Hắn giao ba lô của mình cho Sở Tuyết, chỉ giữ lại một hộp thuốc nhỏ và cây gậy ba toong.
Sở Tuyết đứng ngoài chờ đợi, trong khi Đổng A theo chân Khánh An tiến vào bên trong.
Qua cánh cổng gỗ, hang động phía sau rộng lớn hơn hẳn. Trên vách đá, chi chít những ký hiệu màu đen được vẽ nguệch ngoạc.
Hắn tò mò hỏi Khánh An:
“Những ký hiệu kia là gì?”
Khánh An đáp:
“Ta nghe người ta nói, bôi chúng lên vách đá thì sẽ ngăn được quái vật đào hang chui vào.”
Đổng A cười nhạt:
“Thật hay giả? Nghe cứ như chuyện ma huyễn vậy.”
Khánh An nhún vai:
“Ta cũng không biết!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đến trước một túp lều lụp xụp. Khánh An cẩn thận bước lên, vén cửa lều, mời hắn vào trong.
Không thể phủ nhận, lúc này Đổng A, với một tay cầm gậy ba toong, tay kia ôm hộp thuốc, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một y sư.
Bước vào lều, trước mặt hắn là lão già nằm bẹp trên đống vải vụn, toàn thân l·ở l·oét, hơi thở yếu ớt. Dẫu vậy, lồng ngực lão vẫn phập phồng chứng tỏ còn sống, nhưng trông chẳng cầm cự được bao lâu nữa.
Đổng A không ngại bẩn, tiến lại gần kiểm tra cẩn thận. Vừa làm, hắn vừa hỏi Khánh An:
“Người bị bệnh như thế này trong khu tập trung còn nhiều không?”
Khánh An đáp:
“Khoảng hơn 50 người.”
Đổng A tiếp tục:
“Bọn họ bị đã lâu chưa?”
“Cũng hơn hai năm rồi,” Khánh An nói. “Lão Tục là người mới trở nặng cách đây chưa lâu, nên mới thành ra như thế.”
Đổng A hỏi thêm:
“Những người bị nhẹ, tuy l·ở l·oét nhưng vẫn hoạt động bình thường à?”
“Đúng vậy.”
Đổng A gật đầu, không hỏi thêm gì. Hắn lấy từ trong hộp thuốc ra một ống tiêm bổ sung dinh dưỡng và năng lượng từ căn cứ Z, tiêm vào cổ lão già. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt lão trông khá hơn đôi chút.
Đổng A nói với Khánh An:
“Người này hết thuốc cứu. Ta chỉ bổ sung chút năng lượng, lát nữa hắn tỉnh lại, ngươi hãy nói di ngôn với hắn.”
Khánh An nghe vậy, chẳng tỏ vẻ thất vọng, chỉ đáp:
“Ta biết rồi.”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, lão Tục tỉnh lại, thấy Khánh An đang ngồi bên cạnh.
Khánh An mở lời:
“Lão Tục, ngươi sắp c·hết rồi. Ngươi đi trước một bước, ta chẳng mấy chốc cũng sẽ theo sau.”
Lão Tục khẽ thở dài:
“Khánh An, đừng nói vậy. Ta quả thực sắp đi đời nhà ma. Ngươi phải sống, sống thêm một ngày là lời một ngày. Ngươi là người may mắn, nhờ ngươi mà ta sống đến ngày hôm nay. Thật CMN có lời!”
Khánh An xúc động, hai dòng nước mắt to như hạt đậu chảy xuống khuôn mặt hốc hác như khô lâu, càng làm nàng trông đáng sợ hơn.
“Lần này giữ đúng lời hứa, tìm bác sĩ tới. Chúng ta không ai nợ ai.”
Lão Tục gật đầu yếu ớt:
“Đúng vậy, không ai nợ ai... Thật CMN, ngay cả di ngôn ta cũng chả biết phải nói thế nào... Ngu ngốc quá...”
Nói xong, lão Tục lại chìm vào hôn mê.
Khánh An kiểm tra, thấy lão chưa c·hết, quay sang nói với Đổng A:
“Chờ hắn c·hết, ta sẽ dẫn các ngươi đi. Ta muốn chôn cất hắn.”
Đổng A không cho ý kiến, chỉ liếc Khánh An, thẳng thừng điểm phá:
“Ngươi vừa rồi giả khóc phải không? Còn giả rất giống thật.”
Khánh An thản nhiên:
“Dù sao cũng là chiến hữu. Ta giả khóc để hắn ra đi yên lòng.”
Đổng A cười nhạt, hỏi tiếp:
“Ngươi tình cảm không sâu, vậy tại sao lại cố gắng mời bác sĩ tới cứu hắn?”
Khánh An đáp gọn:
“Ta thích sòng phẳng, không ai nợ ai.”
Đổng A nhìn nàng, ánh mắt thoáng suy tư:
“Ngươi đúng là một kỳ nhân. Ngươi đã từng ăn thịt người chưa?”
Khánh An cau mày:
“Không bao giờ! Ngươi hỏi để làm gì?”
Đổng A chưa trả lời, chỉ đổi sang câu hỏi khác:
“Ngươi có hứng thú gia nhập căn cứ của bọn ta không? Ta có cách cứu mạng ngươi.”
Khánh An nghi hoặc nhướng mày, hỏi một câu rất vô tri:
“Gia nhập căn cứ của ngươi để làm gì?”
Đổng A cũng bị câu hỏi ấy sửng sốt. “Đúng vậy! Để làm gì?” Đổng A trầm ngâm giây lát nói: “Để sống sót?”
