Chương 128: (Nạn 29) Thổ Hào cát cứ địa phương, bắt nhầm cán bộ trung ương đi tuần
Kể từ cái hôm Ngộ Không hứa giúp, Hà Bá sông Thanh Thuỷ đã chờ hết 3 ngày rồi mà không thấy động tĩnh gì hết. Sốt ruột quá, hắn bèn đánh bạo, úp úp, mở mở hỏi Ngộ Không một lần nữa:
“Đại Thánh! Chuyện của ta, không biết khi nào Đại Thánh mới có thể…”
Ngộ Không vò đầu bứt tai một hồi, rồi áy náy nói:
“Haizz! Thôi, thôi! Lão Tôn không giấu ngươi nữa. Chuyện là hiện tại bọn ta đang rất đau đầu một vấn đề khác, nên không có rảnh rỗi lo chuyện của ngươi.”
“Ồ? Là chuyện gì mà có thể làm các vị đau đầu, nhức óc như thế?”
Hà Bá nhíu mày, nghi hoặc.
Bát Giới nằm vắt chân chữ ngũ kế bên, nghe vậy không nhịn được, thở phì phì nói:
“Còn là chuyện gì nữa, sư phụ của bọn ta chạy mất rồi. Đã thế còn không cho lão Trư đi theo. Hừ!”
“Chạy mất rồi? Thánh Tăng chạy đi đâu?”
Hà Bá ngẩn tò te, đầu đầy chấm hỏi nghi vấn. Nhưng hỏi Ngộ Không, Ngộ Không chỉ vò đầu bứt tai, hỏi Bát Giới, Bát Giới lại ngoe nguẩy khó chịu. Bất đắc dĩ, Hà Bá đành đưa ánh mắt tràn đầy sự tò mò về hướng Sa Tăng.
Sa Tăng thấy vậy, bèn thở dài giảng giải:
“Haizzz! Vì không có cách nào qua sông, nên sư phụ ta buồn bã quá, đã quay về Đại Đường lấy vợ rồi. Sư phụ còn dặn bọn ta ở lại, canh giữ cái cây tre kia, xem chừng nào nó mọc ra được tới trăm đốt, chặt ra kết bè qua sông, thì thầy ấy mới quay lại.”
Đoạn, Sa Tăng chỉ vào cây tre chỉ tầm một thước, mọc trơ trọi gần bờ sông cho Hà Bá xem.
“Cái gì? Ngài nói đùa chắc? Đợi cây tre đó mọc ra tới 100 đốt, con đầu lòng của Thánh Tăng chắc cũng đã biết bò luôn rồi.”
Hà Bá hoảng hốt thốt lên.
Sa Tăng ngạc nhiên đáp:
“Sao ngươi biết hay thế? Sư phụ nói, cây tre đó là linh căn của Ông Bụt Đại Tiên tặng. Sau khi trồng xuống, tầm khoảng 9 tháng 10 ngày sau, là có thể mọc đủ trăm đốt rồi. Nếu sư phụ mà quay về kịp, thì có lẽ, tầm đó đứa nhỏ cũng biết bò thật.”
Hà Bá nghe xong thì há hốc mồm, đứng đó như trời trồng, trên đầu còn có 10 con kim ô kêu “quác quác” bay qua.
Lát sau, lấy lại tinh thần, Hà Bá biểu thị không tin. Hắn bèn chạy vào lán xem thử, rồi chạy vòng quanh, mới thấy quả thật không có bóng dáng Đường Tăng đâu hết. Chẳng lẽ chuyện này là thật? Thảo nào, mấy bữa nay, hắn không thấy Đường Tăng đi ra đi vào như trước.
Những ngày qua, hắn cứ tưởng là Đường Tăng sợ nắng, sợ gió, ở trong lán không chịu ra ngoài chứ. Đoạn, Hà Bá như kẻ thất hồn lạc phách, bơ phờ đâm đầu thẳng xuống sông, lặn đi đâu mất tăm.
Tối hôm đó, nhân lúc mấy huynh đệ Ngộ Không đang ngủ, có một bóng đen từ dưới nước bò lên. Bóng đen này dùng đủ loại pháp thuật lên cây tre kia, nhưng đều vô dụng, cây tre vẫn không có động tĩnh gì. Loay hoay một hồi, không tìm được cách nào khác, bóng đen đành lấy cuốc, xẻng, đào cả cây lên, ôm theo nhảy tõm xuống sông.
Đà Long mang cây tre về, nghiên cứu cả buổi trời, nhưng vẫn không tra ra được manh mối gì. Nhìn sơ qua thì nó giống như một cây tre bình thường, nhưng lúc nãy, rõ ràng hắn đã dùng rất nhiều pháp lực thúc đẩy, vậy mà cây vẫn không có dấu hiệu tăng thêm đốt nào.
Trong lúc Đà Long đang đau đầu, nhức óc, một bóng hình xinh đẹp, mặc váy đính ngọc trai, bưng theo một đĩa trái cây mang vào. Thấy người tới, tròng mắt Đà Long biến thành hình trái tim, vứt cây tre sang một xó, lân la lại gần người đẹp.
Đoạn, hắn định chạm vào người nàng, thì bị nàng uyển chuyển tránh đi, nếu để ý kỹ sẽ thấy trong mắt nàng, hiện lên một vẻ vô cùng chán ghét. Mỹ nhân này không phải ai khác, chính là con gái của Hà Bá.
