Nhìn sơ qua bề ngoài, ai cũng có thể thấy, trạng huống của Hắc Bào có vẻ nặng hơn Đà Long rất nhiều. Vết cắt, vết cắn loang lổ, máu me be bét, cánh tay biến thành độc xà, cũng không biết b·ị c·hém rụng bao nhiêu lần, vô cùng rùng rợn. Tuy nhiên, theo những gì Đường Tăng biết về Hắc Bào Hộ Pháp, bao nhiêu v·ết t·hương đó, chả là gì đối với Hắc Bào cả.
Còn tình trạng của Đà Long mới đáng lo, c·hất đ·ộc đã bắt đầu lan ra khắp người hắn, làm hệ thần kinh bị t·ê l·iệt. Hai cánh tay đầu sói và cá mập đầu búa đã dần bị ảnh hưởng. Bằng chứng là hành động, thì bắt đầu chậm chạp và hiện tượng đánh trật mục tiêu (có thể là do ảo giác) đã bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn.
Đến một khoảnh khắc nào đó, hai cánh tay đầu sói và đầu cá mập, không chèo chống được thân thể Đà Long nữa. Cả thân hình to lớn của hắn đổ sụp xuống, nằm bất động dưới chân của Hắc Bào.
Hắc Bào thấy vậy, liền vận pháp lực điều tức một thoáng. Những v·ết t·hương loang lổ mọc ra thịt non, cánh tay bị cụt cũng nhanh chóng mọc lại. Chốc sau, Hắc Bào gần như khôi phục nguyên vẹn như chưa từng bị gì đứng sừng sững ở đó, chỉ còn những vết rách, vệt máu trên y phục là minh chứng cuối cùng, cho thấy hắn đã từng trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt.
Điều tức xong, Hắc Bào Hộ Pháp nôn ra một vật đen sì, ma khí tỏa ra mãnh liệt. Đây chính là Ma Chủng của Hắc Bào tu luyện ra được, sau khi gia nhập trận doanh Ma Tộc, chuyển tu công pháp Ma Đạo. Về bản chất, thì nó cũng giống như Yêu Đan, Kim Đan, Xá Lợi hoặc Hung Thú Ngọc vậy. Cũng chỉ là kết tinh của quá trình tu hành theo pháp môn đó mà thôi.
Hắc Bào điều khiển Ma Chủng lơ lửng trên không, từng luồng ma khí từ đó tỏa ra, bện thành một sợi dây kết nối với Đà Long. Hắc Bào Hộ Pháp định dùng sự kết nối này, để lấy ba viên Hung Thú Ngọc từ trong người Đà Long ra.
Cứ tưởng đây đã là kết cục cuối cùng, Đường Tăng định bóp nát tờ phù lục trên tay, thì chuyển cơ lại một lần nữa xảy ra.
Chiếc sừng dài trên đầu Đà Long, giống như đạt tới một ngưỡng nào đó, bắt đầu phát sáng. Ánh hào quang rực rỡ của chiếc sừng phát ra, làm sáng cả một vùng nước đen ngòm.
Đường Tăng lúc này mới nhớ lại, Độc Giác Hung Ngạc có một khả năng “ẩn” vô cùng bá đạo. Khả năng đó chính là hấp thu độc tố vào chiếc sừng, sau đó sẽ tự sản sinh ra một loại kháng thể hay hiện đại gọi là huyết thanh kháng độc.
Biểu hiện này không nghi ngờ gì nữa, chính là khả năng “ẩn” đó của Độc Giác Hung Ngạc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của tất cả mọi người, Đà Long đứng phắt dậy. Trong khi Hắc Bào Hộ Pháp còn chưa kịp làm ra phản ứng, Đà Long đã há cái miệng to như chậu máu của mình ra, đớp trọn Ma Chủng của Hắc Bào, nuốt ực vào rồi đánh ợ một hơi.
Sự dứt khoát này, sự điên cuồng này, Đường Tăng cũng cam bái hạ phong. Nhưng mà tên Đà Long này cũng quả thật là… cái gì cũng dám nuốt.
Một luồng sóng năng lượng khổng lồ, từ trên thân Đà Long toả ra tứ phía. Xung lực đi tới đâu, quét sạch mọi rào cản, mọi chướng ngại vật tới đó.
Hắc Bào Hộ Pháp đứng ở gần người Đà Long nhất, bị lực trùng kích bất ngờ đánh bật ngửa, phun máu phè phè. Cũng may, hắn kịp lấy lại tinh thần, điều động pháp lực, chống lên một lồng bảo hộ màu đen đỡ lại dư lực.
Sư đồ Đường Tăng cũng không kịp nghĩ nhiều, bốc đại một nắm Tiên Đan, Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn, Viên Nan Bổ Sung Pháp Lực,… bỏ vào miệng, đẩy mạnh pháp lực truyền vào Vô Địch Kim Chung. Lục Âm Thiền Y cũng được Đường Tăng tế ra, tạo thêm một lớp lá chắn nữa.
Sóng xung kích qua đi, cả Hắc Bào và nhóm Đường Tăng đều miệng phun máu tươi, vô cùng chật vật. Trong khi đó, trung tâm của sóng xung kích, chính là nơi Đà Long đứng, đã hình thành một xoáy nước khổng lồ, vô cùng cuồng bạo, thách thức bất kỳ ai tới gần.
