Thanh Nhã thì lập tức đi đến cửa hàng trung tâm tìm gặp Lý Tuấn đem chuyện này báo lên.
Lý Tuấn sau một hồi tra đọc thông tin, cười đầy ẩn ý nhìn nàng nói:
“Căn cứ Z đã biết chuyện này.”
Thanh Nhã nghe được có chút bất ngờ hỏi ngay: “Các ngươi không phải nghiêm cấm tà giáo hoạt động hay sao? Tại sao không đem quân đi tiêu diệt?”
Lý Tuấn một mặt thản nhiên nói: “Ngăn cấm thì ngăn cấm, nhưng đã hiểu rõ bọn họ muốn làm gì. Tuy là vô nhân tính nhưng không có chút uy h·iếp nào đối với căn cứ Z, tại sao phải đi ngăn cản? Chúng ta tự biết lấy mình, không phải là chúa cứu thế mà lo chuyện bao đồng.”
“Các ngươi vẫn lạnh lùng như vậy!” Thanh Nhã nghĩ thầm.
Thấy Thanh Nhã đứng đơ ra không biết đang suy nghĩ gì, Lý Tuấn nói tiếp:
“Chung quy là nguồn lực không đủ. Bởi vì không ủng hộ tà giáo hoạt động, chúng ta có thể giúp các ngươi tiêu diệt bọn chúng nhưng phải ra tiền, không giúp không công bao giờ. Giá tiền các ngươi có thể tham khảo.”
Nói rồi hắn đưa thiết bị đầu cuối của mình cho nàng nhìn. Thanh Nhã thấy số tiền điện tử không khỏi líu lưỡi, nàng từ chối nói:
“Thôi khỏi, căn cứ của chúng ta còn chưa trả xong tiền cứu viện lần trước đây. Dạo gần đây triển khai nhiều hạng mục kinh doanh, thực không còn tiền.”
Lý Tuấn một mặt tiếc nuối nói: “Vậy thực không còn cách nào khác, các ngươi phải tự mình giải quyết rồi.”
Thanh Nhã bày tỏ lo lắng của mình: “Theo ta biết bọn họ có liên hệ với căn cứ Bắc Sơn, chúng ta chỉ sợ...”
Lý Tuấn một bộ chắc chắn: “Haha, Cho căn cứ Bắc Sơn 1000 cái lá gan cũng không dám. Yên tâm đi! Bọn họ biết lũ tà giáo đã bị chúng ta chú ý từ lâu. Nếu dám đứng ra công khai bảo vệ, chuyện này liền nghiêm trọng rồi. Căn cứ Bắc Sơn trong phút mốt sẽ ăn bom xuyên phá boongke thay cơm luôn.”
Thanh Nhã còn chưa hết hy vọng: “Chúng ta với lũ tà giáo kia là không c·hết không thôi, các ngươi có thể cho chúng ta một ít trợ giúp chứ?”
Lý Tuấn một bộ muốn ăn đòn cười nói: “Có! ta sẽ cổ vũ ngươi... Cố Lên!!!”
Thanh Nhã nắm chặt nắm đấm muốn đi lên cho tên đáng ghét kia một quyền, nhưng nghĩ đến hắn là người đỡ đầu công việc kinh doanh của mình, nên cố gắng nhịn xuống, hậm hực rời đi phòng làm việc.
Khi rời đi còn không quên mang theo một tờ giấy xác nhận tính chính danh: “Đi tiêu diệt tà giáo” thứ này đến chính nàng còn không biết có thể giúp ích gì? Thực trông thì ngon mà không dùng được.
Nàng vừa rời đi Lý Tuấn liền dùng đường dây liên lạc tối cao trong căn cứ, đối với Người trợ lý nói:
“Thúc, quả nhiên người của B20 cùng Tịch Diệt tà giáo có thù không nhỏ. Hôm nay đến gặp ta nhờ giúp đỡ đây này. Hôm qua còn đánh nhau to đâu! Máy bay do thám đã đem tình hình chiến đấu thu hết...Chậc chậc, 8 hạ 56, thành tích chiến đấu xuất sắc, không thua một tiểu đội tinh nhuệ của chúng ta.”
