Nói tiếp đoạn cả cánh tay trái của Hắc Bào Hộ Pháp hoá thành một con độc xà, từ trong xoáy nước lao ra, giương nanh nhọn, nhằm thẳng vào yếu điểm của Đà Long mà táp tới. Đà Long cũng không chịu yếu thế, triệu hoán ra pháp bảo là một cây Cương Tiên (roi thép) trông giống như đuôi cá sấu.
Cánh tay cá mập búa của Đà Long ngoạm vào Cương Tiên, hắn cầm roi, trực chỉ cuống họng độc xà mà đâm vào. Cánh tay đầu sói cũng không để không, giơ lên cặp nanh kiếm lên sẵn. Chỉ chờ Cương Tiên đâm tọt vào họng độc xà, thì song nanh kiếm sẽ chặt xuống, chia cánh tay độc xà của thành mấy khúc.
Ý tưởng thì rất hay, nhưng Hắc Bào “say” (nói) rất tiếc. Khi cánh tay độc xà chỉ còn cách Cương Tiên mấy phân, thì tự động chia ra làm đôi, giống như con rắn hai đầu vậy. Hai đầu rắn lại luồn lách, uốn éo linh hoạt, uyển chuyển di chuyển theo một góc độ mà Đà Long không ngờ tới, quấn chặt hai cánh tay của hắn lại.
Chưa dừng lại ở đó, hai cánh tay độc xà thuận thế, trườn lên hai bả vai của Đà Long. Nó mở miệng, giương hai răng nanh ướt đẫm c·hất đ·ộc ra, cắn phập xuống, đến ngập cả chân răng.
Trong lúc giao tranh diễn ra khốc liệt, thầy trò Đường Tăng dưới này cũng lấy lại được tinh thần sau màn quật khởi của Đà Long. Thật ra, chuyện Đà Long nổi điên t·ấn c·ông ngược lại Hắc Bào Hộ Pháp, đều nằm trong tính toán của mấy thầy trò.
Vốn dĩ, chỉ định gây ra một màn sư đồ bất hoà đơn giản, để kéo dài thời gian, chờ đợi viện binh tới. Nhưng sự tình không ngờ tới chính là Đà Long lại làm liều như thế, nuốt hết ba viên Hung Thú Ngọc. Diễn biến cũng hoá thành sư đồ tương tàn, chứ không phải chỉ là bất đồng nữa rồi.
“Khẹc khẹc! Tình huống của hai người kia là như thế nào vậy sư phụ? Lão Tôn cảm thấy đấu pháp của họ rất quỷ dị a!”
Ngộ Không gãi gãi đầu hỏi. Bát Giới và Sa Tăng nghe vậy, cũng đổ dồn ánh mắt về phía Đường Tăng, chờ được giải thích.
Đường Tăng không biết lấy từ đâu ra một que bánh quế, đặt lên miệng, làm điệu bộ như đang “nuốt mây nhả khói” hai mắt híp lại, nói:
“Bản thể của Hắc Bào Hộ Pháp là Hắc Thuỷ Huyền Xà, thân đen, bụng trắng, mắt lục, thân to tầm bốn trượng, chiều dài hơn trăm trượng. Tương truyền, khi nó đi tới đâu thì nước đen tới đó. Vốn dĩ, nó là thượng cổ Hung Thú sống tới bây giờ, nên thủ đoạn chiến đấu có hơi quái dị. Còn Đà Long, thứ hắn vừa nuốt là ba viên Hung Thú Ngọc, nên mới xảy ra biến dị. Lần này, có lẽ chúng ta làm hơi quá tay rồi!”
Tiếp tục quay trở lại với diễn biến chính của trận chiến. Sau khi c·hất đ·ộc thấm vào người, Đà Long nhanh chóng bị trúng độc, hai mắt của hắn nhíu lại, chân thì loạng choạng, đi đứng không vững, Cương Tiên cũng tuột tay rơi xuống đất. Dự là cứ theo cái đà này, Đà Long có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tưởng rằng mình đã áp chế được nghiệt đồ, Hắc Bào Hộ Pháp thu tay lại. Hắn bước tới, định lấy ba viên Hung Thú Ngọc trong cơ thể Đà Long ra. Lúc tay Hắc Bào sắp chạm vào đầu của Đà Long, thì dị biến phát sinh.
