Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 63: Hiện Thực (1)



Chương 63: Hiện Thực (1)

Trước khi rời đi, Đổng A có giao cho thanh nhã một khẩu súng AK để phòng thân. Bên trong Trung Tâm Thương Mại khá an toàn nhưng không thể không đề phòng trường hợp bất ngờ.

Tiểu Thi và Tiểu Hổ mỗi người một cây súng ngắn, nó là chiến lợi phẩm từ thời thu thập thạch đầu bang, bây giờ vẫn còn dùng tốt, cộng thêm tên nỏ có gắn thuốc nổ, đao trợ lực và một số thiết bị khác đủ đảm bảo an toàn.

Công việc của Thanh Nhã ở đây không nhẹ nhõm. Có Tiểu Thi và Tiểu Hổ trợ giúp giải thoát khỏi tạp vụ, mỗi ngày nàng đều không ngừng đi ra ngoài thu thập tình báo, dù sao thông qua radio tin tức thường rất thiếu sót.

Tỷ như đợt trước căn cứ Z cần rất nhiều vàng để sản xuất thiết bị gì đó, bởi vì là cần gấp nên đến khi radio thông báo không bao lâu đã giao dịch đủ. Căn cứ trên núi nắm một lượng lớn vàng trong tay không thể xuất thủ phải nói rất là đáng tiếc.

Tình báo sau khi thu thập xong sẽ thông qua thiết bị liên lạc gọi về căn cứ trên núi. Dựa vào phòng điều khiển trung tâm hiện đại và tài năng chế tạo của Đổng A, dù có cách căn cứ trên núi trên 20km vẫn có thể liên lạc bình thường.

Nàng cũng thành lập giao tình với vài đội ngũ lính đánh thuê tư nhân uy tín, ủy thác bọn họ tìm kiếm một vài vật liệu mà đội trưởng yêu cầu, hoặc là tìm kiếm thêm hạt giống, động vật góp phần mở rộng khu chăn nuôi, trồng trọt. Giao thiệp với lính đánh thuê, có đôi khi tiền điện tử không hữu dụng bằng một chai rượu Wishky.

Lần này đi tới trung tâm thương mại, cửa hàng Kẹo Đường còn đẩy ra sản phẩm mới, đó là Gừng. Gừng trong đông y là một loại thuốc tốt có rất nhiều công dụng, hơn 2 năm long đong, kẻ sống sót chỉ cần ngửi được mùi hương của vài lát gừng khô cũng làm cho người ta thỏa mãn.



Trong tận thế, động thực vật bình thường đang lấy một tốc độ cực nhanh tuyệt chủng, thay thế vào đó là các loài vật biến dị và quái vật không biết từ nơi nào nhô ra.

...

Ngày hôm nay, Thanh Nhã không có dừng chân ở cửa hàng mà mang theo trang phục thật dày, đeo lên mặt nạ phòng bụi, trang bị v·ũ k·hí hoàn tất. Tiểu Thi cũng giống như vậy, cùng Thanh Nhã đi ra bên ngoài tường cao.

Lần này nàng đạt được tình báo là có người bán ra thỏ và bồ câu ở điểm tập trung tạm thời phía bắc, cách căn cứ Z khoảng 7 đến 8 cây số.

Điểm tập trung nằm trên một ngọn đồi gần đường giao thông giữa căn cứ Z và căn cứ Bắc Sơn. Đoạn đường thường có nhiều đội xe hùng mạnh chạy qua, quái vật zombie xung quanh đều được một lần lại một lần dọn dẹp, do đó so với những khu vực khác thì an toàn hơn nhiều.

Tuy vậy đến khi quái vật hoặc zombie triều t·ấn c·ông căn cứ Z, bởi vì nơi đây quá gần rất dễ bị liên lụy vào, người sống sót ở điểm tập trung này liền trôi dạt khắp nơi. Đến khi tai họa chấm dứt lại tụ tập trở về, so với gián còn muốn sống dai.

Có thể gọi đây là một khu chợ nhỏ, người ở trung tâm thương mại cũng thường xuyên ra đây trao đổi. Thực sự di sản nhân loại để lại trước tận thế nhiều lắm, mới là năm thứ ba của tận thế mà thôi, vẫn còn nhiều vật tư có thể thu thập được chỉ trở ngại điều kiện bên ngoài quá hiểm ác.

Mặt trời vẫn bị tro núi lửa che đậy, Thanh Nhã và Tiểu thi dưới cái ánh sáng mờ mờ, bước đi trong gió bụi. Nhiệt độ hạ xuống cực kỳ thấp, trong không khí không còn chút độ ẩm nên đỡ lạnh đi phần nào. Tro núi lửa tràn đầy trong gió giống như trời đổ tuyết đen.



“Lần tiếp theo người trong căn cứ tới phải nhắc để lại bên này một phương tiện giao thông để tiện di chuyển.” Thanh Nhã thầm nghĩ. Mang theo đồ vật khá nặng, dù cho siêng năng luyện tập thể lực, võ thuật cũng có cảm giác gánh không nổi.

Kỳ thật nàng cũng không có dự liệu được mình sẽ rời khỏi trung tâm thương mại nên không có ý định để lại phương tiện di chuyển. Hiện tại đang rời xa căn cứ Z trình độ an toàn có hạ xuống, các nàng chiến lực thường thường, không có Đổng A hoặc Sở Tuyết “Siêu nhân” bảo kê, nếu phát sinh tình huống đột phát sẽ rất dễ m·ất m·ạng.

