Vài tên côn đồ đang ăn h·iếp người sống sót. Vậy mà bọn họ sẽ không thét chói tai, khuôn mặt nhìn không ra phẫn nộ, có vẻ giá rét đã để thần kinh khuôn mặt của họ mất đi tri giác.
Người tới đây trao đổi vật tư, lính đánh thuê các loại chỉ đứng lẳng lặng nhìn xem. Có người còn lộ ra vẻ hứng thú ở một bên xem cuộc vui.
Hài lòng nhìn những khuôn mặt c·hết lặng của người sống sót xung quanh, Một tên côn đồ trong đám cúi đầu nhìn về cậu bé đang run rẩy co rút trên đất, cười gằn một tiếng, nâng lên chân, dẫm lên trên gương mặt non nớt kia.
"A..." Tiếng hét thảm bị đè nén từ dưới chân của hắn truyền tới, mười ngón tay bị đông cứng kia bấu chặt mặt đất, đem tro núi lửa mềm xốp bóp thành khối cục.
Bố của cậu bé đứng ở một bên, bả vai không ngừng run rẩy, bên trong cặp mắt trợn to chỉ toàn là sợ hãi.
Mấy tên lưu manh ánh mắt hài hước nhìn người đàn ông như nhìn một tên đầy tớ. Đối với lũ lưu manh thiếu hụt giải trí mà nói, bình thường thích nhất chính là bỡn cợt, vũ nhục những kẻ sống sót nơi đây.
Thanh Nhã và Tiểu Thi thực sự được mở rộng tầm mắt một phen. So với nơi đây, trung tâm thương mại tốt hơn nhiều lắm, mà căn cứ của bọn hắn lại càng giống thiên đường. Nội tâm các nàng thực sự đang sôi máu lên, tràn đầy bất bình.
"Đừng!" Tiếng rít chói tai âm thanh phá vỡ yên tĩnh, một người phụ nữ tóc tai bù xù nghe tin chạy đến té nhào trên đất, nàng trên thân gầy còm đã không còn bao nhiêu thịt, liều mạng ôm lấy chân tên lưu manh mong muốn cứu vớt đứa bé.
"Mẹ..." Cậu bé nằm trên mặt đất, chỉ còn sức để hô lên một tiếng yếu ớt.
Tên lưu manh bị làm cho phiền liền lạnh giọng mắng:
"Cút ngay!"
Sau đó nâng lên chân đang dẫm lên mặt cậu bé, hung hăng đá vào ngực của nàng, đem nữ nhân đá bay ra ngoài.
Từ trên mặt đất chật vật bò dậy, nữ nhân khóe môi tràn ra máu tươi, ho khan. Ánh mắt của nàng không để ý bản thân mảy may, mà nhìn về phía con mình mới thoát khỏi, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, kia hướng đứa bé bò qua. Tên nam nhân là bố của đứa bé kia chỉ đứng trân trân ở đó không nói một lời.
Tên Lưu manh thị uy xong, hướng về người đàn ông nói:
“Tên nhãi con này thế mà dám trộm đồ của chúng ta, cả nhà các ngươi là không muốn sống nữa? Còn ngươi (chỉ người đàn ông) vật tư hôm nay đâu?”
“Đại nhân, ngài tha cho ta một mạng đi, vật tư ngài cho ta nợ một ngày, ngày mai ta sẽ ra ngoài thu thập.”
Lời cầu xin của hắn thế mà chỉ nhắc đến “Ta” một chữ đủ thấy được sự ích kỷ, không quan tâm c·hết sống của hai mẹ con.
Tên Lưu manh nghe được chữ “nợ” liền giận dữ tiến lên cho người đàn ông một bạt tai, đưa chân hướng bụng hắn đá một phát, hung dữ nói:
“Ngươi đã nợ được mấy ngày rồi? Hôm nay không cho ta cái bàn giao, lão tử liền làm thịt ngươi.”
Người đàn ông b·ị đ·au, nghe vậy càng thêm sợ hãi đem vợ mình bán:
“Vợ Ta có chút nhan sắc nếu không ta bán nàng cho ngài, cho ta ở bên trong này thêm một tuần nữa đi. Không! 3 ngày nữa cũng được.”
