Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 240: Phẫu thuật



Chương 240: Phẫu thuật

Rất nhanh sau đó, Đổng A biến hang động thành một căn phòng y tế cỡ nhỏ.

Trong phòng, Khánh An đang nằm trên giường bệnh. Một tấm vải phủ lên cơ thể nàng, chỉ để lộ phần bụng hơi căng phồng.

Xung quanh bàn mổ đứng đầy người, đã được xử lý khử trùng sơ qua, phụ giúp cho ca mổ.

Khánh An nhìn Đổng A, thản nhiên hỏi:

“Không dùng thuốc mê sao?”

Đổng A lắc đầu:

“Vô dụng thôi.”

Khánh An bình tĩnh:

“Có phải sẽ giống như lão Tục không?”

Đổng A đáp gọn:

“Nghiêm trọng hơn nhiều.”

Khánh An lại hỏi:

“Sao không chờ ta mập thêm chút nữa rồi hẵng phẫu thuật?”

Đổng A cau mày:

“Chờ ngươi càng mập, thứ quái quỷ kia càng mạnh. Phải loại bỏ nó càng nhanh càng tốt. Sợ hay không?”

Khánh An tỏ vẻ ngu ngơ:

“Tại sao phải sợ?”

Đổng A ngạc nhiên:

“Người sắp phẫu thuật chẳng phải đều sợ hãi sao?”

Khánh An lắc đầu:

“Ta không thấy sợ.”

Đổng A nhắc nhở:



“Không nắm chắc 100% đâu, ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Khánh An mỉm cười:

“Ngươi nói nắm chắc 100% mới đáng lo. Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi.”

Đổng A: (Cạn lời).

Khánh An thực sự rất đặc biệt. Sau khi dùng Keo tự tàn, nàng vẫn thản nhiên như chưa có gì xảy ra. Nhưng con quái trùng trong bụng nàng thì thảm hại vô cùng. Những người đứng ngoài thậm chí còn nghe rõ tiếng "thét thét" phát ra.

Khánh An chẳng xem dị thường đó vào đâu, trái lại liên tục lải nhải :

“Ta muốn ăn Keo ngon miệng. Ngươi cho ta thêm chút nữa đi? Chẳng hiểu nổi tại sao Lão Tục chỉ ăn tý xíu Keo lại phát điên? Hắn có vấn đề gì à?”

Đổng A nghe như có con ruồi bay quanh, mất hết kiên nhẫn mắng:

“Ngươi yên lặng chút đi, ta đang tập trung.”

Khánh An bị mắng vẫn điềm nhiên như không, mặc dù vẫn tiếp tục nói nhưng cố hạ giọng xuống đôi chút.

Hắn đợi một lúc, dùng trạng thái quan sát, dự đoán rõ ràng tình trạng của Khánh An, cho đến khi thấy thời cơ đã ổn, mới lấy ra dao phẫu thuật rồi bắt đầu thao tác.

Động tác của Đổng A vừa nhanh vừa chuẩn, dứt khoát và gọn gàng, không giống người mổ mà như một chiếc máy được lập trình hoàn hảo.

Chẳng mấy chốc, hắn lôi từ trong bụng nàng ra một thứ quái dị. Nó chẳng còn giống quái trùng mà mang hình dáng thân người, đầu xuất hiện râu xoắn, chân tiêu biến, thay vào đó là xúc tu.

Hình thể nhỏ hơn con quái trùng từng lấy ra từ bụng Lão Tục, nhưng sự hung hãn thì vượt trội hơn hẳn.

Phần đầu mở miệng thét dài, bên trong miệng đầy răng nhọn chi chít, trông thật ghê rợn.

Đổng A vừa lôi quái vật ra, vừa cẩn thận tránh việc các xúc tu của nó bị đứt. Bởi mỗi khi một xúc tu đứt lìa, liền nhanh chóng chui ngược lại vào cơ thể, từ đó phát sinh biến hóa, tạo ra các quái vật nhỏ hơn. Điều này khiến hắn phải nhanh chóng dùng nhíp sắt để nhổ từng cái ra.

Đôi tay của Đổng A thoăn thoắt như máy khâu, xử lý mọi thứ một cách kịp thời và vô cùng chính xác.

Trong lúc đó, hắn lớn tiếng gọi:

“Sở Tuyết, bổ sung năng lượng cho nàng!”

Sở Tuyết đáp:

“Ừ.”

Nàng liên tục tiêm 10 ống năng lượng vào động mạch chủ. Nhưng hiệu quả có vẻ chưa được tốt như dự kiến.



Khánh An thấy thời gian trôi qua lâu, yếu ớt hỏi:

“Xong chưa vậy? Ta đột nhiên thấy mệt quá...”

Sở Tuyết trấn an:

“Đừng lo, sắp xong rồi.”

Khánh An thở ra:

“Ta cảm giác tim mình ngừng đập rồi? Ngươi làm được hay không đấy? Bây giờ chẳng còn cảm thấy đau nữa.”

Đổng A giật mình nhận ra, tim của Khánh An quả thực đã ngừng đập vài giây. Việc nàng t·ê l·iệt cảm giác đau là vì cơ thể đang dần dần mất đi tri giác.

Chẳng dám chần chừ, hắn lập tức ra hiệu cho Sở Tuyết:

“Kích điện!"

Sở Tuyết không nói hai lời, lập tức kích điện cho Khánh An, nhưng hiệu quả chẳng thấy đâu.