Đà Long thấy mỹ nhân né tránh, hắn cũng không tức giận, ngược lại như một con cún chạy lăng xăng xung quanh nàng, nói:
“Mỹ nhân lại mang trái cây đến cho ta đấy à? Hôm nay nàng ăn cơm chưa? Nàng ăn cơm với gì vậy? Nàng có ăn rau không?”
Mỹ nhân lựa chọn không trả lời, nhưng Đà Long cứ “vo ve” bên tai suốt, khiến nàng cũng thấy phiền, liền lãng sang chuyện khác.
“Nghe nói, lúc nãy Đại Vương ra ngoài có việc lớn?”
Đà Long thấy người đẹp chịu mở miệng, hắn cũng mặc kệ, mồm 5 miệng 10, bắt đầu ba hoa bốc phét. Nào là lúc nãy đã đại chiến 5000 hiệp, với 3 huynh đệ Ngộ Không như thế nào, hắn đại triển thần uy ra sao, mới đoạt được cây tre này.
Tổng kết lại, mỹ nhân hỏi:
“Vậy, cuối cùng Đại Vương lấy cây tre này về làm gì?”
Đà Long đang kể hăng say, nghe người đẹp hỏi, “thắng” lai không kịp, suýt nữa sặc nước bọt, chật vật vỗ vỗ ngực, rồi lại gãi gãi đầu hồi đáp:
“Ta nghe nói nó có thể dài ra 100 đốt. Sau đó, Đường Tăng sẽ dùng nó để làm bè qua sông. Nên ta mang về đây, để tìm cách cho nó dài ra thật nhanh. Khi đó Đường Tăng có thể nhanh qua sông hơn, Đường Tăng nhanh qua sông hơn, ta sẽ có thể bắt hắn được nhanh hơn!”
Mỹ nhân nhè nhẹ lắc đầu, thở dài, biểu thị tên này đã hết cứu rồi đi ra ngoài. Tên này quá ngu ngốc, có rất nhiều cách để làm, nhưng hắn lại làm theo cách ngớ ngẩn nhất.
Mỹ nhân vừa đi ra ngoài không lâu, đạo nhân trùm áo choàng đen bất thình lình xuất hiện, ngồi chễm chệ trên chiếc “long ỷ” của Đà Long. Đà Long không chú ý, suýt ngồi luôn lên người của người nọ. Người nọ cũng không để ý, tới khi Đà Long đã ngồi lên, mới phản xạ kịp, một luồng pháp lực hùng hậu đánh ra, khiến Đà Long trực tiếp “chụp ếch”.
Đà Long bị té đau, nổi giận đùng đùng, định mở miệng mắng, nhưng thấy người trước mắt, liền cụp đuôi xuống, bái:
“Đồ nhi tham kiến lão sư! Không biết lão sư đại giá quang lâm, Đà Long tội lớn vô cùng!”
“Bỏ đi!”
Đạo nhân trùm áo choàng đen định giáo huấn mấy câu, nhưng thấy bộ dạng thành tâm của Đà Long, nên cũng bỏ qua. Đoạn, hắn hỏi:
“Ta nghe nói ngươi vừa lấy được một bảo vật?”
Hiển nhiên, đạo nhân này có lẽ đã nghe được đoạn hội thoại trước đó, nên mới hỏi vậy. Đà Long cũng không giấu diếm, bèn kể lại đầu đuôi sự việc một lần nữa. Đương nhiên là hắn nói sát sự thật, chứ không dám bốc phét “thêm mắm, dặm muối” như lúc nãy.
Đạo nhân trùm áo choàng đen nghe thấy Đà Long bứng cả cây về Thuỷ Phủ, khoé môi giật giật liên hồi, không khỏi đè thấp giọng quát:
“Đồ ngu ngốc! Ngươi mang cả cây về làm gì? Lỡ bọn hắn phát hiện thì sao?”
“Lão sư yên tâm đi! Đồ nhi đã thay thế bằng một cái cây khác rồi. Nếu bọn hắn không chú ý kĩ, thì sẽ không biết được đâu.”
Đà Long hồi tưởng lại cái cây tre xiêu vẹo lúc nãy mình cắm thế vào, không khỏi đắc ý nói.
Đạo nhân áo choàng đen thấy Đà Long tự tin như thế cũng bất lực. Thôi thì mọi chuyện cũng đã rồi, hắn đành chuyên chú nhìn vào cây tre thần bí, vừa được Đà Long mang về này, tìm hiểu huyền cơ trong đó.
Cây tre này nhìn thì chẳng có gì khác thường, nhưng đạo nhân nọ dùng pháp lực truyền vào lại như muối bỏ bể, hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Hắn thầm nghĩ, tên Đường Tăng đó có chấp niệm thỉnh kinh mạnh như thế, không dễ gì bỏ cuộc như vậy được. Thế thì Đường Tăng đang ở đâu? Hơn nữa, Ông Bụt Đại Tiên là ai? Tam giới có thêm một vị đại năng mới, làm sao hắn không biết?
Quan trọng là cây tre này ngụ ý gì đây? Chẳng lẽ kế hoạch của hắn đã bị phát hiện, nên Ông Bụt Đại Tiên dùng cây tre này để cảnh cáo ta? Hừ! Cho dù có là ai đi chăng nữa, cũng đừng hòng p·há h·oại đại kế của bổn tôn.
“Đà Khiết!”
“Có đồ nhi!”
“Mau chuẩn bị cho ta một gian phòng yên tĩnh, ta phải tra xét xem cây tre này có huyền cơ gì. Trong thời gian này, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được làm phiền ta. Rõ chưa?”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
*P/s: cá dưới sông sặc nước bọt? Hừm? Đây là một vấn đề rất có tính nghiên cứu.