Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 85: Đã biết



Chương 85: Đã biết

Đám người thường - thấy biến cố bất chợt xảy ra, đều hoảng hốt rút súng ra muốn bắn, lại sợ tổn thương người mình đều có chút do dự. Chỉ một chút do dự thôi, đã có hơn 10 tên ngã trong vũng máu.

Đến lúc này bọn họ đã triệt để bị sợ hãi chi phối, vừa la lớn vừa bắn súng, phân tán ra chạy loạn lên, n·gộ s·át không thể tránh khỏi.

Báo Ca không nghĩ tới đối phương lại dám đuổi theo, nhưng hắn không hoảng hốt chút nào. Lũ tay chân người bình thường kia, hắn chỉ coi là công cụ, c·hết bao nhiêu đều không tiếc, hơn nữa không phải không có chuẩn bị.

Đội ngũ người thường lâm vào hỗn loạn, Sở Tuyết và Đổng A đang thỏa thích chém g·iết.Đúng lúc này từ trong đám người “Bình thường" đó, có 7 tên đột nhiên bạo khởi đánh lén về phía 2 người.

Đổng A không phải người mới, đối với chuyện này đã làm ra đề phòng, luôn mở ra trạng thái quan sát, có tầm nhìn không góc c·hết, nên muốn đánh lén là không thể nào.

Hắn lấy thân mình làm bia đỡ đạn chắn hết cho Sở Tuyết.

Súng ngắn loại này muốn thương tổn được bắp thịt đã qua cường hóa, không khác người si nói mộng, đạn súng bắn tỉa còn tạm được. Viên đạn đều bị da thịt kẹp lại đẩy ra ngoài.

Lũ người biến dị lần thứ nhất đối mặt trực tiếp với Đổng A, thấy được tình cảnh đó đều dại ra.

Một tên trong đó giọng run run sợ hãi hỏi: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”

Đổng A một mặt trêu cợt nói:“Cải tạo chiến sĩ, chưa gặp bao giờ sao?”

Sở Tuyết lao lên muốn đem 7 tên yếu gà làm thịt, bất ngờ bị Đổng A kéo lại nhanh chóng bỏ chạy.

Nàng đang buồn bực không hiểu sao người yêu lại làm như thế, thì 7 tên biến dị kia không còn giả bộ sợ hãi nữa, nhanh chóng đuổi theo.



“#@$#@$!! Sớm biết sẽ là như vậy!” Đổng A vừa chạy vừa không ngừng chửi thầm, rồi hướng về phía Sở Tuyết nhanh chóng nói:

“Anh bế em chạy, em nhớ lấy súng bắn vào bụng của bọn chúng nhé.”

Sở Tuyết một mặt không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thế là Đổng A bế lên nàng lên giống như bế công chúa chạy vội.

Sở Tuyết nghiêng đầu, rút ra súng ngắn hướng về phía sau liên tiếp nổ súng.

Do tư thế không đúng, đồng thời đang được bế chạy vội nên độ chính xác không cao. Bắn hết một băng đạn chả trúng phát nào.

“Anh chạy bình ổn chút, khó ngắm quá!” Sở Tuyết thấy mình lãng phí đạn có chút phàn nàn nói.

“Anh đang cố đây!” Đổng A cũng tràn đầy bất đắc dĩ nói.

Băng đạn thứ 2 bắn được 3 phát, rốt cuộc cũng trúng vào bụng người biến dị chạy trước nhất.

Tên biến dị chưa kịp làm gì đã bạo nổ thành một đoàn hỏa hoa. Sức nổ to lớn ảnh hưởng tới bọn biến dị phía sau một chút, nhưng chúng vẫn không ngừng đuổi theo.

“ Ây, tên Báo ca này độc thật, sớm cho đàn em mang bom cảm tử bẫy chúng ta!” Sở Tuyết thấy được cảnh này hiểu được, có chút cảm khái nói. Nói xong nàng liền ra sức ngắm bắn không cho bọn chúng gần hơn.

Không biết Đổng A bế Sở Tuyết có kinh nghiệm hơn hay nàng cố gắng tập trung hơn, những phát bắn về sau không ngừng có kẻ địch bị trúng đạn bạo nổ.



Sở Tuyết phải bắn hết đạn trong tay, rút ra băng đạn từ hông Đổng A bổ sung, mới đem 7 tên đột biến tiêu diệt.

Thấy Báo Ca quá khó chơi, cả hai đều không dám đuổi theo nữa, quay lại cùng đội viên hội hợp.

Cả đội không có rời đi ngay mà quay lại chiến trường, thu thập lên chiến lợi phẩm. Đổng A và Sở Tuyết cũng sợ báo ca đột nhiên quay lại, nên không ngừng tuần tra vòng ngoài, cảnh giới cho đội viên khác.

Quá trình thu thập tốn không ít công phu, trời chuyển sang đen đặc, cả đám mới cùng lên xe bán tải trở về.

Có đội trưởng và đội phó dẫn đội, hành tẩu trong đêm tối nơi hoang dã đối với mọi người cũng không quá đáng sợ.

Tối muộn hôm đó mới quay lại trung tâm thương mại. Cửa nơi đây vẫn mở suốt ngày đêm như vậy, ra vào lúc này chủ yếu là nhân viên của căn cứ Z đang bảo trì thiết bị và tường cao.

