Chín ngày trôi qua, đạo nhân trùm áo choàng đen không ngừng dùng vô thượng thần thông, diễn hoá cho cây tre, gia tốc quá trình tăng trưởng của nó. Không phụ công lao của đạo nhân này, cây tre cũng đã dài ra được 99 đốt, chỉ còn 1 đốt cuối cùng, là hắn có thể biết được huyền cơ trong đó.
Đúng giữa trưa ngày thứ 10, cây tre mọc ra đốt thứ 100, bắt đầu phát ra ánh sáng vạn trượng. Đạo nhân áo choàng đen thấy cảnh này, không khỏi bật cười lớn:
“Ha ha ha! Tưởng như vậy là có thể làm khó được ta sao? Dưới vô thượng thần thông của bản toạ, chuyện khó cũng thành dễ mà thôi!”
Trong lúc đạo nhân trùm áo choàng đen (gọi tắt là Hắc Bào) đang cười, thì hào quang của cây tre cũng vụt tắt. Chỉ thấy, ở đó nào có cây tre gì, mà rõ ràng là một đứa trẻ nhỏ?
Dưới ánh mắt ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa của Hắc Bào, đứa nhỏ mở miệng hỏi:
“Ngươi là ai? Đường Tăng đâu? Ta muốn gặp Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không!”
“Câu này ta hỏi ngươi mới đúng! Ngươi là ai? Tại sao ngươi phải gặp Đường Tăng và Tôn Ngộ Không?”
Hắc Bào lấy lại tinh thần, híp mắt hỏi ngược lại.
Đứa bé nghe vậy, chớp chớp mắt ngây thơ đáp:
“Ta tên là Tiên Út Ống Tre, là cháu của Ông Bụt Đại Tiên. Ông Bụt sai ta xuống đây, để giúp Đường Tăng và Tôn Ngộ Không vượt qua sông lớn.”
“Ồ? Ông Bụt Đại Tiên là thần thánh phương nào? Ngươi có cách gì để giúp thầy trò Đường Tăng qua sông?”
Đoạn, Tiên Út Ống Tre bắt đầu dở chứng, cho dù Hắc Bào có hỏi bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn không chịu hé răng. Thậm chí, Hắc Bào có doạ nạt thế nào, nó vẫn nhất quyết không trả lời.
Đến khi bị hỏi nhiều quá, Tiên Út Ống Tre mới bực mình bày tỏ:
“Nếu không gặp được Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, thì ta sẽ không trả lời đâu!”
Hắc Bào nghe vậy, thầm nhủ trong lòng. Nhìn kẻ này cũng hơi khờ khạo, thôi thì ta biến hoá lừa gạt nó vậy, chứ bây giờ chưa thể ra tay được. Lỡ đâu Ông Bụt Đại Tiên thực chất là vị đại lão nào giả dạng, mà ta lại đi ra tay với cháu lão, thì đại kế sẽ hỏng mất.
Suy nghĩ thông suốt, Hắc Bào lựa lời nói:
“Thực ra ta là hảo hữu của 2 người đó, để ta kêu họ vào gặp ngươi nhé!”
Tiên Út Ống Tre nghe vậy liền gật gật đầu, nhưng hình như cảm thấy có gì đó sai sai, nên để tay lên cằm suy tư một chút. Kết quả là không suy nghĩ ra được gì, nên thôi không suy nghĩ nữa.
Hắc Bào thấy cảnh này, lại càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình, an tâm bước ra ngoài.
Chốc sau, “Đường Tăng” đi vào, âu yếm hỏi Tiên Út Ống Tre:
“Vô lượng Ma… Phật Chủ! Bần tăng chính là Đường Tăng, còn ngươi chắc hẳn là Tiên Út Ống Tre nhỉ?”
“Tiểu tiên xin ra mắt Thánh Tăng!”
“Ừm! Ngoan lắm, Ông Bụt Đại Tiên có lời gì nhắn gửi cho ta chăng?”
