Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 130: Chuyện xưa của Hắc Bào Hộ Pháp



Chương 130: Chuyện xưa của Hắc Bào Hộ Pháp

“Như Hoa Cô Nương!? Trời cao có mắt! Cuối cùng cũng để ta tìm được ngươi!”

Nhìn thấy kẻ “nam không ra nam, nữ không ra nữ” trước mặt, Hắc Bào cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ một.

Đầu đuôi mọi chuyện, phải quay về thời điểm Hung Thú lượng kiếp. Năm đó, sau khi Hung Thú Hoàng Thần Nghịch bị liên minh Tiên – Ma – Long – Lân – Phượng đánh bại, Tứ Đại Hung Thú bại vong, Hung Thú Thần Triều gần như đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắc Bào lúc đó, còn là Hữu Hộ Pháp của Hung Thú Thần Triều, không những không thấy lo buồn, ngược lại rất hoan hỉ. Tại vì sao à? Tại vì lúc hắn còn nhỏ, chính Thần Nghịch đã dẫn theo vô số Hung Thú, đồ sát hết cả bộ tộc hắn chỉ vì bọn hắn không chịu gia nhập Hung Thú Thần Triều.

Ai cũng nói Hung Thú chỉ biết lấy g·iết chóc, p·há h·oại làm vui thú. Nhưng ít ai biết rằng, cũng có những Hung Thú không thích tranh đấu, chỉ muốn có một cuộc sống bình yên.

Nhưng dã tâm xây dựng Thần Triều của Thần Nghịch quá lớn. Hầu như những bộ tộc Hung Thú theo phe trung lập hoặc chủ hoà, đều bị đồ sát toàn bộ, không có ngoại lệ. Bộ tộc của Hắc Bào chính là nằm trong số đó. Bởi vậy, Hung Thú còn sống hầu như đều là phe chủ chiến hiếu sát, mới gây ra tin đồn rằng Hung Thú chỉ toàn là bọn lấy g·iết chóc, p·há h·oại làm vui.

Hắc Bào khi ấy còn nhỏ, được phụ thân và mẫu thân giấu vào trong một hốc cây, mới sống sót qua được kiếp nạn đó. Nấp trong hốc cây, lén lút nhìn ra khung cảnh máu tanh đó, Hắc Bào mãi mãi không thể nào quên được.

Phụ mẫu, người thân trong bộ tộc hắn, tất cả họ đều bị những Hung Thú lớn hơn cắn xé, giày xéo, thậm chí là giẫm nát như tương. Khung cảnh đó, đã ám ảnh hắn tới tận ngày nay, mỗi khi cố nhớ lại.

Sát kiếp qua đi, Hắc Bào sống trong đói khát hết mấy ngày, mấy đêm. Trong cái rủi có cái may, một nhóm Long Tộc vô tình đi ngang qua, phát hiện hắn b·ất t·ỉnh nhân sự, nên đã mang về cứu sống được tính mạng.

Trong cái may lại có cái rủi, hắn được cứu về, nhưng sau đó lại bị nuôi như nô lệ. Theo Hắc Bào ước đoán, địa vị hắn lúc đó, có khi còn thấp hơn cả tì nữ Bạng Tinh (con trai thành tinh) nữa. Việc gì bọn chúng làm thì Hắc Bào cũng làm, việc gì bọn chúng không làm, Hắc Bào cũng phải làm. Cho dù là những việc dơ bẩn, nặng nhọc nhất.

Hắc Bào lớn lên trong hoàn cảnh như thế, cho đến một hôm, hắn liên lạc được với thành viên Ma tộc và được chấp thuận gia nhập. Âm thầm tu luyện ma công, đến khi đại thành, Hắc Bào đồ sát hết cả gia tộc đó, rồi chạy trốn.