Tiếng của Người trợ lý cũng vang lên:
“Thành Tích chiến đấu cao như vậy là nhờ hai cái cải tạo chiến sĩ kia. Bọn họ giống như là phiên bản mới, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.”
Lý Tuấn có chút ngạc nhiên khi thấy người trợ lý đánh giá cao nói: “Ù ôi, đánh giá cao như vậy? Hiếm khi thấy ngài không muốn bắt bọn họ về nghiên cứu?”
Người trợ lý giải thích: “Có thể dưới tình huống không biết gì, bất ngờ gặp tinh thần thể t·ấn c·ông mà không c·hết, ta có thể không đánh giá cao hay sao?”
Lý Tuấn có chút không vui chất vấn:“Còn có việc này? Thư Sinh lúc nào cũng kín miệng như bưng, tại sao ta luôn là người biết sau cùng?”
Người trợ lý không để ý tới lời phàn nàn đó nói tiếp:“Nếu ta là người của căn cứ S thì đã sớm động tâm, nhưng không phải. Con đường của chúng ta vốn không chung đường với sinh học cải tạo chiến sĩ. A đúng rồi! Tuần sau bộ giáp mới ra lò, buổi đấu tập nhất định không được vắng mặt rõ chưa?”
“Rõ rồi!” Lý Tuấn trả lời xong liền vội cúp máy như sợ Người trợ lý lải nhải thêm.
…
Thanh Nhã trở về truyền lại tin tức bất lợi này cho cả đội, trên mặt của mọi người đều mang theo vẻ nặng nề.
Đổng A cũng không quá bất ngờ liền nói lên ý nghĩ của mình:
“Thù của chúng ta, tự chúng ta báo vẫn hơn. Ta vốn không trông cậy vào căn cứ Z giúp đỡ. Việc quan trọng bây giờ là không được để cho Báo Ca hồi lại sức.”
Lập Thành nghe vậy cũng tán đồng nói:
“Đồng ý! Thế nhưng chúng ta quá ít người, làm sao có thể t·ấn c·ông điểm tụ tập Bình An kia?”
Thanh Nhã cũng suy tư một chút đưa ra phân tích của riêng mình:
“Điểm tụ tập ta đã khảo sát qua, không khó t·ấn c·ông mấy, có điều bên trong quá nhiều người. Đây cũng là phiền phức không nhỏ.”
Đổng A nghe vậy vội nói:
“Các ngươi lâm vào tư duy điểm mù rồi, không giống với người của các căn cứ khác,bọn họ là điểm tập trung của những kẻ lang thang, vốn không có tinh thần đoàn kết gì. Chỉ cần tạo đủ uy h·iếp, người trong điểm tập trung đó nháy mắt sẽ hỗn loạn, đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay. Lợi dụng thời cơ đó ẩn núp đánh g·iết Báo Ca sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Sở Tuyết nghe vậy tò mò hỏi:
“Xem ra anh đã có kế hoạch, mau nói ra để mọi người cùng thảo luận.”
Đổng A nghe vậy nói:
“Không tính là kế hoạch, rất đơn giản… Trước đó ta phải hỏi Thanh Nhã một chút: Đám người của Thái Sơn tin được không?”
Thanh Nhã không chút do dự trả lời: “Có thể tin, chỉ là sức chiến đấu rất kém cỏi, ta không nghĩ bọn họ dám đi đối đầu với lũ tà giáo kia.”
Đổng A cười cười: “Thái Sơn hẳn chưa biết chúng ta đã làm chủ khu trọ nghèo? Hắn vốn có ý định nương tựa chúng ta, điểm này ta có thể thấy rõ. Nếu cho hắn biết được, chắc chắn sẽ động tâm.