Đổng A cực kỳ quyết đoán, vung dao phẫu thuật mổ luôn cả phần lồng ngực, động tác nhanh như gió, mau chóng đưa ra chỉ thị cho Sở Tuyết:

“Em bóp tim cho nàng, tuyệt đối phải để máu tuần hoàn.”

Sở Tuyết, vốn quen thuộc với việc chiến đấu, chuyện máu me đã quá đỗi bình thường, nhưng giờ đây lại đứng trước tình huống chưa từng trải qua. Khuôn mặt nàng có chút rối rít, đôi tay lóng nga lóng ngóng.

Khánh An, dù đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch, vẫn giữ thái độ ung dung, còn châm chọc:

“Nhẹ một chút thôi! Ngươi bóp vỡ tim ta bây giờ.”

Nghe vậy, Sở Tuyết càng thêm lúng túng. Nàng chém g·iết quái vật không chớp mắt, nhưng bảo nàng trị bệnh cứu người thì đúng là quá sức.

Lúc này, Lão Tân đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh Sở Tuyết luống cuống, lên tiếng giúp đỡ:

“Để ta, bóp tim - ta có kinh nghiệm.”

Nói rồi, hắn nhanh chóng đeo găng tay vô trùng, đổi vị trí với Sở Tuyết.

Dưới sự hỗ trợ thành thạo của Lão Tân, Khánh An thoải mái hơn hẳn, cảm thán:

“Tay nghề thật thuần thục, dễ chịu hơn nhiều.”

Lão Tân nghe vậy, khóe mắt khẽ giật giật, nhìn Khánh An đang nằm đó,miệng thì cứ lải nhà lải nhải . Trong lòng hắn thầm nghĩ:



“Nhân vật lợi hại nào đây? Không! đúng hơn là thứ quái quỷ gì đây? Quái trùng không đáng sợ, ngươi mới thật sự đáng sợ đó.”

Ngoài Đổng A, Lão Tân và Sở Tuyết vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, những người khác trong phòng, dù đã quen sống trong tận thế, liếm máu trên lưỡi đao, vẫn chẳng thể tránh khỏi cảm giác choáng váng.

Hôm nay, khi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, tam quan của đám người gần như lung lay sắp đổ.

Có người không chịu nổi, gục xuống nôn thốc nôn tháo. Có người thì vội chạy ra ngoài, tránh khỏi khung cảnh kinh hoàng.

Người còn lại dù chưa nôn, sắc mặt lại kém đến cực điểm, lúc trắng lúc xanh.

Thái Sơn, dù cố tỏ ra cứng cỏi, nhưng tay chân đã bủn rủn hết cả.

Trong khi đó, Đổng A chẳng hề nao núng. Hắn tập trung cao độ, cẩn thận gắp từng xúc tu cuối cùng ra khỏi cơ thể Khánh An. Tuy vậy xuất huyết mỗi lúc một nhiều hơn, khiến hắn phải gấp rút ra lệnh:

“Thuốc bột!”

Sở Tuyết nhanh chóng xé bao nilon, rắc thuốc vào vết mổ.

Tất cả diễn ra cực nhanh, từ khi bắt đầu trị liệu đến giờ mới chưa đầy 20 phút, nhưng mọi người có cảm giác như đã trải qua cả cơn ác mộng dài tưởng chừng vô tận.

Khi xúc tu cuối cùng bị rút ra, con quái vật trong tay Đổng A bỏ qua gào thét, bắt đầu cắn ngấu nghiến. Găng tay của hắn bị gặm nát từng mảnh, dù hung hãn là thế, răng nhọn của nó cũng không thể làm tổn thương hắn dù chỉ một chút.

Bất chợt, quái trùng bỗng im bặt, thân thể đơ ra như vật c·hết. Rất nhanh sau đó, nó mở đôi mắt màu lục bảo sáng rực, với ánh nhìn đầy sắc sảo. Một giọng nói thanh thúy, như giọng phụ nữ, vang lên từ miệng nó:

“Các ngươi là ai? Vì sao p·há h·oại chuyện tốt của ta?”

Nó tiếp tục, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo:

“Sinh Mệnh Giáo Phái từ trước đến nay yêu chuộng hòa bình. Chúng ta chưa hề gây hấn với bất kỳ ai tại căn cứ Z. Mau đưa ta về vị trí cũ! Ta sắp thành công rồi!”

Đổng A, ánh mắt lóe lên tia hàn quang, đáp trả:

“Nàng đã là đồng đội của chúng ta. Ngươi không còn cơ hội nữa.”

Con quái vật cười lạnh, giọng nói thêm phần độc địa:

“Sinh Mệnh Giáo Phái không phải là thứ mà bất kỳ ai muốn trêu chọc thì trêu chọc. Các ngươi cứ chờ xem, sự trả thù của chúng ta sẽ đến!”

Lời lẽ đe doạ chưa bao giờ khiến Đổng A chùn bước, hắn nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo:

“Giỏi thì cứ vác xác tới đây! Đến lúc đó, kẻ c·hết là ai, còn chưa biết đâu!”

Con quái vật trừng mắt nhìn hắn, vẻ căm phẫn chẳng giấu nổi:

“Cứ đợi đấy! Đừng để ta biết các ngươi là ai, nếu không…”

Chưa đợi nó nói hết, tay của Đổng A đã siết chặt hơn, làm cho con quái kêu thảm, đồng thời cắt lời, giọng điệu đầy thách thức:

“Chớ để ta tìm được hang ổ của các ngươi. Nếu không, hừ hừ..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.