Hai cánh tay đầu cá mập và đầu sói đang lim dim, theo bản năng cảm ứng được nguy hiểm, liền trợn to mắt lên. Chúng tự điều khiển tự mình, t·ấn c·ông Hắc Bào Hộ Pháp mà không cần chỉ lệnh của cái đầu chính (đầu cá sấu) đã b·ất t·ỉnh nhân sự.
Bị tập kích bất ngờ, Hắc Bào Hộ Pháp định rút tay lại, nhưng đã trễ. Hai nanh kiếm của cánh tay đầu sói cắt một nhát ngọt lịm, bàn tay của Hắc Bào rơi xuống đất. Trong khi cánh tay cá mập đầu búa cũng ra chiêu, đấm thật mạnh vào bụng của Hắc Bào Hộ Pháp, khiến mặt hắn vặn vẹo, vô cùng đau đớn.
Dư chấn của đòn đánh, làm Hắc Bào Hộ Pháp văng ngược ra sau, va vào rạn san hô. Rạn san hô vỡ tan tành, Hắc Bào phẫn nộ vùng dậy. Nếu để ý kĩ, bàn tay bị chặt đứt của hắn, đang mọc ra lại, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Hắc Bào Hộ Pháp và Đà Long lại lao vào nhau, chiến sự lại tiếp diễn. Chẳng qua là lần này, đầu của Đà Long đã ngẹo qua một bên, trúng độc b·ất t·ỉnh nhân sự. Còn hiện tại, là hai cánh tay đầu sói và cá mập đầu búa, đang thay cái đầu chính, kiểm soát cơ thể để chiến đấu.
Một vòng chiến mới bắt đầu, Hắc Bào Hộ Pháp vung mạnh Trường Tiên, Trường Tiên rẽ nước, tạo nên vô số bọt khí, quất mạnh về phía Đà Long. Trước tình hình đó, cánh tay cá mập đầu búa kéo theo cả người Đà Long, né sang một bên, tránh đòn hiểm.
Trường Tiên đập xuống chỗ Đà Long vừa đứng, tạo nên một khe nứt sâu hoắm. Nhiêu đó thôi, cũng đủ thấy uy lực đòn đánh và tâm trạng của Hắc Bào hiện tại là phẫn nộ đến thế nào.
Đánh hụt, Hắc Bào thu Trường Tiên lại để chuẩn bị cho đòn đánh tiếp theo. Lợi dụng thời cơ đó, cánh tay đầu sói của Đà Long nhanh như chớp, táp vào Trường Tiên. Đà Long theo quán tính của Trường Tiên thu về, lao vun v·út tới Hắc Bào Hộ Pháp.
Tay trái của Hắc Bào cũng không phải để trưng. Hắn đánh ra một luồng pháp lực cực mạnh, hoá thành hư ảnh một con hắc xà khổng lồ, giương nanh táp tới.
Cánh tay cá mập đầu búa của Đà Long không hề nao núng, cũng đánh ra một luồng pháp lực, đối kháng. Luồng pháp lực đó, hoá thành hư ảnh một con cá mập đầu búa khổng lồ, hàm răng chơm chởm.
Hư ảnh hắc xà và cá mập đầu búa va vào nhau, hai con quái thú cắn xé nhau kịch liệt, rồi hoá thành một v·ụ n·ổ mạnh bọt nước sủi lên trắng xoá. Hiển nhiên, v·ụ n·ổ mạnh tạo ra dư chấn cũng không nhỏ.
Dư chấn của v·ụ n·ổ làm đáy sông bị ảnh hưởng dữ dội, nước sông đã đen nay lại càng đục. Trên mặt sông cũng tung lên một cột nước khổng lồ.
Mặc dù cũng bị dư chấn v·ụ n·ổ ảnh hưởng, nhưng Đà Long có Trường Tiên của Hắc Bào làm điểm tựa. Hắn không những không bị lực phản chấn đánh văng, mà ngược lại, thế công của hắn lại càng hung mãnh hơn.
