Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 232: Khánh An



Chương 232: Khánh An

Đổng A quay sang nhìn cô gái, hỏi ngay:

“Thứ này ngươi lấy ở đâu?”

Cô gái chưa trả lời thẳng, khuôn mặt hốc hác tựa khô lâu của nàng vẫn đầy vẻ kiên cường:

“Trước tiên, các ngươi phải đáp ứng đúng yêu cầu. Ta cần một bác sĩ.”

Đổng A cười nhạt:

“Xem ra ngươi gặp may. Ta miễn cưỡng xem như bác sĩ.”

Cô gái cau mày:

“Miễn cưỡng là ý gì?”

Đổng A nhún vai, đáp:

“Ta đã đọc tối thiểu 200 cuốn sách giáo khoa mà sinh viên y khoa phải học. Về lý thuyết...rất vững chắc. Còn thực hành ư? …Ha ha ha.”

Cô gái trầm ngâm một lát, rồi thở dài:

“Cũng chẳng có sự lựa chọn. Nhưng ta không tin được các ngươi. Chữa bệnh trước, sau đó sẽ cung cấp thông tin sau.”

Đổng A nhướn mày:

“Bảo đảm khiến ta hài lòng?”

Cô gái gật đầu, đáp chắc nịch:

“Bảo đảm.”

Đổng A bật cười, vung tay ra hiệu:

“Được."

Hắn quay sang hỏi Sở Tuyết:

“Em còn buôn bán nữa không, hay giờ dọn hàng rồi rời đi luôn?”



Sở Tuyết đáp:

“Chơi chán rồi! Đợi chút xíu, dọn xong hàng cùng đi.”

“Được.” – hắn trả lời ngắn gọn.

Trong lúc chờ Sở Tuyết thu dọn, Đổng A quay sang cô gái đứng gần đó hỏi:

“Ngươi bán hai cái tình báo?”

Cô gái đáp:

“Đúng vậy. Một cái đổi lương thực, một cái đổi bác sĩ.”

Hắn hơi trầm ngâm rồi nói:

“Ngươi cần lương thực không? Ta có thể giao trước cho ngươi ngay bây giờ.”

Cô gái lắc đầu:

“Không vội. Đến chỗ cần chữa bệnh rồi giao luôn cũng chưa muộn. Dù sao ta đâu có dùng được.”

Đổng A nhìn cô gái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén:

“Ngươi không cần vì ngươi nghĩ mình sắp c·hết, ăn vào cũng lãng phí. Hơn nữa, ngươi đã mất cảm giác đói bụng, đúng không?”

Cô gái giật mình:

“Làm sao ngươi biết?”

Đổng A đáp, ánh mắt như nhìn thấu tâm can đối phương:

“Trạng thái hiện tại của ngươi hơi kỳ lạ, theo lý thuyết phải hấp hối mới đúng. Tuy vậy dạ dày của ngươi yếu đến mức không thể tiêu hóa thức ăn nữa chẳng sai được. Nhưng may mắn là ngươi gặp ta.”

Hắn lấy từ trong balo ra một ống kim tiêm, giơ lên trước mặt cô gái:

“Đây là ống tiêm bổ sung dinh dưỡng và năng lượng của căn cứ Z. Nó có thể giúp ngươi cầm cự thêm chút thời gian.

Nếu sử dụng thường xuyên, cơ thể sẽ dần hồi phục, hệ tiêu hóa cũng sẽ ổn định lại, lúc đó ngươi mới ăn uống bình thường. Loại thuốc này rất đắt, ta hy vọng tin tức của ngươi đáng giá.”

Không đợi cô gái trả lời, Đổng A nhanh như chớp tiêm ống dinh dưỡng vào cổ cô gái. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng.



Ngay lập tức, cô gái cảm nhận cơ thể khỏe hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời, cũng bị làm cho chấn động. Mặc dù đã xem nhẹ sinh tử, song nghĩ đến tốc độ ra tay của người đàn ông trước mặt, Nàng không khỏi kinh hãi.

Hắn quá nhanh – nhanh đến mức ánh mắt chưa kịp bắt theo động tác. Nếu người này muốn g·iết mình, hẳn chỉ cần một cái búng tay. Cảm giác sinh tử của bản thân nằm gọn trong tay kẻ khác khiến nàng chẳng dễ chịu chút nào.

Sau khi Sở Tuyết dọn hàng xong, ba người rời khỏi khu chợ trời. Đổng A không quay lại bãi đỗ xe để lấy xe, mà cùng cô gái đi bộ rời khỏi Trạm Xăng.

Trên đường, cô gái chú ý từng cử động của hắn. Kể từ lúc chứng kiến hắn tay không bẻ gãy mảnh xương cứng, cho đến khi rời Trạm Xăng, đưa ra thẻ căn cước của trung tâm Thương Mại cho thủ vệ, nàng gần như chắc chắn: hai người này chín mươi chín phần trăm là sinh học cải tạo chiến sĩ.

Đổng A thì vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng ánh mắt kín đáo ra hiệu cho Sở Tuyết.

Sở Tuyết, vốn quen ở cạnh Đổng A lâu ngày, hiểu ngay ý tứ trong ánh mắt. Nàng thu lại dáng vẻ tản mạn thường ngày, một tay nắm chặt đao nhiệt dung đang quấn vải đeo ở bên hông.

Cả ba người cùng đi theo cô gái, men theo con đường mới đào dẫn xuống vực sâu.