“Có thì có, nhưng mà…”
Tiên Út Ống Tre nói chuyện bỏ lửng, khiến gương mặt đang vui vẻ của “Đường Tăng” chợt sầm xuống. Hắn hỏi:
“Nhưng mà làm sao?”
“Nhưng mà Tôn Đại Thánh đâu rồi Thánh Tăng?”
“Hắn đi chơi rồi, có gì ngươi cứ nói với ta đi!”
“Không được, không được! Gia gia dặn là phải có Tôn Đại Thánh mới được!”
Tiên Út Ống Tre lắc đầu như trống bỏi, đáp.
Thấy vậy, “Đường Tăng” đành dỗ dành:
“Thôi được rồi! Ngươi chờ chút, ta sẽ kêu Tôn Ngộ Không vào đây với ngươi!”
Nói rồi, “Đường Tăng” quay lưng, bước một mạch ra ngoài. Chưa đầy ba hơi, “Tôn Ngộ Không” mặc giáp sáng choang, tay cầm thiết bảng đã bước vào.
“Nghe nói ngươi tìm ta sao? Ta chính là Tôn Ngộ Không đây, có gì nói mau đi, ta còn nhiều việc lắm!”
“Tôn Ngộ Không” ra vẻ bận rộn nói.
“Thế còn Thánh Tăng đâu?”
Tiên Út Ống Tre ngây thơ hỏi.
“Sư phụ ta có việc rồi! Có việc gì cứ nói với ta!”
“Không chịu, không chịu! Ta muốn gặp Thánh Tăng!”
Tiên Út Ống Tre lại dở chứng, bắt đầu quấy khóc.
Hết cách, “Tôn Ngộ Không” lại bước ra ngoài, đi “gọi” “Đường Tăng” vào. Chốc sau, “Đường Tăng” bước vào, thì Tiên Út Ống Tre lại đòi gặp Ngộ Không. Thế là “Đường Tăng” lại phải ra ngoài, “gọi” “Ngộ Không” vào. “Ngộ Không” bước vào, thì hắn lại đòi gặp “Đường Tăng”...
Chuyện cứ như thế, lặp đi lặp lại tới lần thứ 10, “Đường Tăng” chịu hết nổi, thở phì phì quát:
“Đủ rồi! Ngươi có chịu nói không? Không thì đừng trách ta vô tình!”
“Nói thì nói thôi, làm gì mà ngài cáu gắt với ta thế?! Chẳng qua là ta chỉ thắc mắc, tại sao ngài và Tôn Đại Thánh phải xuất hiện luân phiên như vậy? Hai người không xuất hiện cùng lúc được sao?”
“Chuyện này…”
Giữa lúc “Đường Tăng” định biện giải, thì bỗng nhiên có t·iếng n·ổ lớn. Cả Thuỷ Cung chao đảo lắc lư, giống như là trời nghiêng đất sập vậy.
Cảm nhận được điều bất thường, “Đường Tăng” cũng không cố kỵ gì nữa, biến về hình dạng Hắc Bào. Hắc Bào không nói không rằng, lôi Tiên Út Ống Tre một cách thô bạo đi theo ra ngoài, xem có chuyện gì vừa xảy ra.
Đứng xa xa khuất sau một rạn san hô (trang trí như hòn non bộ) Hắc Bào nhìn thấy rõ ràng nguồn cơn sự việc. Hắn thấy rõ ràng, phía bên kia là huynh đệ Ngộ Không và Đà Long đang đánh nhau rất kịch liệt. Tiếng nổ rền trời, cùng với trận “địa chấn” lúc nãy, là do Ngộ Không múa côn, đánh sập một dãy phòng của Thuỷ Phủ.
Chuyện là ba huynh đệ Ngộ Không nhận ra cây tre đã b·ị đ·ánh tráo, thế là mới lôi lão Hà Bá lên bờ tra khảo. Tra hỏi được một lúc, lão Hà Bá thề sống thề c·hết rằng mình không có lấy.