Sau đó, hắn đầu nhập vào Hung Thú Hoàng Triều, lập nhiều chiến công, tấn thăng lên tới chức Hữu Hộ Pháp, chính thức bắt đầu kiếp sống nội ứng cho Ma Tộc. Đến khi đại công cáo thành, Thần Nghịch c·hết trận, Hung Thú Hoàng Triều sụp đổ, Hắc Bào trộm lấy Hung Huyết Thạch Bát, cùng Hung Thú Đồ Đằng Trụ, chuẩn bị cao bay xa chạy, sống cuộc sống vô ưu vô lo, thì tên trước mắt xuất hiện.



Kẻ này tự xưng là Như Hoa Cô Nương, tiếp cận hắn, rồi lừa mất hai món bảo vật hắn dày công cực khổ mới có được, đẩy hắn về lại cuộc sống khó khăn. Bởi vậy, cái gương mặt khốn kiếp, buồn nôn này, cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng, Hắc Bào vẫn không thể nào quên.

“Như Hoa Cô Nương” thấy Hắc Bào kích động như thế, không đùa với hắn nữa, biến về chân thân. Chân thân của hắn, đâu còn ai khác ngoài Đường trưởng lão đâu chứ.

“Hắc Bào Hộ Pháp trí nhớ vẫn còn tốt nhỉ? Mấy năm nay có sống tốt không? Sau khi ngừng phục vụ dài hạn cho Hung Thú Thần Triều, ngươi lại đầu quân cho Ma Tộc à?”

Hắc Bào Hộ Pháp thấy Như Hoa Cô Nương lại biến thành Đường Tăng, cũng không khỏi choáng váng. Hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đả thông tư duy, cuối cùng Hắc Bào Hộ Pháp cũng nhận ra rằng: Vô số năm trôi qua, mình vẫn bị hắn dắt mũi như một con Hao Thiên Khuyển vậy.

“Nghiệt chướng! Nghiệt chướng! Ngươi phải c·hết! Ta sẽ bầm thây ngươi ra thành vạn đoạn!”

Quanh thân Hắc Bào Hộ Pháp bốc lên hắc khí lượn lờ, áo choàng của hắn không có gió mà cũng bay phần phật. Hắc Bào Hộ Pháp nâng tay lên thành trảo thế, chực lao tới Đường Tăng. Tuy nhiên, Hắc Bào Hộ Pháp mới đánh tới được một nửa, thì đã phải bất ngờ dừng lại.

Nguyên nhân là do không biết tự khi nào, Đà Long đã bị ba huynh đệ Ngộ Không “b·ắt c·óc” trước làm bia đỡ đạn, sau làm con tin.

Theo quán tính, Hắc Bào Hộ Pháp trượt thêm một đoạn nữa, tới khi năm cái móng tay nhọn hoắc có hắc khí vờn quanh, chỉ còn cách mặt Đà Long năm phân thì mới dừng lại.

“Lão sư! Là ta, là ta đây! Đừng đánh!”

Đà Long bị mấy thầy trò Đường Tăng đẩy ra làm lá chắn, thấy Hắc Bào Hộ Pháp đánh tới cũng la lên oai oái.

“Im mồm! Đồ ngu ngốc!”



Hắc Bào Hộ Pháp dằn cơn phẫn nộ quát. Nếu tên này không phải là hậu duệ của người kia, thì hắn đã đ·ánh c·hết tên đệ tử ngu ngốc này từ đời nào rồi. Đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa.

Hai bên tiến vào thế giằng co, chỉ cần Hắc Bào Hộ Pháp có dị động, thì ngay tức khắc, thầy trò Đường Tăng sẽ giơ Đà Long ra đón đỡ. Hắc Bào thu tay lại, thì thầy trò Đường Tăng cũng lùi sâu. Giữa thế cuộc như vậy, bỗng nhiên có một nhân vật xuất hiện, gây ra một bước ngoặt lớn.

