Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 231: Giao dịch tin tức



Chương 231: Giao dịch tin tức

7 giờ sáng, trời vẫn tối đen như nửa đêm. Sơn cốc có đèn chiếu sáng nên không ai cảm thấy quá khó chịu. Dòng người trong khu chợ trời dần dần đông đúc.

Sở Tuyết nhận thấy, vì trời quá lạnh nên cửa hàng nào cũng có lò sưởi sử dụng nhiên liệu chiết xuất từ xác zombie, mùi thối lan tỏa khắp nơi. Không muốn quá nổi bật, nàng cũng lấy từ balo ra một chiếc bếp điện, đun nồi nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút để thưởng thức.

Ngồi đợi một lát, cũng có người tò mò ghé qua xem các vật phẩm, nhưng khi nghe giá cả thì liền trong lòng hô to "hắc điếm" rồi vội vã rời đi.

Một số người đến bán tin tức, nhưng khi nghe: phải đồng hành đến nơi có xác quái vật hoặc quái vật, bọn họ liền từ chối thẳng.

Bọn hắn không ngốc, chưa nói tới tin tức hầu hết là giả, hoặc tin quá hạn, nào một ai dám cùng người xa lạ cùng đi hoang dã. Đây là sợ mình sống quá lâu hoặc thịt mình chưa đủ thơm hay sao?

Còn việc cặp đôi không sợ bị k·ẻ c·ướp đoạt dùng tin tức giả câu ra ngoài săn g·iết? Chiến lực của nhân loại quanh vùng này đã được điều tra qua, hắn thật đúng là chẳng sợ đám ô hợp đó. Nếu kẻ nào đui mù dám dây vào, Đổng A không ngại tiễn bọn chúng xuống địa ngục.

Cũng có vài người mang vật phẩm lấy từ xác quái vật đến bán, khi Sở Tuyết đưa cho "Giám định đại sư - Đổng A" kiểm tra, thì bị từ chối giao dịch. Những thứ này đều là vật phẩm cấp thấp hoặc không có đặc thù gì, hắn đương nhiên chẳng có hứng thú.

Mặc dù ngồi đợi mấy tiếng, chưa có giao dịch nào thành công, nhưng Sở Tuyết vẫn rất vui vẻ. Gian hàng tuy nằm ở vị trí đẹp, tuy vậy chẳng phải ai cũng kinh doanh như Thanh Nhã, nàng chẳng hề sở hữu chút tài kinh doanh nào, nên rất nhanh đã rơi vào cảnh vắng khách.

Ngồi nhìn dòng người qua lại, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp dù bị mặt nạ che phủ, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ trầm tư. Người đi sống sót xung quanh đều lam lũ, khoác trên mình những bộ trang phục giữ ấm dày cộm và rách nát, chẳngthể che giấu được dáng người gầy gò vì bệnh tật và suy dinh dưỡng.

Vực sâu cách xa khu vực bị đ·ánh b·om nguyên tử, nên nồng độ phóng xạ ở đây khá thấp. Chưa rõ vì lý do gì, bụi phóng xạ khi đến nơi này lại giảm đáng kể.

Dù nồng độ phóng xạ trong không khí vẫn cao hơn mức bình thường, con người vẫn có thể sống sót nếu sử dụng thuốc khử phóng xạ, chỉ cần pha loãng với nước uống là đủ.

Sở Tuyết thẫn thờ ngồi như vậy thật lâu. Đổng A đang mải mê nghiên cứu, vô tình liếc thấy nàng, bèn tò mò hỏi:

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

Sở Tuyết ngẩng lên, ánh mắt mơ hồ:

“Em đang nghĩ… Nếu hôm đó không chạy đến khu lầu trọ cũ gặp anh để cầu cứu, giờ em có còn sống không?”

Đổng A bình tĩnh đáp:

“Lúc đó anh đã nghĩ, dù em không đến khu lầu trọ, chạy theo hướng khác vẫn có cơ hội sống rất lớn. Võ công em cao cường mà.”

Sở Tuyết buồn bã:

“Kỳ thực, lúc đó em không muốn rời xa ngôi nhà của anh trai, ảo tưởng mọi thứ sẽ nhanh chóng quay trở lại bình thường. Em chạy đến khu lầu trọ vì đó là nơi an toàn gần nhà nhất, muốn ngôi nhà vẫn nằm trong tầm mắt. Em hy vọng, biết đâu anh trai sẽ bất ngờ quay lại. Nhưng đó vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng...”



Nàng thở dài:

“Cũng may, nhờ chung sống với anh, có Tiểu Thất làm bạn, và qua vài lần chiến đấu, em mới thoát khỏi những suy nghĩ đó. Nếu không gặp hai người, có lẽ em đ·ã c·hết trong sự mơ tưởng ấy rồi.”

Đổng A nhìn nàng, giọng trầm ngâm:

“Nếu không có em giúp sức, có lẽ anh cũng đ·ã c·hết ở trạm trung chuyển, hoặc chẳng thể quay về cô nhi viện, rồi bỏ mạng ở một xó xỉnh nào đó trong thành phố A. Đây chẳng phải là cố gắng đơn phương, mà là chúng ta đã cùng giúp đỡ nhau để sống sót.”

Sở Tuyết mỉm cười nhẹ:

“Có lẽ là vậy."

"..."