Hà Bá còn bày tỏ, rất có thể con yêu quái dưới sông Hắc Thuỷ, đã nghe được đoạn hội thoại của họ, nên đã trộm mất cây quý. Cả đám Ngộ Không “bán tín bán nghi” lặn xuống nước, đi tìm Đà Long hỏi cho ra nhẽ.
Ai có mà ngờ, Đà Long không hề có ý viện cớ gì cả. Hắn thấy chính chủ đã đánh tới tận nhà, trực tiếp thừa nhận là mình làm. Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi, hai bên nâng binh khí lên, đánh nhau kịch liệt.
Cảnh giới của Đà Long hiện tại là Thái Ất đỉnh cao. Mạnh thì cũng mạnh đấy, nhưng so làm sao được 3 huynh đệ Ngộ Không? Chỉ vài ba chiêu thôi, hắn đã bị ba huynh đệ thay phiên nhau vờn như vờn chuột rồi.
Hắc Bào thấy vậy, không nhịn được nữa, miệng lầm bầm “Đồ vô dụng!” rồi bước ra phất ống tay áo một cái. Kình khí từ động thái phất ống tay áo của Hắc Bào đột ngột đánh tới, 3 huynh đệ Ngộ Không trở tay không kịp, bị hất té chổng vó.
Đà Long quay người lại, thấy là lão sư vừa cứu hắn, hắn liền âm thầm cất lại 3 viên châu vừa lấy ra vào trữ vật giới chỉ. Đà Long chạy chậm tới chỗ Hắc Bào, cung kính bái:
“Đồ nhi tham kiến lão sư!”
“Ừm! Mấy hôm nay ngươi làm tốt lắm!”
“Lão sư quá khen, không biết lão sư đã ‘đại công cáo thành’ chưa?”
“Xong rồi! ‘Nó’ đây… Ủa? Tiên Út Ống Tre đâu?”
“Tiên Út Ống Tre? Lão sư đang nhắc tới ai vậy?”
“Là cây tre hôm trước, nó sinh ra một đứa bé tên là Tiên Út Ống Tre!”
“Lão sư! Ngài…! Ngài làm gì mà cây tre lại sinh ra đứa bé?”
“Ngươi! Cái đồ ngu này! Tiên Út Ống Tre là do cây tre hoá thành, liên can gì tới ta. Đầu óc ngươi, suốt ngày chỉ nghĩ ra được những thứ vớ vẫn đó thôi sao? Ngươi có tin là ta đ·ánh c·hết ngươi không?”
Hắc Bào nổi nóng, giơ tay lên chực đánh, thì thấy Đà Long đã ôm mặt né tránh. Không còn gì để nói, Hắc Bào phất ống tay áo, hừ lạnh một cái, quay trở lại tìm kiếm Tiên Út Ống Tre.
Giữa lúc Hắc Bào đang loay hoay tìm kiếm, từ phía nhóm Ngộ Không có một âm thanh quen thuộc vọng qua:
“Uây! Ngươi đang tìm ta sao?”
Hắc Bào quay đầu lại, thì nhìn thấy không biết từ khi nào, Tiên Út Ống Tre đã chạy về bên phía của nhóm Ngộ Không, đang vẫy tay gọi hắn.
“Tiên Út Ống Tre? Ngươi qua đó từ lúc nào?”
Hắc Bào sững sờ hỏi lại.
Tiên Út Ống Tre thấy vậy, đắc chí nói:
“Bất ngờ chưa? Chưa hết đâu, còn một điều bất ngờ hơn nữa. Ngươi nhìn kĩ xem, bổn toạ là ai?”
Đoạn, hắn lắc mình, biến thành một người mà Hắc Bào vừa nhìn thấy liền đã tức đến muốn ói ba ngàn chậu máu tại chỗ.