Thanh Nhã cũng có lý do riêng của mình, theo nàng thấy, thỏ và bồ câu rất dễ nuôi, mà sinh sản lại nhanh, với điều kiện của căn cứ trên núi là hoàn toàn có thể tạo thành đàn. Bồ câu là sinh vật giao phối cận huyết không thoái hóa giống, thực sự là sinh vật tồn tại hoàn hảo trong tận thế. Vì thế mạo hiểm một điểm nàng có thể chấp nhận được.

Điểm tập trung này lấy một cái tên khá điển hình: “Điểm định cư An Bình”. Còn có thực sự an bình hay không chẳng ai quan tâm.

Nó nằm trên một đỉnh đồi thấp, cây cối đều bị chặt sạch. Bên ngoài có vài hàng rào sơ sài, đủ chống chọi số ít zombie, quái vật. Bên trong cũng sơ sài nốt, khắp nơi là lều nát lụp xụp chắp đầy miếng vá. Quy hoạch chẳng ra làm sao, lộn xộn-hỗn loạn, bẩn thỉu.

Thanh Nhã cũng hiểu được ngoài bãi rác của thành phố Z gần đó có vật tư cho bọn họ thu thập ra, tại sao bọn họ lại chọn đây làm điểm tập trung: Bởi vì gió ở đây yếu hẳn đi, có lẽ là do mấy ngọn đồi cao hơn xung quanh chắn bớt gió.



Trái lại, đường lên điểm định cư lại được làm rất nhiều, dễ đi, rộng rãi. Không cần phải là người thông minh cũng biết vì sao lại như vậy. Những người này hoàn toàn không có ý định chống cự Zombie, quái vật. Nếu bị t·ấn c·ông bọn họ sẽ tứ tán ra chạy trốn. Đặc điểm này cũng thể hiện rõ được sự khác nhau giữa kẻ trôi dạt và người trong căn cứ.

Thanh Nhã đã điều tra qua, tại điểm tập trung này trước kia không có ai lãnh đạo cái gì, chỉ là mọi người tập hợp lại cùng nhau. Gần đây mới nổi lên có một băng đảng lưu manh, bọn chúng sống bằng cách bóc lột những người trôi dạt này. Giống như những con đỉa hút máu của người suy dinh dưỡng vậy. Nghe đồn cùng người của căn cứ Bắc Sơn có quan hệ.

Lần này đến đây chủ yếu là tìm gặp đại ca của nhóm này. Nói cho cùng động vật bên ngoài không tính quái vật hầu như tuyệt diệt, động vật sống như thỏ và bồ câu là cực kỳ quý hiếm, chỉ có tên lão đại kia mới có khả năng trao đổi.

Tại sao quan hệ với người của căn cứ Bắc Sơn mà không phải căn cứ Z? Nói đùa, nếu dễ như vậy mắc nối được đã không phải một điểm tập trung nhỏ nhoi. Còn những người này có thể nguy hại cho căn cứ Z? Chỉ dựa vào một lũ ô hợp không có dũng khí chống cự zombie nghe sao mà khó tin. Còn nữa, thoát khỏi tầm quan sát của máy bay do thám đi rồi hẵng nói chuyện.

Điều này cũng khẳng định lại rõ thái độ lạnh lùng của căn cứ Z: “Bên ngoài căn cứ, sống c·hết mặc bay.”

Muốn vào bên trong điểm tập trung phải nộp tiền bảo kê. Nói tiền là nói chung chung vậy thôi, bọn hắn thu tất cả mọi thứ được cho là có giá trị, vì thế những người sống sót sau khi ra ngoài thu thập vật tư trở về giữ lại được đồ vật chẳng có bao nhiêu. Ở bên trong mỗi ngày đều bị bọn côn đồ bóc lột lại không dám làm ra chút phản kháng nào. Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Hai người không chút khó khăn nào vào bên trong tường rào. Tên lưu manh “gác cổng” thấy người đến mang theo súng AK, tên nỏ, biết là kẻ hung hãn thái độ từ ngạo mạn chuyển sang khách khí rất nhiều.

Súng AK hiện tại chỉ có căn cứ Bắc Sơn bán ra giá cả không rẻ, Thanh Nhã và Tiểu Thi đều mặc nhiều quần áo người đều to hơn một vòng, mặt lại được mặt nạ che đậy nhìn không ra nam nữ nên không ai dám xem nhẹ 2 nhân vật thần bí này.

Cả hai vừa tiến vào, dù có mang mặt nạ nhưng mùi thối vẫn xộc vào mũi.

Bên trong có đầy đủ thành phần, độ tuổi: có nam nhân, có nữ nhân, có lão nhân, cũng có đứa trẻ.

Dưới những trang phục tồi tàn kia, lại không che giấu được những ánh mắt vô thần, tuyệt vọng. Đằng xa đang diễn ra cảnh tượng kinh điển mà Tiểu Thi hay thấy trong phim, thu hút không ít người vây xem. Từ người vây xem là có thể nhẹ nhõm phân biệt được ai là người trường kỳ sống ở đây, ai là người tới đây trao đổi vật tư, lính đánh thuê các loại…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.