Thấy Đà Long đã áp sát người, Hắc Bào cũng vứt Trường Tiên sang một bên. Áo choàng của Hắc Bào bay lên phần phật, toàn thân dâng lên cuồn cuộn ma khí, sẵn sàng đánh sáp lá cà với Đà Long.
Diễn biến tiếp theo của trận chiến, phải nói vô cùng đẫm máu. Hai cánh tay của Hắc Bào cũng hoá thành hai con độc xà, đối chiến với tay đầu sói và tay cá mập đầu búa của Đà Long.
Hai bên lao vào đánh, đấm, cấu xé nhau như hai con dã thú. Cánh tay đầu rắn của Hắc Bào cắn phập vào người Đà Long, lại tiêm thêm c·hất đ·ộc vào người hắn. Đà Long xoay người đáp trả, cánh tay đầu sói chém xuống, một đầu rắn nữa lại rơi xuống đất.
Cánh tay cá mập đầu búa của Đà Long cũng không chịu kém cạnh, điên cuồng cắn xé Hắc Bào. Mỗi một cú đấm bằng cánh tay đó, thì nó là há miệng, đớp thêm một miếng thịt trên người Hắc Bào.
Hắc Bào Hộ Pháp bị đòn đau, hoá lại cánh tay bình thường, đánh ra một chưởng phản công. Chưởng ảnh mang theo pháp lực, cùng độc khí, đánh trúng đầu cá mập, khiến nó gào lên đau đớn. Tuy nhiên, bằng một biện pháp thần kỳ nào đó, dường như tất cả độc tố, đều đã được chuyển qua cho cái đầu chính lãnh hết. Bằng chứng là miệng Đà Long đã chảy ra đờm dãi đen ngòm.
Nếu sư đồ Đường Tăng không phải ai cũng có thần thông, thì thật sự rất khó thấy được cảnh đó. Chiến đấu trong nước đen, lại còn nôn ra đờm đen, đúng là làm khó người quan chiến vô cùng. Bởi vậy, cao nhân có nói “Hóng hớt cũng phải có kỹ năng!”
Đờm đen chỉ là một phần biểu hiện nhỏ, biểu hiện rõ rệt nhất là cái sừng nhọn trên đầu Đà Long đã từ màu trắng ngà, chuyển sang màu tím sẫm. Hiển nhiên, hiện tại Đà Long vẫn đang trong trạng thái b·ất t·ỉnh, đầu ngoẹo sang một bên, miệng chảy dãi, hai mắt trắng dã. Nếu ai không biết, có khi tưởng là hắn bị dại tới nơi cũng không chừng.
Chiến sự dần đi đến hồi căng thẳng. Người bị trúng độc nặng, khiến hành động cũng trở nên chậm chạp dần. Kẻ b·ị t·hương, y phục thủng lỗ chỗ, máu đen không ngừng từ đó tuôn ra. Thật ra đó là màu máu thường của Hắc Bào thôi, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác.
Nhìn lại xung quanh, ngoại trừ chỗ thầy trò Đường Tăng đứng, hầu như những sự vật khác đều đã tan hoang hết cả. Đình đài, lầu các của Thuỷ Phủ bị dư chấn của trận chiến đánh sập bảy tám phần. Cột, kèo, mái ngói sơn son thếp vàng, giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn vun vãi.
Còn chỗ thầy trò Đường Tăng không bị ảnh hưởng, là do bọn họ đã tế Vô Địch Kim Chung lên đầu rồi. Pháp lực của bốn thầy trò, không ngừng truyền vào Kim Chung, duy trì ổn định cho nó. Chiến đấu cấp độ Chuẩn Thánh, há nói chắn là chắn dễ dàng được? Đường Tăng còn cẩn trọng tới mức, phát cho mỗi đồ đệ một cái mũ bảo hộ công trường, đội lên đầu cho chắc ăn.
*P/s: Theo wiki thì một trượng của Trung Quốc tương đương với 3,33 mét.