Tên lưu manh nghe vậy càng thêm giận dữ:
“Cái *** ngươi không nhìn lại xem vợ mình có bao nhiêu thịt, ngươi không ngại ta còn ngại bẩn đâu, con mụ kia đã ngủ với bao nhiêu đàn ông? ngươi không ra ngoài thu thập vật tư, chỉ dựa vào vợ mình b·án t·hân nuôi nấng thì lấy cái gì nộp cho ta. Hôm nay tao phải đ·ánh c·hết mày!”
Tên côn đồ gọi lên đồng bọn vừa rủa xả vừa quyền đấm cước đá không ngừng, người đàn ông chỉ biết nằm co ro kêu rên.
Cả tràng hỗn loạn, nữ nhân không để ý đến hết thảy, chỉ run rẩy di chuyển cánh tay, hướng con mình sờ qua. Thấy được mẹ đang hướng hắn đến gần, nét mặt của cậu bé lộ ra biểu lộ như được cứu vớt.
Thanh Nhã một bên ghì chặt tay của Tiểu Thi không cho nàng lao lên, một bên không ngừng nhắc nhở mình đây chính là tận thế, đây chính là hiện thực, đâu đâu cũng đang xảy ra những việc như trên, nàng cứu giúp không nổi. Việc hôm nay đến đây là trao đổi thỏ và bồ câu.
Tuy không ngừng nhắc nhở như thế nhưng mắt nàng cũng đã đỏ bừng, hận không thể đem lũ lưu manh kia bắn thành cái sàng.
Nàng mặc dù chịu qua bất hạnh, nhưng có Đổng A dẫn đường, mang cho hy vọng mới, hai năm này được đội trưởng bảo hộ quá tốt, lại không để ý tới hiện thực là cỡ nào tàn khốc.
Thanh Nhã hiểu được, những người sống sót khác tại sao lại thờ ơ như vậy, có lẽ bọn họ đã gặp quá nhiều mà trở nên chai lỳ đi. “Đây mới chính là hiện thực đi.” nàng nghĩ thầm. Tận thế chân chính hẳn là cái dạng này, không ngừng diễn ra ở khắp mọi nơi.
Thấy ánh mắt suy kiệt của người mẹ nhìn đứa con, thấy tên côn đồ đánh người đàn ông chưa đã tay, muốn lần nữa h·ành h·ạ mẹ con hai người, đầu của Thanh Nhã ông lên một tiếng, giống như nộ khí đã đạt đến đỉnh. Tay mình và tay Tiểu Thi vô thức nắm chặt đến nỗi Tiểu Thi cũng không nhịn được phải kêu đau một tiếng, nàng mới giống như hồi thần.
Thanh Nhã lúc này trái lại bình tĩnh, nét mặt âm hàn đáng sợ. Nàng cảm thấy ở bên Đổng A lâu, có chút bị đội trưởng ảnh hưởng, đôi khi một số hành động cùng hắn rất giống.
“Đi con m*e nó chứ! Đã không gặp thì thôi, hôm nay gặp được… ta quản.”
Hít sâu một hơi, buông ra một câu không hợp với tên mình chút nào, Thanh Nhã cầm lên súng AK mở khóa bảo hiểm lên đạn. Hướng về phía tiểu Thi đang tràn đầy kích động gằn một tiếng:
“Bình tĩnh lại!!! Yên lặng đi theo ta.”
Nói rồi không để ý bước về trước. Tiểu Thi vội vàng rút ra súng ngắn theo sát phía sau.
Người đứng xung quanh thấy “2 kẻ thần bí” súng đạn sẵn sàng đi tới không hiểu được hai tên kia đang làm gì vội vàng né ra thật xa để lộ một vùng chân không.
Thanh Nhã giả giọng ồm ồm thông qua mặt nạ đã không nghe ra là nam hay nữ nói:
“Có việc gì mà nhao nhao như thế? Mấy tên yếu gà này (Chỉ đám lưu manh) bớt ở đây tỏ vẻ uy phong. Mau dẫn ta đi gặp lão đại của các ngươi.”
Nàng cũng không ngu ngốc, lăn lộn thương trường bao nhiêu năm hiểu được đạo lý, đi vào tỏ thái độ bảo vệ gia đình này chắc chắn sẽ bị đám côn đồ giở bài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kêu bè gọi lũ tới uy h·iếp, hung hăng chặt một đao, do đó phải đánh lạc hướng bọn chúng một phen.
“Các ngươi là ai a?” Tên côn đồ cũng rén khi thấy hai người kia súng đạn đầy đủ, trên người tuy có phủ lên rất nhiều trang phục nhưng nửa kín nửa hở để lộ ra cơ số v·ũ k·hí lạnh khác. Tên đi sau, sau lưng còn mang theo một cái nỏ lớn, nhìn phi thường có bức cách.
