Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 241: Huyết nhung



Chương 241: Huyết nhung

Đúng lúc này, bầy chim mắt đen từ các lỗ hổng trên vách động ùn ùn chui ra. Kỳ quái thay, chúng mở miệng nói tiếng người, mỗi con chỉ nói một từ, ghép lại thành câu:

“Trao, đổi, sinh, mệnh, ẩn, trùng.”

Tình cảnh quỷ dị đến lạnh người. Nhưng Đổng A cũng không tỏ ra ngạc nhiên, trạng thái quan sát đã sớm bắt được bóng mờ của đối phương.

Thông qua tiếng keo hắn hiểu rõ ý tứ, liền hỏi:

“Lấy cái gì ra đổi?”

Những con chim đồng thanh, từng từ một, trả lời:

“Hạt, giống, cây, Huyết, Nhung.”

Hắn hơi trầm ngâm, rồi hỏi tiếp:

“Thứ đó có tác dụng gì?”

Tuy nhiên, bầy chim không đáp mà chỉ lặp lại câu nói ban đầu:

“Trao, đổi, sinh, mệnh, ẩn, trùng.”

“...”

Nhìn lấy cái thứ quái quỷ trong thay, đây có lẽ đây là sinh mệnh ẩn trùng mà lũ chim đang nhắc đến.Dù sao đối với hắn vô dụng, Đổng A không suy nghĩ gì nữa, vung về phía bầy chim.

Một con to lớn nhất trong bầy nhanh như chớp cắp lấy bay đi mất. Một con khác thì nôn ra khối tròn màu đen như hắc ín xuống đất, sau đó cũng biến mất vào bóng tối.

Chắc chắn đàn chim đã chui vào các hốc trốn đi, Đổng A tập trung kiểm tra tình trạng của Khánh An.

Sau khi thấy quái trùng ký sinh cỡ nhỏ bị diệt hết, hắn mới lấy tinh dầu hạt Hắc Đồng Hăng màu đen, cẩn thận rót vào miệng nàng, rồi khâu lại vết mổ ở bụng.

Khánh An yếu ớt mở mắt, giọng vô cùng suy nhược:

“Ông lão (chỉ Lão Tân) không cần hỗ trợ nữa đâu, ta sống rồi.”



Lão Tân nghe vậy, quay sang nhìn Đổng A. Khi thấy được gật đầu xác nhận, hắn mới yên tâm thu tay lại.

Đổng A tiếp tục xử lý các v·ết t·hương còn lại, sau đó cho nàng uống thêm ít tinh dầu hạt Hắc Đồng Hăng. Khánh An chép miệng thỏa mãn, rồi mỹ mãn chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhóm người của Thái Sơn đã hiểu lý do tại sao họ lại bị gọi đến hang động tối nay. Tất cả những gì diễn ra giống như lật đổ hoàn toàn nhận thức về thế giới này, đặc biệt là về các tổ chức tà giáo.

Trước đây, bọn họ chỉ nghe căn cứ Z tuyên truyền rằng tà giáo nguy hiểm. Hiện tại, tận mắt chứng kiến, ai nấy đều rùng mình, lạnh sống lưng.

Thái Sơn dẫn đồng đội rời khỏi hang động, cố tình đi chậm lại, đến bên Đổng A nói nhỏ:

“Tà giáo thật đáng sợ! Cảm ơn ngài đã cho ta cơ hội hiểu thêm sự quỷ dị của bọn chúng.”

Đổng A lạnh lùng đáp:

“Đây là địa bàn của căn cứ Z. Chúng ta là lính đánh thuê chính thức. Cho bọn chúng mười lá gan cũng chẳng dám làm gì quá phận.

Nhưng các ngươi thì khác. Hãy thử tưởng tượng xem, nếu lũ tà giáo điều tra được danh tính của các ngươi, chuyện gì sẽ xảy ra? Trung tâm thương mại chẳng phải nơi thực sự an toàn.”

Thái Sơn nghe vậy hoảng sợ, đáp:

“Ta đã chỉ đạo mọi người giữ kín chuyện này. Họ đều là tử trung, hiểu rõ giới hạn và tuyệt đối không hé lộ ra ngoài.”

Đổng A trầm giọng:

“Đồng đội cũ của ngươi đây? Mấy tên phản bội nếu bị ngươi chèn ép cho điên lên bọn hắn chơi Đồng quy vu tận, đem sự việc ngày đó lan rộng ra ngoài.

Tuy sẽ gặp chút phiền phức nhưng chúng chưa biết vị trí căn cứ B20, uy h·iếp không lớn. Có lẽ các ngươi nên kiến tạo cho mình căn cứ bí ẩn đi thôi?”

Thái Sơn gật đầu, trán lấm tấm mồ hôi:

“Ta hiểu ý ngài. Ta sẽ cố gắng giải quyết triệt để phiền phức, càng nhanh càng tốt.”

Đổng A nhẹ giọng hơn:

“Hai bên hợp tác là để cùng có lợi. Ta chỉ lo rằng các ngươi chưa hiểu rõ mức độ nguy hiểm của tà giáo mà gặp họa sát thân. Chính vì vậy mới diên ra cuộc kiểm chứng tối qua, không hề có ý gì khác.”



"..."