Đoàn người trở về cửa hàng Kẹo Đường. Tiểu Hổ không có ngủ, vẫn đang chờ đợi, thấy đàn anh đàn chị trở về, nội tâm lo lắng mới thả xuống. Trong ánh đèn led lạnh lẽo của cửa hàng, 8 người cùng nhau kiểm kê chiến lợi phẩm, vừa nhỏ giọng trò chuyện. Tiểu Hổ thì đi xuống bếp nấu mì chuẩn bị bữa khuya.

Lúc trước thu thập chiến lợi phẩm, không kịp kiểm tra, lần này mang hết về cửa hàng kẹo đường, tất cả cùng kiểm kê luôn một thể. Cả đội thế mà thu hoạch được 22 khẩu súng ngắn 13 khẩu súng trường tự chế, 20 khẩu súng hơi, một khẩu súng bắn tỉa hiện đại, cùng đạn và thuốc nổ, lựu đạn các loại.



Thanh Nhã một mặt quả nhiên không ngoài sở liệu nói:

“Tên báo ca cũng không ôm mục đích tốt đẹp gì! Vật tư đáp ứng trao đổi huyễn mộng điệp hắn đều không thèm chuẩn bị, dự định đen ăn đen bọn ta.”

Đổng A kết luận: “Lần này chúng ta cũng dùng không ít thuốc nổ và vật liệu, suy cho cùng nhiệm vụ đã thất bại rồi! Tên khốn kiếp thật là khó chơi.”

Cuộc chiến đấu tiêu diệt 56 tên địch, chiến tích này không thể nói là không kinh người nhưng Báo Ca vẫn còn sống, mục tiêu cốt lõi chưa có đạt được.



Thanh Nhã đưa ra ý kiến:“Tên đó chắc chắn là tà giáo rồi. Ngày mai ta sẽ đem tin tức báo cho căn cứ Z, thử xem có thể mượn tay bọn họ tiêu diệt khối u·ng t·hư này hay không.”

Đổng A cũng làm ra suy tư nói: “Ok, cứ quyết định như vậy. Nhưng theo ta thấy, bọn chúng dám ở gần căn cứ Z như vậy hẳn có chỗ dựa vào, chúng ta phải bàn bạc trước thì hơn.”

“Chúng đã bị tiêu diệt hơn phân nửa đội hình của đối thủ, chúng ta có thể xem xét khả năng trực tiếp t·ấn c·ông điểm tụ tập, hẳn có cơ hội tiêu diệt Báo Ca.” Lập Thành có chút điên cuồng đưa ra đề nghị.

Tiểu Nguyệt có chút không đành lòng hỏi lại:“Như vậy hẳn sẽ gián tiếp g·iết c·hết không ít người chứ?”

Lập Thành có luận điểm riêng phản bác: “Đừng mềm lòng, ta thấy, để tên tà giáo như Báo Ca kia hoành hoành ngang ngược còn sẽ c·hết nhiều người hơn.”

Đổng A cũng phản bác: “Ta không lo lắng cho an nguy của lũ người dưng kia, nhưng để đội viên đặt mình vào nguy hiểm thì không làm được. Vì g·iết Báo Ca mà chúng ta phải bồi thêm đồng đội đi vào sẽ tiện nghi tên khốn đó.”

Tiểu Ân cũng góp lời: “Đội trưởng! chúng ta có thể luyện tập sử dụng cây súng bắn tỉa, dụ rắn ra khỏi hang bắn g·iết hắn.”

Đổng A cho ra đánh giá: “Cây súng bắn tỉa nhìn rất hiện đại, nếu trong căn cứ Z thì phải danh sách 2 mới trao đổi được, không biết bọn chúng làm sao có được, nhưng ta thấy cái này rất khó, tên kia quá cẩn thận rồi. Biện pháp này coi như không tệ có thể tùy cơ ứng biến tiến hành.”

Cùng nhau bàn bạc, mì đã chín mọi người cùng chia nhau ăn. Một ngày chiến đấu mệt mỏi, ăn xong về sau, cả đội đều đi kiếm mặt đất trống trải, trải ra túi ngủ cứ như vậy trực tiếp nghỉ ngơi, dù sao chỉ còn 4 tiếng nữa là trời sẽ sáng.

Ngày hôm sau, Đổng A dẫn theo đội viên một lần nữa thuê trọ, bỏ ra số tiền không nhỏ thanh tẩy cơ thể sạch sẽ.

Thanh Nhã và Tiểu Thi, Tiểu Hổ cũng ghé qua dùng ké nước tắm. Bình thường các nàng sẽ đi tới nhà tắm công cộng, hôm nay được đội trưởng trả tiền mua nước cao cấp phải hảo hảo hưởng dụng một phen.

Còn phải chờ tin tức của Thanh Nhã, hiếm có rãnh rỗi, Sở Tuyết bèn dẫn Đổng A ra ngoài đi hẹn hò giống như lần chiến đấu căng thẳng hôm qua chỉ là muỗi.

Những đội viên khác thì tự do hoạt động. Bọn họ cũng đã lâu chưa đi dạo trung tâm thương mại, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi thả lỏng sau chiến đấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.