Không ai khác, đó chính là con gái của Hà Bá sông Hắc Thuỷ. Vốn dĩ, nàng chỉ định bước ra xem có chuyện gì mà ồn ào vậy, thì đã bị một lực hút cực mạnh kéo đi. Tới khi nàng tỉnh táo lại, đã thấy mình bị Hắc Bào Hộ Pháp b·óp c·ổ họng, trở thành con tin của hắn ta.

“Đường Tăng! Ta cho ngươi một cơ hội! Hoặc là ngươi tự trói mình lại, đi qua đây hoặc là ta sẽ xé xác nữ nhân vô tội này ra từng mảnh!”

“Lão sư đừng làm như vậy!”

Đường Tăng chưa kịp trả lời, thì Đà Long thấy mỹ nhân bị nguy hiểm, đã giành hô lên trước.

“Ngươi im mồm!”

Hắc Bào Hộ Pháp tức tối quát, khiến cho Đà Long phải tạm thời “bật chế độ im lặng”.

Trong khi đó, thầy trò Đường Tăng lại tỏ ra dửng dưng đáp:

“Ngươi muốn làm gì nàng ta thì cứ làm! Bọn ta đâu có bà con dòng họ gì đâu mà phải cứu?”

“Ngươi!? Không phải hoà thượng các ngươi luôn nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao?”

Con gái Hà Bá không nhịn được nữa, cũng la lên:

“Thánh Tăng cùng các vị hành giả, xin hãy rủ lòng thương mà cứu ta!”



“Mô Phật! Bần tăng sẽ xây mười bốn tòa tháp tưởng nhớ tới thí chủ!”

Đường Tăng đắn đo một chút rồi nói.

Còn mấy huynh đệ Ngộ Không thì lôi ra mấy cọng hành, rằng:

“Xin lỗi cô nương! Bọn ta không phải hành giả, bọn ta có hành thật!”

Cuối cùng, Hắc Bào Hộ Pháp vì đã không nhịn được, với thái độ bỡn cợt bọn người này nữa, liền ngay lập tức ra tay mà không hề nao núng.

Hắc Bào Hộ Pháp ra tay vô cùng ngoan độc, mỗi một lần hắn nói ra một câu, để gây sức ép lên mấy thầy trò, hắn sẽ “lấy đi” một bộ phận của con gái Hà Bá.

Móng tay dài như ác quỷ đó, khoét vào mắt nàng, tròng mắt rơi ra, máu tươi lênh láng. Mỗi lần hắn vạch qua một đường, là một ngón tay của cô nàng lìa khỏi bàn tay.

Tiếng gào thét đau đớn của cô gái, cùng tiếng cười man rợ của Hắc Bào Hộ Pháp hoà vào nhau, tạo nên một bản hoà tấu của Địa Ngục. Một khung cảnh máu me, vô cùng ghê gớm không kém một bộ phim kinh dị nào.

Ấy vậy, mà mấy thầy trò Đường Tăng như trúng phải bùa mê, cứ đứng ngẩn người ra đó mà không làm ra một hành động nào. Đáng lẽ ra, với tinh thần nghĩa khí của họ, thì họ đã liều c·hết tiến lên để cứu người rồi chứ?

Hoặc giả chăng họ thật sự là những kẻ máu lạnh? Những biểu hiện trước kia chỉ là giả dối, bây giờ mới là bộ mặt thật của họ?

Tới khi cô gái chỉ bị cắt còn như một khúc củi, chỉ còn lại thân giữa cùng cái đầu, với hốc mắt trống rỗng, tai đứt, mũi gãy thì lúc này mới có biến động. Có một người đã không nhịn được nữa.

Không phải Đường Tăng, không phải Ngộ Không, Bát Giới hay Sa Tăng, Ngao Liệt lại càng không vì hắn còn trên bờ. Vậy thì chân tướng chỉ có duy nhất, đó chính là Đà Long.

“Arrr! Buông nàng ra!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.