Sáng hôm sau, Khánh An tỉnh lại. Đổng A kiểm tra thêm lân nữa, phát hiện sức hồi phục của nàng nhanh đến kinh người chẳng kém gì các cải tạo chiến sĩ . Tuy nhiên, sức mạnh và các phương diện khác vẫn không khác gì người thường.

Điều đáng chú ý là bóng mờ của Khánh An dường như đang biến đổi, tốt hay xấu vẫn chưa thể khẳng định. Chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể từ từ theo dõi.

Câu đầu tiên nàng thốt ra là:

“Ta đói!”

Thanh Nhã xin ý kiến Đổng A, đạt được chấp thuận rồi lấy ra ít gạo và thịt khô để nấu cháo. Nhưng Khánh An vừa ăn vào lập tức cau mày, nhăn nhó nói:

“Ăn không vào! Vừa bỏ vào miệng đã buồn nôn, nuốt không trôi,” nàng buồn bã nói.

Thanh Nhã bực mình:

“Ngươi chịu khó ăn chút đi, nếu chỉ dùng ống chích bổ sung dinh dưỡng thì tốn kém quá. Ngươi có biết mỗi ống dinh dưỡng tốn bao nhiêu tiền điện tử không? Ai mà nuôi nổi?”

Khánh An tội nghiệp đáp:

“Chịu thôi! Ta thật sự không ăn nổi, cứ nôn ra. Nhìn này, v·ết t·hương lại rỉ máu rồi, đau lắm!”

Đúng lúc đó, Đổng A và Lão Tân bước vào. Nghe Thanh Nhã kể lại, hắn lấy ra một ít tinh dầu hạt Hắc Đồng Hăng, đổ vào nồi cháo và bảo:

“Ngươi thử xem bây giờ nàng có ăn không.”

Thanh Nhã múc bát cháo mới cho Khánh An. Quả nhiên, lần này nàng ăn ngon lành.

Khánh An giơ ngón tay cái lên khen ngợi, xưng hô cũng thay đổi:

“Đội trưởng, ngài thật lợi hại! Chờ ta khỏe lại, ngài còn việc gì cứ nói, ta nhất định giúp.”

Đổng A nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Ta sẽ nhờ ngươi thử nghiệm vài ý tưởng. Chúng có thể hơi nguy hiểm, nên báo trước để ngươi chuẩn bị tâm lý.”



Khánh An đáp rất dứt khoát:

“Không sao. Cứ giao cho ta.”

Đổng A cùng Lão Tân bước ra ngoài, trên đường đi Lão Tân không kìm được mà hỏi:

“Đội trưởng, ta nhớ rõ ngài nghiên cứu hạt Hắc Đồng Hăng vẫn chưa đạt thành quả, đem ra cho người ăn liệu có ổn không?”

Đổng A trầm ngâm rồi trả lời:

“Chẳng còn cách nào khác, mới phải thử như vậy. Khánh An rất đặc biệt, ngươi thấy rồi đấy. Tinh thần nàng ta hoàn toàn khác người thường. Trong trạng thái quan sát, bóng mờ là một luồng vật chất màu đen liên tục chuyển động tuần hoàn.

Nó rất giống với luồng vật chất từng thấy ở những con vật bị cho ăn hạt Hắc Đồng Hăng, nhưng ở nàng thì đậm đặc hơn. Ta nghi ngờ hai bên sở hữu mối liên kết nào đó.”

Lão Tân trầm ngâm, rồi nói:

“Nàng lại ăn cả Keo Tự Tàn mà chẳng hề có bất kỳ phản ứng bất thường nào. Thật sự không thể tin nổi.”

Dừng lại một chút, Lão Tân tiếp tục:

“Thầy lang là người rất am hiểu về những thứ như thế này. Nếu trong nhiệm vụ sau 2 tháng nữa ra ngoài mà giải cứu thành công, bằng kiến thức của nàng, hy vọng sẽ tìm ra câu trả lời. Nhờ vậy, việc nghiên cứu của Đội trưởng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Đổng A gật đầu:

“Nhiệm vụ sắp tới chắc chắn cực khó. Chờ ta nhận lấy File kế hoạch cụ thể từ người trợ lý, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp một tay.”

Lão Tân đáp lại:

“Được, ta hiểu rồi.”

Trong khi hai người trò chuyện, thành viên khác trong đội đã chuẩn bị xe cộ sẵn sàng. Nhóm của Lão Tân sẽ hộ tống đội xe của Thái Sơn về trung tâm thương mại.

Còn Đổng A và Sở Tuyết quyết định ở lại thêm hai ngày để chờ Khánh An hồi phục tốt hơn rồi mới lên đường.

Vì sao lại là hai ngày? Bởi tinh dầu Hắc Đồng Hăng mà hắn mang theo chỉ còn chừng ấy, muốn có thêm phải quay về căn cứ trên núi.

Nhóm 3 người của Đổng A cũng đã chuyển địa điểm từ ngọn núi nhỏ vô danh đến Trạm Xăng của đoàn lính đánh thuê Bạch Lang. Đổng A thuê một căn phòng nhỏ tại trạm xăng cho Khánh An nghỉ ngơi.

Trong khi đó, Sở Tuyết lần nữa bị thu hút bởi khu chợ ngoài trời, bèn ra bày quầy hàng nhỏ tiếp tục vui chơi..

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.