Đinh Quốc Sơn mở to mắt, toàn thân vì kích động mà run rẩy.
Có cơ hội!
Chỉ cần có thể sống, hắn không cần biết cái giá đó là gì!
Đinh Quốc Sơn vội vàng nói, giọng nói run rẩy giống như đang cầu xin, trước đây hắn chỉ quen cao ngạo nhìn xem người khác, giờ phút này lại không khác gì một con chó già sắp c·hết, hèn mọn quỳ gối cầu xin.
“Tiền… Tôi có rất nhiều tiền… Nhưng nếu ngài không cần tiền, tôi còn có thứ khác…”
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói, giọng nói run rẩy đến đáng thương.
“Linh hồn tôi… Chỉ cần ngài muốn… Tôi sẽ không chút do dự dâng lên.”
Trong phòng, mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhưng không ai dám chê cười Đinh Quốc Sơn, bởi vì bọn họ biết đứng trước c·ái c·hết không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Đổi lại là bọn họ chỉ sợ càng phải thêm kích động, hèn mọn.
Nguyễn Tử Dương nhìn Đinh Quốc Sơn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Được thôi, tôi cho ông một cơ hội…”
Nguyễn Tử Dương nâng tay lên, bỗng từ hư không xuất hiện một chiếc ống nghiệm nhỏ, hắn cầm trên tay.
Dung dịch bên trong có màu đen, thỉnh thoảng có vài tia lấp lánh tựa như bầu trời ban đêm đầy sao, được giam cầm trong lớp thủy tinh mỏng manh.
Khi ánh đèn yếu ớt trong phòng chiếu lên, chất lỏng ấy như gợn sóng, chậm rãi cuộn trào, mang theo một cảm giác nguy hiểm khó tả.
“Uống hết nó, ông sẽ được sống, nhưng đổi lại… Ông sẽ không còn là con người.”
Đinh Quốc Sơn trên mặt lóe lên một tia mờ mịt, rất nhanh làm ra quyết định.
Hắn đã đứng trên bờ vực t·ử v·ong, dù có thành quái vật hay ma quỷ, chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại hắn ta đều chấp nhận.
Không chờ thêm giây nào, hắn cầm lấy ống nghiệm, mở nắp, đổ toàn bộ dung dịch bên trong vào miệng.
Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội bùng nổ trong lục phủ ngũ tạng, Đinh Quốc Sơn trợn to mắt, toàn thân co giật dữ dội.
Những đường gân xanh trên mặt nổi lên như những con rết, không ngừng giãy giụa.
Cơ thể hắn nóng rực, tựa như có một ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt từ bên trong.
Dần dần, ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng cơ thể Đinh Quốc Sơn, thiêu đốt mọi thứ vốn thuộc về hắn.
Những t·iếng n·ổ tanh tách vang lên không ngừng, da thịt cháy khét, mái tóc bạc phơ thoáng chốc hóa thành tro tàn.
Tuy nhiên hắn lại không c·hết, thay vì bị t·hiêu s·ống thì cơ thể hắn lại đang biến đổi theo một cách đầy quỷ dị.
Từng lớp da bong tróc, để lộ bên dưới một kết cấu cơ bắp sẫm màu như thép nung đỏ rực. Những đường gân nổi lên như những dòng dung nham, phát ra thứ ánh sáng ma quái.
Từ những vết nứt trên da, lửa phun trào như thể bên trong cơ thể hắn là một lò luyện ngục khổng lồ.
Đôi mắt vốn đục ngầu của một lão nhân cận kề c·ái c·hết, giờ đây bùng lên ánh sáng đỏ cam rực rỡ, tựa như hai ngọn lửa vĩnh hằng, muốn thiêu đốt mọi thứ chỉ bằng một ánh nhìn.
Ngay cả đồng tử cũng từ hình tròn mà dài ra như mắt loài thú dữ, phản chiếu những tia sáng c·hết chóc.
Bộ quần áo đắt tiền trên người đã sớm hóa thành tro bụi, thay vào đó là một lớp giáp tự nhiên hình thành từ than cháy và dung nham đông cứng, bám chặt lên cơ thể tạo thành một lớp bảo vệ tựa như vảy rồng.
Những ngón tay gầy guộc cũng biến thành những móng vuốt sắc bén, từng cử động đều mang theo luồng lửa rực cháy, khiến không khí xung quanh vặn vẹo vì sức nóng.
Hơi thở của hắn cũng không còn là hơi thở của con người, mỗi lần hít vào, không khí xung quanh như bị rút cạn oxy, còn khi thở ra, những đốm lửa nhỏ phun trào từ khóe miệng, thiêu đốt cả không gian.
Cả căn phòng vốn lạnh lẽo vì sự hiện diện của t·ử v·ong, nay lại trở thành một ngọn lửa khổng lồ, khiến không ai dám đến gần.