Khánh An nghe xong, hiếm khi nở nụ cười, khô lâu cười tươi khá là kinh dị, nàng nói: “Để sống sót? Ngươi cũng là kỳ nhân!”
Đổng A bắt đầu không kiên nhẫn: “Có gia nhập hay không?”
Khánh AN cười xoà: “Gia nhập thì gia nhập. Mạng ta lại chẳng đáng tiền, có gì phải sợ.”
Đổng A hơi cân nhắc: “Kỳ thật ta có phương hướng chữa trị, nhưng hắn đã quá yếu, nếu ngươi không ngại ta có thể dùng hắn nghiệm chứng suy nghĩ của mình."
Khánh An không quan trọng: “Ngươi xem đó mà làm thôi! Chúng ta cũng đâu có sự lựa chọn nào khác?”
Đổng A nghe thấy lời ấy, từ trong hộp thuốc lấy ra bình kim loại màu đen.
Khánh An nhìn thấy hộp thuốc bên trong chứa rất nhiều ống nhựa đựng các loại chất hóa học đủ mọi màu sắc. Cũng âm thầm lấy làm kỳ.
Đổng A mở bình kim loại, bên trong là chất đặc sệt – Keo Tự Tàn. Hắn dùng muỗng sắt có sẵn trong bình, cẩn thận múc chút keo bé bằng hạt vừng rồi quay sang Khánh An, ra lệnh:
"Ngươi đi tìm dây, để ta trói lão già lại."
Khánh An nhíu mày, thắc mắc:
"Hắn sắp c·hết rồi, còn sức đâu mà vùng vẫy?"
Đổng A liếc mắt:
"Ta là bác sĩ hay ngươi là bác sĩ?"
Biết mình lắm lời, Khánh An im lặng, vội làm theo. Cả hai cùng hợp sức, trói chặt lão già lại như cái bánh tét.
Sau khi kiểm tra thấy đã ổn, Đổng A gật đầu, sau đó nhẹ nhàng bỏ chút keo nhỏ vào miệng lão già.
Chưa bao lâu sau, cơ thể lão già đang hôn mê bỗng nhiên co giật mạnh, hai mắt trợn lồi, muốn hét lên nhưng miệng đã bị Đổng A giữ chặt. Lão chỉ có thể phát ra những tiếng hừ hừ khó chịu, cả người giãy giụa điên cuồng, uốn éo như muốn thoát khỏi dây trói.
Đổng A quan sát kỹ, xác nhận lão không thể tự thoát ra, liền quay sang Khánh An:
"Ta ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay. Ngươi ở đây canh chừng, đừng để hắn tự làm mình b·ị t·hương."
Dứt lời, Đổng A vén tấm màn cửa lều, bước ra ngoài.
Hắn vừa rời đi vài giây, Lão Tục liền lấy lại lý trí, hắn phí sức đẩy ra giấy nhét miệng nói với Khánh An:
“Khánh An! Ngươi đã làm gì? Ngươi cái nữ nhân điên! Chúng ta đã không ai nợ ai. Ngươi mau cho ta thống khoái. CMN, CMN, A, A, A, A.....”
Khánh An lắc đầu lia lịa: “Không được! nếu đã có cơ hội, ta nhất định phải cứu. Chẳng phải ngươi nói sống một ngày lời một ngày hay sao?”
Lão Tục thần trí bắt đầu mơ hồ, liên tục chửi bậy:
“Cầu xin ngươi, mau cho ta c·hết! Ta đói, ta đói, đói c·hết ta rồi!....AAA đau quá, đau c·hết ta.... Ngươi cái con mụ điên này!”
Khánh An phàn nàn, nhưng giọng nói lãnh tĩnh đến doạ người:
“Ta bằng tuổi cháu gái ngươi đấy, thật là lão già vô học.”
Nói rồi nàng chẳng cho Lão Tục nói nữa, đem gùi vải nhét vào miệng hắn.
“...”
Điểm tập trung (Tân) Chim Sẻ, trong cái lều to lớn nhất, một người đàn ông trung niên, là thủ lĩnh nơi đây, đang quỳ trước bức tượng của một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng dưới chân pho tượng không phải là chân người, mà do vô số xúc tu tạo thành.
Hắn đang thành tín cầu nguyện, bỗng dưng phát giác được cái gì liền đứng phắt dậy. Những tín đồ khác đang quỳ sau lưng hắn, thấy Thủ Lĩnh hành động dị thường cũng đứng dậy đi theo, rời đi lều trung tâm.
Đoàn người ô ô ương ương nhanh chóng đi đến trước lều của Khánh An.
Người Thủ Lính nhanh chóng vén lên cửa lều bước vào bên trong, thấy biểu hiện bất thường của Lão Tục.
Tên Thủ lĩnh không nhịn được gầm lên giận dữ hỏi lấy Khánh An:
“Ngươi đã làm gì?”
Khánh An bị Thủ Lĩnh bất ngờ giận dữ làm cho có chút giật mình, nhưng nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói:
“Không thấy sao, đang chữa bệnh đây.”
Tên Thủ Lĩnh giọng càng lớn hơn:
“Chữa bệnh kiểu gì? Mau nói.”
Khánh An vẫn thản nhiên: “Thì cho uống thuốc chứ còn có thể làm gì? Không có việc gì hắn sẽ khỏe lại mau thôi.”
Tên thủ lĩnh nhìn thấy thái độ dửng dưng của Khánh An bị chọc giận cho tức bể phổi, nếu không phải đối phương phải sống, hắn thực sự muốn tháo nàng thành tám khối.