Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 230: Bày quầy bán hàng



Chương 230: Bày quầy bán hàng

Đổng A và Sở Tuyết lái xe điện vào bãi đỗ, tháo pin ra. Mặc dù Bạch Lang Đoàn sở hữu tín dự không sai, nhưng hắn vẫn cẩn thận bỏ những thứ có giá trị vào balo rồi đi dạo xung quanh một vòng.

Trạm xăng thiết kế khá giống với trạm xăng trước tận thế, với chỉ một con đường hai chiều dẫn vào sơn cốc, nơi có kho, máy bơm xăng và bãi đỗ xe nằm sâu bên trong.

Bên cạnh bãi đỗ, một số căn nhà đang xây dựng. Các công trình này lớn nhỏ khác nhau, chủ yếu dùng để cất giữ hàng hóa hoặc làm nơi nghỉ ngơi cho khách qua đường. Cũng có vài tòa nhà dùng làm chỗ trú đóng cho nhân viên.

Tất cả đều là sản nghiệp của Bạch Lang Đoàn lính đánh thuê, nhưng chỉ chưa đến một phần ba kiến trúc là do bọn họ trực tiếp quản lý. Phần còn lại được xây dựng theo hình thức hợp tác cùng thương nhân khác, mỗi bên góp cổ phần.

Dù chưa thể trở thành lính đánh thuê chính thức, Bạch Lang Đoàn vẫn là một thế lực không nhỏ. Trong đoàn, cải tạo chiến sĩ chẳng phải là chuyện hiếm gì. Dĩ nhiên, một trạm xăng lớn như thế này chắc chắn sẽ có cải tạo chiến sĩ và đội ngũ tinh nhuệ để bảo vệ.

Phía cuối con đường, đối diện với bãi đỗ xe, có một khu vực trống, dành riêng cho người sống sót tạm thời bày bán hàng hóa, như một khu chợ trời.

Chỉ cần người bán giao cho lính đánh thuê một ít vật tư hoặc kim loại, họ đã có thể tự do bày hàng bán tại khu vực này mà không sợ bị q·uấy n·hiễu. Thậm chí, trong khi bán hàng, bọn họ còn được lính đánh thuê bảo vệ, chẳng phải lo sợ kẻ thù lợi dụng cơ hội trả thù.

Đám lính đánh thuê học theo mô hình khu chợ trời của trung tâm thương mại. Trong những ngày đầu hoạt động, trung tâm cũng đã từng áp dụng cách thức này. Với sự hỗ trợ ấy, người sống sót có thể dễ dàng trao đổi vật tư, và nhờ hoàn cảnh đặc biệt, khu chợ trời dù mới mở chưa lâu nhưng đã rất đông đúc.

Càng nhiều giao thương, giá cả lại càng phải chăng, khiến khu chợ trời trở thành điểm đến quen thuộc của người sống sót.

Dù bầu trời bị mây bụi che phủ, khiến không thể phân biệt ngày đêm, hiện tại trên con đường của chợ trời, Đổng A nhận thấy khu vực này cũng vắng vẻ, chưa xuất hiện nhiều người.

Hắn lấy đồng hồ ra nhìn, mới 5 giờ sáng. Ít người là chuyện đương nhiên. Con người bình thường chẳng phân biệt được ngày đêm, nhưng ai cũng có đồng hồ sinh học riêng, phải nghỉ ngơi đúng lúc để không sinh bệnh.

Một vài tiếng nữa, khu chợ chắc chắn sẽ đông đúc hơn.



Hai người tiến về phía sạp hàng nhỏ dọc hai bên đường, Đổng A quyết định trước tiên sẽ đi dạo các gian hàng, xem có gì đáng chú ý không.

Đến một sạp hàng nhỏ, Đổng A nhận ra người chủ quán là một người trung niên, hẳn là từ trung tâm thương mại theo đoàn xe tiến vào. Dù người này khoảng 40 tuổi, khuôn mặt lại như lão ông 60 tuổi.

Có vẻ người đàn ông là cư dân của Trung Tâm thương mại, cầm thẻ căn cước gõ gõ trong tay, tỏ vẻ tự mãn, nên thái độ bán hàng cực kỳ kém cỏi. Những người đến xem mà không mua đều bị hắn mắng mỏ, thậm chí đuổi đi.

Đổng A chưa để tâm, cầm lên một bình nhựa, tò mò hỏi chủ quán:

“Đây là thuốc gì?”

Chủ quán đáp:

“Thuốc khử phóng xạ, sản phẩm của căn cứ Z, chỉ đổi lấy kim loại.

Thế nào? Chàng trai, ngươi đến cái này cũng không biết à?”

Đổng A nghi hoặc: “Ta nhớ thuốc khử phóng xạ của căn cứ Z là viên thuốc màu vàng, chưa thấy bán thuốc nước bao giờ.”

Chủ quán không kiên nhẫn: “Chàng trai, ngươi kiến thức khá tốt, nhưng chúng ta nào dám phung phí như vậy. Nước thuốc là từ viên thuốc đó pha loãng ra. Ngươi có mua không? Nếu không mua thì cút đi.”

Đổng A không nói gì, chỉ đặt chai thuốc lại trên quầy hàng rồi dẫn Sở Tuyết quay người rời đi. Quả nhiên, ngay sau lưng cặp đôi vang lên tiếng mắng chửi của người chủ quán.

