Đường số 6, khu đường 24, trung tâm thành phố Dương Hải.
Trong biệt thự Vinh gia, dòng dõi các nơi, thành viên hạch tâm, không biết lúc nào đều đã lần lượt về nước, tập trung ở sảnh đường.
Trong căn phòng rộng lớn mang phong cách cổ điển của nhà họ Đinh giờ đây chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo và u ám.
Đinh Quốc Sơn người từng đứng trên đỉnh cao quyền lực của thành phố Dương Hải, giờ đang nằm trên chiếc giường bệnh, toàn thân gầy guộc, chỉ còn lại da bọc xương.
Đôi mắt hắn hốc hác, sâu thẳm, ánh lên tia mờ nhạt báo hiệu của một sự sống đang dần cạn kiệt.
Căn phòng kín nhưng vẫn có từng cơn gió lạnh rít qua khe cửa, khiến bức rèm trắng bên cửa sổ khẽ lay động.
Tạo nên bầu không khí âm trầm và nặng nề.
Tiếng máy thở đều đặn vang lên, nhưng từng nhịp lại giống như những nhát dao khắc sâu vào trong lòng của những người thân đang đứng cạnh bên giường.
Trên chiếc bàn gần đó, những chai lọ thuốc men, thiết bị y tế được sắp xếp ngổn ngang, nhưng tất cả đều chẳng thể níu giữ hắn khỏi vòng tay của tử thần.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng, càng làm nổi bật sự mong manh của sự sống nơi đây.
Ánh mắt Đinh Quốc Sơn khẽ động, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi môi tái nhợt mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Những lời chưa kịp thốt ra như bị nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, đứt quãng.
“Anh Đinh…”
Một vị trung niên mặc áo dài màu trắng bước đến gần Đinh Quốc Lập, thấp giọng hô một tiếng.
Đinh Quốc Lập ánh mắt từ trên người phụ thân nhìn về phía bác sĩ.
Hắn đưa tay, dùng ánh mắt giao lưu với mấy người anh em trong nhà.
Tất cả đều hiểu ý, đi đến bên cạnh Đinh Quốc Lập.
“Có chuyện này tôi muốn thông báo với mọi người.”
“Ngài Đinh có khả năng… Khả năng không qua được đêm nay.”
Tiếng đồng hồ vang lên từng hồi, như đang đếm ngược thời gian của một sinh mệnh sắp kết thúc.
Đám người xung quanh lặng lẽ, có người lo âu, buồn bã, chán nản nhưng cũng có người trong mắt lại chẳng thể giấu nổi những toan tính âm thầm.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ, như thể có ai đó chạm vào. Một cơn gió mạnh không biết từ đâu ùa vào, cuốn tung rèm cửa.
Những ngọn đèn dầu trong phòng bắt đầu chập chờn, khiến bầu không khí trở nên quỷ dị.
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức dồn về phía cửa.
Một bóng người xuất hiện, ánh sáng yếu ớt từ hành lang chiếu lên, tạo thành một dáng hình cao lớn mơ hồ nhưng lại toát ra sự áp đảo đến kỳ lạ.
Người đàn ông bước vào, trên đầu đội một chiếc mũ phớt, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can của người khác.
Bộ vest đen ôm gọn dáng người, từng đường may sắc nét như thể hắn được sinh ra để khoác lên nó.
Trong tay cầm theo cây gậy, từng bước chậm rãi nhưng mỗi bước chân lại như chấn động cả căn phòng.
Đến khi khoảng cách đủ gần, hắn bỗng dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Không ai dám lên tiếng, thậm chí trong vô thức đều lui lại vài bước.
“Cậu là ai?”
Đinh Quốc Lập trầm giọng lên tiếng.
Người đàn ông không đáp, khẽ mỉm cười.
Ánh mắt chăm chú nhìn xem lão nhân trên giường.
“Đinh Quốc Sơn?”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai của Đinh Quốc Sơn lại như tiếng sấm giữa trời quang, hắn khó nhọc mở đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía người đàn ông lạ mặt này.
“Có vẻ đúng người rồi.”
“Cậu muốn làm gì? Bảo an đâu! Còn không mau đến đây…”
Đinh Quốc Lập gấp gáp hô lên.