Cơn đau dữ dội trong từng thớ thịt dần dịu lại, thay vào đó là một nguồn sức mạnh vô tận đang cuồn cuộn trào dâng.
Đinh Quốc Sơn từ từ siết chặt bàn tay, cảm nhận ngọn lửa cháy rực bên trong mình, rồi đột nhiên…
Bùm!
Hắn vung tay, một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ bất ngờ phóng ra, đập thẳng vào bức tường đối diện.
Bức tường làm từ gỗ quý vững chắc lập tức nổ tung, biến thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Con cháu nhà họ Đinh sợ đến cả người cứng đờ, mặt mũi trắng bệch, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.
Nguyễn Tử Dương đứng bên cạnh, vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
Hắn chậm rãi bước tới, vỗ nhẹ lên vai Quỷ Lửa, Đinh Quốc Sơn, không hề sợ hãi dù nhiệt độ quanh hắn đủ để nung chảy kim loại.
“Hừm, không tệ.” Nguyễn Tử Dương gật gù, giống như thưởng thức một tuyệt tác nghệ thuật.
Đinh Quốc Sơn nhìn hắn, ánh mắt bùng c·háy d·ữ d·ội, trong lòng xen lẫn phấn khích cùng hoang mang.
Mình đã… Biến thành cái gì thế này?
Quỷ Lửa
Thực lực: Nhất tinh
Quy tắc
Ngọn lửa địa ngục: Lửa trên cơ thể Quỷ Lửa không thể bị dập tắt bằng nước hay bất kỳ cách thông thường nào, nó sẽ không ngừng hấp thụ các loại lửa khác để gia tăng thực lực.
Sự bối rối chỉ kéo dài trong chớp mắt, sau đó, một cảm giác hưng phấn mãnh liệt dâng lên!
Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được quyền lực tuyệt đối.
Một nụ cười méo mó dần hiện trên khuôn mặt rực cháy, những vết nứt trên da như lan rộng thêm, để lộ ánh sáng đỏ rực bên trong.
“Chủ nhân… Sức mạnh này, gọi là gì?” Giọng nói hắn khàn khàn, không giấu được vẻ vui mừng.
Nguyễn Tử Dương hài lòng, thích thú khi nhìn tác phẩm của mình.
“Đây chính là năng lực của quỷ dị.”
Hắn nhấc mũ lên một chút, giọng nói mang theo một chút tà ác.
“Chào mừng ông… Đến với thế giới của quỷ dị.”
Cơ thể Đinh Quốc Sơn run lên, không phải vì sợ hãi mà vì hưng phấn đến điên cuồng, hắn quỳ xuống, hai tay siết chặt, cúi đầu thật thấp.
“Đa ta, đa tạ ngài chiếu cố!”
“Muốn cảm ơn tôi thì ông phải có chút tác dụng… Nếu ông khiến tôi thất vọng, tôi sẽ tự tay kéo ông xuống địa ngục.”
Âm thanh lành lạnh, khiến cả không gian lạnh đi mấy độ, ngọn lửa trên người Đinh Quốc Sơn khẽ rung động, như thể bản thân nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Hắn không dám chậm chễ, cung kính đáp.
“Có việc xin ngài cứ phân phó!”
Nguyễn Tử Dương không đáp, lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, trên đó có viết số tài khoản ngân hàng của hắn.
“Trong nhà có tiểu quỷ ham chơi, không cần nhiều ông chuyển cho tôi một khoản tiền là được, đợi thời gian nữa sẽ có người đến tìm ông.”
Đinh Quốc Sơn lúc này đã biến về bộ dáng người thường, hắn vội vàng bắt lấy tờ giấy, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Nguyễn Tử Dương rời đi.
Hắn đè thấp vành mũ, gõ nhẹ cây gậy xuống đất một lần nữa.
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên tan biến, mọi người trong phòng cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một thứ áp lực vô hình.
Bóng đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, chỉ trong một nhịp thở ánh sáng lại lóe lên.
Nhưng… Người đã không còn.
Không một dấu vết, không một tiếng động, giống như chưa từng tồn tại.
Thật lâu sau cũng không ai dám cất tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đến khi Đinh Quốc Sơn đảo mắt lướt nhìn mọi người trong phòng.
Dưới ánh nhìn của hắn, tất cả con cháu nhà họ Đinh đều cảm thấy một luồng áp lực kinh hoàng, tựa như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt bên trong lồng ngực, khiến bọn họ run rẩy đến tận xương tủy.
“Chuyện đêm nay…” Âm thanh khàn khàn vang lên, mang theo sự trầm thấp quỷ dị không giống như trước.
“Không được phép nói cho bất kỳ ai!”
Không ai dám phản đối.
Tất cả theo bản năng gật đầu liên tục.
Họ đều biết, gia chủ người nhà họ Đinh đã biến mất mà thay vào đó là một sinh vật quỷ dị mang tên…