Hắn vừa hỏi xong lại cảm thấy hối hận. Những nhân vật kiểu này hắn là đắc tội không nổi, đáng ra phải nhanh chóng đi báo cho lão đại là hơn. Quả nhiên chỉ nghe người đi trước chỉ “Hử” một tiếng sau đó một tay cầm súng AK dí thẳng vào đầu hắn.
Tên côn đồ rùng mình một phát, đồng bọn của hắn cũng không còn h·ành h·ung người đàn ông mà lẫn mất xa xa. Đâu còn cái vẻ hung hăng càn quấy như trước.
“Đại ca đây là trên địa bàn của chúng ta, bình tĩnh ta đi thông báo ngay, thông báo ngay!!!... ngài để súng xuống chẳng may c·ướp cò…” Tên côn đồ không quên mượn uy danh của đại ca một chút, bản chất lại không che giấu được, một mặt chó ngoan nói.
Sau đó hắn liếc mắt ra hiệu cho đàn em đi thông báo, rồi nói với Thanh Nhã:
“Ngài đợi một lát, ta đã cử người đi thông báo. Đại ca của bọn ta bây giờ hẳn đang ở phía sau núi có việc bận, ngài đợi ta giải quyết xong việc này, đại ca cho gọi ta liền dẫn đi qua.”
Thanh Nhã chỉ “Hừ” một tiếng sau đó thu súng lại đứng qua một bên. Tên côn đồ bị hù dọa một trận cũng không muốn giương oai nữa bèn rút ra dao găm đi về phía cả nhà kia nói:
“Hôm nay ta liền xử lý 3 người các ngươi để những kẻ khác lấy đó mà làm gương. Dám nợ không trả, dám đi ă·n c·ắp đều phải c·hết…” Khuôn mặt hắn vừa nói vừa vặn vẹo giống như ác quỷ. Khuôn mặt chó ngoan khi nói chuyện với Thanh Nhã thì tự giác bị quên đi.
Người đàn ông quỳ lạy không ngừng, còn hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, người mẹ khổ khổ khẩn cầu, xin tha cho đứa trẻ một mạng sống.
Tên côn đồ đã đi ra phía sau lưng, tay giữ c·hặt đ·ầu muốn c*t cổ người đàn ông thì Thanh Nhã đang đứng đó bỗng nhiên lên tiếng:
“Dừng!”
“Đại ca? Có chuyện gì?” Tên côn đồ nghi hoặc hỏi.
Nàng mới giả bộ hỏi:
“Hai kẻ này là con nợ của các ngươi? Nợ bao nhiêu?”
“Đại ca ngài có hứng thú với gia đình này sao?” Tên côn đồ có chút mong đợi hỏi.
“Hứng cái Ma* cha mày thú! Trả lời câu hỏi của ta.” Thanh Nhã dùng giọng bực bội nói.
Tên d·u c·ôn bị động tác muốn một lần nữa đưa súng ra dọa cho phát sợ liền
nói ngay:
“Là khoảng 50 Bắc Sơn Tiền, nhưng đứa trẻ này ta phải g*ết để t·rừng t·rị tội ă·n c·ắp.”
“Không có bắc sơn tiền, thế này đi, bên ta đang thiếu người, 3 kẻ này thế nào cũng phải c·hết ta mua người phụ nữ và thằng bé, còn tên đàn ông vô dụng ngươi cứ g·iết đi.”
Nói rồi nàng giống như có dự liệu trước đưa tay đeo găng tay vào trong balo lấy ra hai gói mì ăn liền. Mì ăn liền lúc tận thế mới diễn ra cũng không hiếm thấy, mọi người đều dựa vào nó để sinh tồn.
Thời gian trôi qua, không còn sản xuất cộng thêm t·hiên t·ai, quái vật không ngừng, bây giờ muốn tìm ra một gói mì nguyên vẹn từ phế tích đã là không thể nào. Chỉ còn cách hướng căn cứ lớn mua nhưng giá cả đắt đỏ tỷ suất chi phí là không có lời, thay vào đó mua một ít cám cùng sắn sẽ no bụng được lâu hơn nhiều. Hai gói mì này rõ ràng là sản phẩm của căn cứ Z, không ngon bằng trước kia, nhưng đem ra trao đổi dư xài.