Còn sức chiến đấu yếu kém? Cái này càng đơn giản hơn, không phải chúng ta thu được rất nhiều v·ũ k·hí sao? Những thứ đó uy lực chả ra làm sao nhưng vũ trang cho một đội lính đánh thuê là dư xài. Chúng ta sẽ thuê đám người kia một lần, số v·ũ k·hí kia chính là thù lao. Nhân tiện nâng đỡ bọn họ.
Đối với những đoàn đội ở vị trí dang dở như Thái Sơn hẳn sẽ trân trọng cơ hội này.”
Thanh Nhã nghe được suy nghĩ một chút nói:
“Cái này không phải không được, nhưng độ tín nhiệm giữa song phương chưa đến mức có thể kề vai sát cánh chiến đấu.”
Đổng A đã tính trước nói:
“Không quan hệ, chỉ cần bọn họ phối hợp tạo ra hỗn loạn, sau đó để đám người kia tự do hoạt động.
Từ đó xem tới hành động của đám người này khi có v·ũ k·hí trong tay sẽ như thế nào mà quyết định có hợp tác lâu dài hay không.”
Lập Thành cũng vân vê cằm bổ sung nói:
“Vậy cũng nên có phương án đề phòng đám người kia đâm sau lưng.”
Mọi người: “OK”...
…
Về cơ bản đội viên trong đội không có phương án ưu việt hơn đều tán đồng kế hoạch của Đội trưởng. Thực hiện câu nói không để cho Báo Ca hồi sức, ngay sau khi bàn bạc xong, Đổng A dẫn theo Thanh Nhã và Sở Tuyết đi tới khu trọ nghèo.
Mấy ngày nay bận bịu báo thù, chưa có ai qua tới bàn giao thủ tục chuyển nhượng, lần này đi tới sẵn tiện hoàn thành luôn.
Cả ba đi tới phòng quản lý khu trọ nghèo, nhân viên trước đó vẫn còn làm việc ở đây. Thanh Nhã rất nhanh giao ra chứng từ xác nhận, cùng với nhân viên kia kiểm kê tài sản, ký biên bản xác nhận, bla bla,...
Trong lúc Thanh Nhã đang bận rộn, Đổng A dẫn theo Sở Tuyết theo lời chỉ dẫn trước đó đi tới phòng của Thái Sơn.
Cả ba đi rất gấp, không có hẹn trước, Thái Sơn giờ này đang làm việc, không có ở nhà là chuyện đương nhiên.
Một người trong đoàn của Thái Sơn đi làm ca đêm còn ở phòng, thấy đoàn trưởng có khách đến, không còn cách nào khác liền lê thân xác mệt mỏi, hai mắt quầng thâm ra đón.
Đổng A bây giờ rất gấp nào để ý Thái Sơn đang làm gì, bèn bày tỏ có việc gấp muốn tìm Trưởng đoàn của bọn hắn.
Người đàn ông này biết được thân phận của Đổng A không tầm thường, không dám chậm trễ liền nhanh như chớp chạy đi khu chợ nghèo gần đó. Đến nơi tên đàn em hai mắt quầng thâm vừa thở hổn hển vừa hô lớn:
“Thái Sơn Ca đừng bán nữa, có đại nhân vật muốn gặp người.”
Thái Sơn bị bộ dáng gấp rút của đàn em làm cho có chút nghi hoặc hỏi lại: “Ai?”
Đàn em: “Là cái người cấp trên của Thanh Nhã.”
Thái Sơn:“Hắn gặp ta có chuyện gì sao?”
Đàn em:“Ta Nào biết được? Nghe nói có việc gấp.”
“ Ây, ngươi không nói sớm! Lần sau nói nhớ nói vào trọng tâm! Đồ ngốc này!!! Ta lập tức thu dọn hàng hóa.”
…
May mắn Thái Sơn hôm nay không có đi ra ngoài săn g·iết quái vật và zombie nên rất nhanh đã trở lại trước phòng mình.
Trở về cùng hắn ngoài tên đàn em hai mắt quầng thâm ra còn có một cái xe cút kít lớn chở theo không ít thứ lặt vặt linh tinh thu thập từ những lần ra ngoài trước kia.