Sở Tuyết chẳng phải là người dễ chịu nhịn nhục, muốn quay lại cho người đó biết tay, nhưng Đổng A đã kịp ngăn lại.

Hắn giải thích:“Chuyện đâu đáng để bận tâm, chúng ta không nên so đo với người thường. Dù sao, sống sót trong hoàn cảnh này cũng đã là điều chẳng dễ dàng rồi.”



Còn hai tiếng nữa mới đến giờ đông người, vì không có gì làm, Sở Tuyết bỗng nổi hứng thú. Nàng quyết định giao cho tên lính đánh thuê gói thanh protein, yêu cầu tìm cho họ một chỗ để bày bán.

Khi tên lính đánh thuê nhìn thấy trên thanh protein với nhãn hiệu của cửa hàng "Kẹo Đường" hắn liền cười tít mắt. Đây là thanh protein không làm từ gián mà làm từ trùng lá tre, là loại tốt nhất hiện tại. Sau bão điện từ, trùng lá tre gần như tuyệt diệt, nó là hàng hiếm chỉ cửa hàng "Kẹo Đường" mới có, nhiều khi có tiền điện tử cũng chưa chắc mua được.

Tên lính khách khí dẫn Đổng A và Sở Tuyết đến một vị trí tốt nhất trong khu đất trống, sau đó còn phụ giúp họ thu dọn một chút rồi mới rời đi.

Khi trở lại đội ngũ, hắn đem một bọc thanh protein nhập vào sổ, còn một thì cất giấu riêng, chuẩn bị chia với đồng đội.

Một thanh protein dài bằng một gang tay chia thành bốn phần, mỗi tên lính đánh thuê cẩn thận thưởng thức. Khuôn mặt của bọn họ không giấu được vẻ thỏa mãn.

“Hương vị trùng lá tre thật tuyệt!”

“Bên trong còn có gia vị, đúng là xa xỉ.”

“Thiếu rượu!”

“Cái hôm trước ta từ khu chợ tìm được một bình rượu, phát tài rồi!”

“Sợ là cồn công nghiệp chứ? Uống vào là trúng độc đấy.”

“Nguyên tem, nguyên kiện, là hàng 10 năm trước, trước tận thế. Chẳng thể giả được.”



“May quá! May mắn thật.”

“Đợi về pha loãng, rồi chúng ta nhậu một bữa.”

“Được đấy.”

“Các ngươi nói, cửa hàng 'Kẹo Đường' tuy không lớn nhưng sao lại có thể độc quyền bán thứ tốt như vậy? Gần đây còn bán thịt hộp nữa, vừa rẻ vừa ngon, tiếc là số lượng có hạn.”

“Đúng vậy! Cửa hàng khác mà làm như thế, đã sớm b·ị t·hương nhân và đoàn đội lính đánh thuê thâu tóm từ lâu rồi.”

“Ta nghe nói... cửa hàng kia thuộc căn cứ B20 rất thần bí, chẳng ai biết rõ nó ở đâu, cũng chẳng thấy ai dám điều tra vị trí.”

“Các ngươi không biết đâu, anh rể ta là đoàn phó, thông tin linh thông, nói rằng căn cứ B20 có một đoàn lính đánh thuê chính thức, được căn cứ Z bảo vệ, nên chẳng ai dám làm gì bọn họ.”

“Xùy! Ngươi đang khoe khoang anh rể của mình quyền cao chức trọng đấy à?”

“Thật hay giả vậy? Đoàn đội lính đánh thuê chính thức mạnh đến mức nào? Chưa cần căn cứ Z bảo vệ, chắc chắn chẳng ai dám t·ấn c·ông căn cứ của họ đâu.”

“Đúng vậy.”

"..."

Sở Tuyết và Đổng A ngồi xuống khu vực đã được phân cho mình. Diện tích không rộng lắm, chỉ đủ để bày một sạp hàng nhỏ. Nàng bảo Đổng A ở lại giữ chỗ, còn mình thì đi làm một tấm biển quảng cáo.

Đổng A chưa để ý đến nàng, hắn lấy máy tính bảng ra, tiếp tục phân tích AI. Chỉ Đổng A mới có thể làm chuyện này một mình. Nếu là người khác, không sở hữu căn phòng đầy đủ thiết bị và một đội ngũ chuyên gia có kỹ năng cao hỗ trợ, thì đừng mong đạt được kết quả.

Không lâu sau, Sở Tuyết quay lại với một tấm bảng gỗ cũ, nàng dùng viên than để ghi lên dòng chữ: “Muốn mua bán tin tức và vật phẩm quái vật.”

Sau khi đặt tấm biển xong, nàng lấy từ trong balo ra các chiến lợi phẩm như xương, răng, sừng, móng vuốt quái vật... Những món này, Đổng A đã thu thập làm chiến lợi phẩm, không phải vật vô nghĩa, mà hoặc rất đẹp giữ làm kỷ niệm, hoặc có tính chất đặc thù dùng để nghiên cứu.

Sở Tuyết chỉ định bày ra cho lòe người là chính, chứ chẳng có ý định trao đổi thực sự, vì thế định giá rất cao. Đổng A thấy nàng vui vẻ cũng không cản, để mặc nàng chơi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.