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Tử Dương dùng cây gậy trong tay gõ nhẹ xuống sàn nhà.
Một tiếng ‘Cộc’ vang lên, chấn động cả căn phòng.
Bốn phía thanh âm lập tức liền biến mất.
Không chỉ anh em nhà họ Đinh, mà ngay cả bảo an, người hầu, cùng những vị bác sĩ đều giống như bị đè xuống đứng sững ngay tại chỗ.
Dường như có một bàn tay vô hình đã bóp nghẹt mọi hành động, mọi thanh âm, biến họ thành những bức tượng sống không thể cử động.
Đinh Quốc Lập cố gắng giãy giụa, nhưng toàn thân cứng đờ.
Hắn chỉ có thể trừng mắt, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng làm cách nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Đây rốt cuộc là sức mạnh gì!
Loại năng lực này, bọn họ có thể chống cự sao?
“Làm phiền mọi người im lặng, tôi có chuyện cần nói với ông Sơn.”
Giọng Nguyễn Tử Dương vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo uy lực khiến cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Hắn tiến thêm vài bước, đứng ngay trước giường của Đinh Quốc Sơn.
Bóng dáng cao lớn phủ xuống người lão nhân đang nằm thoi thóp, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên gương mặt hắn, làm nổi bật đôi mắt đen sâu thẳm.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến mức tê cả da đầu, như thể tử thần vừa ghé thăm.
Hắn cúi đầu, âm thanh vẫn lẳng lặng, nhưng từng chữ lại như dao cắt vào tim người trên giường.
“Mùi vị t·ử v·ong… Rất đáng sợ, đúng không? Trước khi c·hết ông có gì muốn nói không?”
Vừa nói, cây gậy trong tay lại gõ xuống sàn nhà lần nữa.
Âm thanh nhỏ bé, lại như một hồi chuông t·ử v·ong vang vọng trong lòng Đinh Quốc Sơn.
Đôi mắt đục ngầu của Đinh Quốc Sơn co rút lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Thân thể vốn yếu ớt đến mức khó mà cử động, lúc này như có một luồng sức mạnh thần bí nào đó, hắn chậm rãi rút ống thở ra, run rẩy ngồi dậy.
Những người xung quanh kinh hãi trợn mắt, không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Người sắp c·hết… Lại có thể ngồi dậy?
Đinh Quốc Sơn không quan tâm đến bọn họ, ánh mắt hắn chỉ tập trung vào người đàn ông trước mặt.
Hắn đã sống gần hết một đời người, từng trải qua bao sóng gió, nếm đủ cay đắng của quyền lực và thương trường, nhưng giờ phút này…
Hắn thực sự sợ hãi.
Không chỉ sợ c·ái c·hết, mà còn sợ hãi người đàn ông này.
Bởi vì người có năng lực như vậy… Tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhưng nỗi sợ ấy rất nhanh bị một cảm xúc khác lấn át.
Không cam lòng!
Hắn đã vất vả cả đời, đưa nhà họ Đinh l·ên đ·ỉnh cao, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đứng đầu Dương Hải.
Thậm chí càng có thể đi xa, xa hơn nữa…
Vậy mà ông trời lại để hắn mất vào lúc này, hắn mất rồi, gia tộc chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Cứ vậy mà mất đi, hắn làm sao cam lòng a!
Nguyễn Tử Dương có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, nhẹ nhàng nói.
“Thời gian không còn nhiều, nếu không có gì muốn nói thì tôi sẽ rời đi.”
Nói xong, hắn làm bộ muốn rời đi.
Đinh Quốc Sơn há to miệng, gấp gáp hít thở, giống như một con cá đang mắc cạn.
Người đàn ông này rất quỷ dị!
Hắn có thể trì hoãn c·ái c·hết được không?
Đinh Quốc Sơn cắn chặt răng, giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng khô khốc.
“Khoan đã… Khoan đã…”
Hắn cố gắng hít sâu một hơi, hai mắt đỏ lên vì tuyệt vọng.
“Tôi… Có thể không c·hết sao?”
Vừa nói xong, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy nực cười.