Hai người vừa kết thúc trò chuyện thì trước cửa hàng xuất hiện một vị khách đặc biệt. Người đến là một cô gái trẻ, gầy gò đến mức trông như một bộ khô lâu. Bộ quần áo tạp nham trên người nàng dường như chẳng thể giữ ấm được bao nhiêu.

Dù trên đường phố toàn những người gầy guộc, nhưng gầy đến mức này mà vẫn còn sống thì quả là hiếm thấy. Nếu có k·ẻ c·ướp đoạt gặp nàng trong hoang dã, chắc cũng lười ra tay vì nhìn chẳng có bao nhiêu thịt.

Khách nhân có vẻ ngoài dọa người, rõ ràng chẳng thể mang theo thứ gì giá trị, Sở Tuyết đã gặp không ít tình huống kinh dị hơn thế này. Thấy cô gái trước mắt có chút do dự, nàng vẫn kiên nhẫn hỏi:

“Khách nhân muốn trao đổi gì ư?”

Cô gái nghe chào hỏi cũng mở miệng đáp, giọng khàn khàn như của ác quỷ, rất kiệm lời:

“Có manh mối về quái vật. Chỉ cầu một khẩu phần ăn cho một người trong một ngày, ta sẽ dẫn các ngươi đến đó.”

Sở Tuyết hỏi:

“Quái vật còn sống hay đ·ã c·hết?”

Cô gái đáp:

“Đã c·hết.”

Sở Tuyết tiếp tục:

“Cách đây bao xa? Nói đại khái thôi, không cần cụ thể.”



Cô gái:

“Nếu đi bộ thì mất một ngày đường.”

Sở Tuyết:

“Dưới vực sâu hay trên mặt đất?”

Cô gái:

“Trên mặt đất.”

Sở Tuyết gật đầu:

“Được thôi! Chúng ta sẽ đến nơi, sau đó mới giao lương thực. Nếu tin tức là giả, ngươi biết hậu quả rồi chứ?”

Cô gái bình thản:

“Cùng lắm là c·hết thôi. Ta hiểu.”

Sở Tuyết hỏi thêm:

“Có bằng chứng gì không?”

Cô gái đáp:

“Không có.”

Sở Tuyết trầm ngâm, rồi nói:

“Được, ngươi có thể ở đây đợi hoặc rời đi. Cuối ngày gặp ở bãi đỗ xe.”

Thấy cô gái vẫn chưa trả lời, có vẻ chần chừ, Sở Tuyết hỏi:

“Còn vấn đề gì sao?”

Cô gái ngập ngừng một lát rồi đáp:



“Ta còn có thông tin về một nơi khác. Nơi đó có bằng chứng, nhưng nguy hiểm hơn. Đổi lại, cần một bác sĩ… có người cần cứu giúp.”

Sở Tuyết cười nhạt:

“Ngươi chỉ bán tình báo thôi, yêu cầu cũng không ít nhỉ?”

Cô gái thản nhiên đáp:

“Những thứ khác đối với ta chẳng còn quan trọng. Dù sao, tin tức là thứ các ngươi muốn, đúng không? Đây chỉ là một giao dịch. Các ngươi có thể không đáp ứng.”

Sở Tuyết nhếch mép:

“Lớn lối lắm! Lấy bằng chứng ra đây xem.”

Cô gái không chần chừ, từ trong lớp áo dày lấy ra một xương dẹp hình tam giác đều, rất đẹp.

Sở Tuyết cầm lấy, vừa nhìn đã cảm thấy đặc biệt. Rất khó nhận biết đây là xương của loài gì, lại là hình tam giác hoàn chỉnh như vậy. Nàng thử phá hủy để kiểm tra xem có dịch tủy xương bên trong, nhưng nó quá cứng, không cách nào bẻ ra được.

Thấy vậy, cô gái giải thích:

“Nó không thể bị phá hủy. Chính mảnh xương này đã đỡ giúp ta một viên đạn, vậy mà trên đó còn chẳng có lấy một vết xước.”

Sở Tuyết không để ý đến lời giải thích của cô gái, liền gọi Đổng A.

Lúc này, hắn đang tập trung cao độ vào việc nghiên cứu AI, chỉ dành một chút tâm lực để đề phòng nguy hiểm xung quanh, nên chưa mảy may để ý tới cuộc trò chuyện giữa hai người. Nàng phải thuật lại toàn bộ câu chuyện rồi mới đưa mảnh xương tới.

Đổng A liếc nhìn cô gái gầy còm một chút, rồi hỏi:

“Ta phá hủy nó, không có vấn đề gì chứ?”

Cô gái thản nhiên đáp:

“Không có vấn đề gì… nếu ngươi có thể.”

Nghe vậy, Đổng A cũng chưa chần chừ, hai tay vận sức muốn bẻ đôi nó ra.

Cô gái thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ rằng hắn cũng giống như bà chủ cửa hàng, chỉ giỏi cậy mạnh. Rất nhanh, ánh mắt nàng co rút lại khi chứng kiến: nam nhân kia chỉ dùng hai tay đã bẻ đôi miếng xương cứng thành 2 nửa.

Bên trong mảnh xương lộ ra dịch tủy màu hoàng kim, có những đường kim tuyến lấp lánh, trông cực kỳ xinh đẹp, - lượng kim tuyến dày đặc nhất mà Đổng A từng thấy.

Sở Tuyết đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một chiếc bình kim loại, nhanh tay hứng lấy toàn bộ dịch tủy xương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.