Tên côn đồ thấy mì gói trong tay Thanh Nhã ánh mắt liền sáng lên, muốn lợi dụng tăng giá một phen, lời nói chưa ra khỏi miệng, nàng đã một bộ không quan tâm nói trước:
“Ta chỉ ra giá một lần, thấy không hợp lý thì cứ g·iết hết đi!” Nói xong nàng chỉ yên lặng đứng đấy, làm bộ giống như người khác không quan tâm đến mình.
Tên côn đồ bị chận họng cảm thấy đối phương thực sự là không đem sinh tử của 3 người coi ra gì, mình g·iết ba người này là không có lời hắn đành cắn răng nói ra:
“Nhưng hai gói mì đổi 3 người không đủ?”
“Ai nói ta muốn đổi 3 người. Chỉ cần phụ nữ và trẻ em, tên ăn hại kia g·iết quách đi bớt việc.” Thanh Nhã một bộ nhẹ nhàng nói.
Tên côn đồ lúc này mới tin chắc là Thanh Nhã không quan tâm đến mạng sống của gia đình mới lắc đầu nói:
“Không được muốn đổi phải đổi cả ba và đồ đạc trong lều của bọn hắn đều thuộc về chúng ta.”
“@#$$%^^ Cứ lằng nhằng tên khốn kiếp!” Thanh Nhã tiếp tục diễn. Không đợi cho tên côn đồ làm ra phản ứng nàng nói tiếp:
“Thứ vô dụng kia chỉ đáng điếu thuốc này. Nếu không được nữa ta khuyến mãi g·iết hộ ngươi luôn. Đổi lại ta phải đánh ngươi một chầu. Thế nào?”
Nói rồi nàng rút ra một điếu thuốc không biết đã bị ai hút dở ⅓ còn ⅔ nguyên vẹn có thể hút được.
Tên côn đồ thấy không thể mặc cả được nữa, mình còn có nguy cơ b·ị đ·ánh liền dứt khoát đồng ý.
Chuyện tới đây chấm dứt mọi người cũng giải tán đi.
Người đàn ông thấy mình thoát được một mạng sống liền mừng rỡ muốn ôm lấy chân Thanh Nhã nước mắt nước mũi bù lu bù loa một bộ chó ngoan mừng chủ.
Nàng nhíu mày không chút do dự vung chân, trúng ngay miệng tên kia để hắn văng hai cái răng, thân thể thì bay ngược ra ngoài, ra tay hung ác so với tên d·u c·ôn chỉ có hơn chứ không kém.
“Cút!” Nàng gằn giọng một tiếng, tiếng nói thông qua lớp mặt nạ giống như mới từ quan tài bước ra, làm cho cả gia đình và nhóm lưu manh đang đứng đó lạnh hết cả người.
Người đàn ông b·ị đ·ánh đau không dám kêu một tiếng, vội vàng cút mất, khi đi hắn cũng chẳng thèm quay lại ngó lấy vợ và con mình lấy một lần. Người phụ nữ cùng con vừa thoát c·hết chưa kịp vui mừng, thấy người mua mình hung ác như vậy ánh mắt lại mờ mịt đi lên.
Tiểu Thi đứng ở phía sau nhìn hết màn kịch này cảm khái không thôi. Thanh Nhã làm quá tốt, từ đầu nàng vẫn luôn là chị đại của 5 tỷ muội bọn họ. Đồng thời vài vấn đề triết học hiện lên trong tâm trí nàng:
“Kể từ khi nào mà con người trở nên vô tâm như vậy? Kể từ khi nào mà mạng sống của một người chỉ đáng giá bằng một gói mì? Mạng người thật không đáng tiền. Có thực lực là có hết thảy. Có v·ũ k·hí trong tay, kẻ mạnh chỉ hơn kẻ yếu ở lòng dũng cảm.
Kỳ thật Thanh Nhã chỉ dự định cứu 2 mẹ con kia, còn việc người đàn ông kia bị g·iết hay không nàng chẳng quan tâm, cho dù có thể phải hứng chịu thù hận từ mẹ con.
Nàng đâu thèm để ý nhiều thứ đạo nghĩa kia cho mệt người, cứu người cũng chỉ vì giải tỏa bức xúc trong lòng mà thôi. Cứu được người đàn ông xem như niềm vui ngoài ý muốn, cũng không có ý định giúp đỡ hay cưu mang gì hắn.