Con đường này được đào rất xảo diệu – bên ngoài gió lớn, bên trong lại tĩnh lặng, gió lùa biệt tăm, an toàn hơn hẳn lần đầu Đổng A và Sở Tuyết tiến vào vực sâu. Khi đó, suýt chút nữa cả hai đã bị gió cuốn bay.

Trên đường, họ gặp không ít người – những người sống sót khác đang đi lên mặt đất tìm kiếm vật tư hoặc tiến về Trạm Xăng để trao đổi hàng hóa.

Đổng A chưa hiểu rõ về đối phương, nhân lúc đi đường bèn tìm cách bắt chuyện, trò chuyện một lúc liền rút ngắn khoảng cách, hắn mới hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Cô gái đáp: “Ta tên Khánh An.”

Đổng A tiếp lời: “Hiện tại ngươi đang ở căn cứ hay điểm tập trung nào?”

Khánh An nói: “Trước kia ta ở điểm tập trung Chim Sẻ, cách căn cứ Z không xa.”

Nàng hỏi ngược lại: "Hai ngươi xem chẳng giống người sống sót ở quanh đây?

Đổng A gật đầu: "ĐÚng vậy, chúng ta là người của một căn cứ nhỏ. Mọi người hay gọi là B20.

Khánh An: "À, người của căn cứ, thảo nào xem có vẻ giàu có hơn người khác, cẩn thận b·ị đ·ánh c·ướp à nha."

Đổng A chưa hề bị chọc giận chỉ gật gù: “Nói có lý, nhưng với điểm ấy tài sản, kẻ mạnh chẳng thèm, kẻ yếu đến đây ta liền xử lý hết. Làm gì được ta?"

Khánh An nghe lời cuồng vọng của hắn, lại cười khằng khặc: " Hắc! hắc! Ngươi thật tự tin nha!"



Đổng A nhún vai: "Lực lượng duy trì tự tin. A, ta sực nhớ điểm tập trung Chim Sẻ? Từ điểm tập trung Bình An đi tiếp về hướng tây bắc 10 km, phải không? Các ngươi nằm ở giữa căn cứ Z và căn cứ Bắc Sơn?”

Khánh An gật đầu: “Đúng. Nhưng điểm tập trung Bình An đã sớm không còn. Nghe nói nơi đó từng xảy ra đánh nhau, lại còn xuất hiện quái vật, c·hết không ít người.”

Đổng A hỏi thêm: “Các ngươi theo thủ lĩnh điểm tập trung chuyển đến nơi này định cư?”

Khánh An trả lời: “Đúng vậy. Khi nghe tin bom nguyên tử sắp nổ, chúng ta rất sợ hãi. Cũng may thủ lĩnh là người tốt, cho chúng ta đi theo đoàn đội của hắn đến đây.”

Đổng A hỏi: “Nơi ở mới thế nào?”

Khánh An đáp: “Tốt hơn trước nhiều. Ở đây ấm áp hơn so với trên mặt đất, không khí cũng trong lành hơn. Ban đầu, vấn đề lớn nhất là nguồn nước, không có nước sạch."

Đổng A: "Giải quyết như thế nào?"

Khánh An: "Chẳng biết ai là người đầu tiên nghĩ ra, mọi người bắt đầu lấy nước bẩn hoặc nước nhiễm phóng xạ, ngâm với một loài nấm phát sáng màu vàng, nước liền trở nên sạch sẽ, triệt tiêu phóng xạ.”

Đổng A bất ngờ: “Loại nấm đó ta gặp qua rồi, mọc sâu dưới vực sâu, hơn nữa bản thân chúng cũng có phóng xạ. Ai nghĩ ra phương pháp này? Đúng là thiên tài.”

Khánh An đáp: “Loại nấm đó căn cứ Z rất cần. Ở Trạm Xăng có người thu mua, vì nó có phóng xạ nên giao dịch ở khu riêng. Người sống sót chúng ta thường tổ chức đội ngũ đi xuống sâu hơn để thu hoạch nấm.”

Đổng A hỏi thêm: “Không sợ phóng xạ sao?”

Khánh An giải thích: “Người thu hoạch có mặc đồ bảo hộ chống phóng xạ của căn cứ Z. Các phường thị cũng bán hộp chì để bảo quản nấm.”

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, con đường rẽ ngoặt liên tục dẫn họ vào hang động lớn hơn. Cuối hang bị chặn bởi các vật liệu xây dựng, chỉ chừa lại cánh cửa rộng cho mọi người ra vào.

Khi bọn họ đến, thủ vệ ở cửa tỏ vẻ quen biết với Khánh An, thái độ chẳng mấy thiện cảm:

“Quỷ gầy gò? Ngươi còn chưa c·hết à?”

Khánh An đáp bằng giọng khàn khàn: “Ta cũng muốn lắm, nhưng mãi chưa c·hết được.”

Thủ vệ cười lạnh: “Mau cút đi!”

Hắn tránh sang một bên cho Khánh An đi qua, ánh mắt nhanh chóng dịch chuyển đến hai người đi cùng.

Chưa để Đổng A mở miệng, Khánh An đã lên tiếng giải thích:

“Đây là bác sĩ ta mời về chữa bệnh cho Lục Lão.”

Thủ vệ cười nhếch mép, giọng đầy mỉa mai:

“Kẻ như ngươi mà còn mời được bác sĩ? Sợ là lang băm, l·ừa đ·ảo ở đâu đến chứ?”

Khánh An đáp lại không chút nhượng bộ:

“Chẳng nhọc ngươi quan tâm.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.