Lúc này, hậu quả nuốt linh tinh của Đà Long cũng bộc phát ra. Vốn dĩ, ba viên Hung Thú Ngọc cũng còn nắm giữ một chút oán niệm của chủ nhân trước. Nhưng do trước đó phải cộng đồng đối kháng kẻ địch, theo bản năng chúng dành toàn tâm, toàn ý tiêu diệt kẻ thù trước.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã mất khống chế, chúng bắt đầu tranh nhau miếng mồi ngon là Ma Chủng của Hắc Bào. Nếu kẻ nào thôn phệ được nó, thì sẽ có được sức mạnh vô tận, chiếm được quyền chủ đạo của cơ thể này. Thậm chí, có thể nhờ vào đó mà “sống lại” theo một khía cạnh nào đó cũng không chừng.
Chính vì thế, oán niệm của chúng hoá thành hư ảnh của Độc Giác Hung Ngạc, Kiếm Xỉ Bá Lang, Chuỳ Đầu Cuồng Sa, đấu đá không ngừng trong cơ thể Đà Long. Cơ thể Đà Long biến thành một bãi chiến trường thực thụ. Độc Giác Hung Ngạc đâm Kiếm Xỉ Bá Lang, Kiếm Xỉ Bá Lang chém Chuỳ Đầu Cuồng Sa, Chuỳ Đầu Cuồng Sa húc Độc Giác Hung Ngạc, hỗn chiến tưng bừng.
Ma Chủng của Hắc Bào cũng không chịu khuất phục, nằm yên chờ được “sủng hạnh”. Dưới sự kích thích của tam thú, nó hóa thành hư ảnh một con rắn đen, tham gia chiến cuộc, giành lại quyền tự quyết cho bản thân. Thất khiếu chảy ra máu tươi, da dẻ nứt toác, trán nổi gân xanh. Đứng giữa trung tâm xoáy nước, Đà Long lại đổ gục xuống một lần nữa, nhưng lần này, là do hắn tự chuốc lấy.
Trong cơn mơ màng, Đà Long cảm giác được hình như mình sắp c·hết thật. Hắn nhìn thấy phụ thân, mẫu thân đã mất, đang vẫy tay gọi hắn. Hơn nữa, đứng sau họ, chính là “nàng”. “Nàng” đã chờ sẵn hắn ở đó rồi sao? Đà Long thấy cảnh này liền mỉm cười, chạy nhanh về phía bên kia.
Chạy được nửa đường, Đà Long dường như sực nhớ ra một điều vô cùng hệ trọng, hình như hắn vẫn chưa từng hỏi tên nàng. Quả thật là tuyệt vời, tự nhận là ái mộ người ta, chiếm luôn cả nhà người ta, vào ở cả năm trời chỉ để cua gái. Vậy mà bây giờ hắn mới phát hiện là mình còn không biết tên người ta.
Đà Long vỗ trán một cái bép, tròng mắt đảo một vòng, sau đó thâm tình nhìn về phía “nàng” nói:
“Chờ ta nhé! Ta phải quay về báo thù cho nàng! Thù này chưa trả, ta vẫn không nguôi ngoai được!”
Nói rồi, Đà Long quay đầu chạy một mạch. Trong đầu vẫn thầm nhủ: nhất định phải hỏi lão Hà Bá cho ra nhẽ, rồi mới quay lại sau. Chứ bây giờ mà để nàng nhận ra là mình không biết tên nàng thì xấu hổ lắm.
Hắc Bạch Vô Thường cùng Thôi Phán Quan:…
“Thằng oắt đó vừa nhìn ta với ánh mắt dâm tiện có đúng không?”
Thôi Phán Quan hỏi.
Hắc Vô Thường nghe vậy liền đáp:
“Ta không biết! Ta cảm giác hắn nhìn ta như thể ta là mẹ hắn vậy!”
“Ngươi cũng có cảm giác đó sao? Ta cũng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta như nhìn phụ thân hắn vậy!”
Hắc Vô Thường nhìn qua Bạch Vô Thường nói.
“Thôi kệ đi! Dù sao thì thọ nguyên hắn vẫn chưa hết. Cứ để hắn tự quay về, không cần phiền hà chúng ta.”
Thôi Phán Quan đóng cuốn sổ trên tay lại, nói.
Từ cõi c·hết trở về, Đà Long mở choàng đôi mắt chằng chịt tơ máu ra, cổ họng gầm gừ, gào thét:
“Đủ rồi! Cơ thể này là của ta! Các ngươi đều phải phục tùng bản đại vương!”
“AAAAAA!”
Đà Long dùng một chiêu “Lý ngư đả đỉnh” bật dậy, từng luồng ma khí, hung sát chi khí từ trên người hắn bốc lên ngùn ngụt. Bên trong cơ thể của Đà Long, một con Đà Long bé xíu, ôm đầu, ngồi nép một góc sợ hãi tứ thú đang tranh đấu, cũng đứng phắt dậy, ánh mắt toát lên đầy sự quyết tâm.
Đà Long bé xíu theo ý chí của Đà Long dẫn dắt, hoá thành một con quái long to lớn, mở ra miệng rộng như cái bồ, chính thức tham chiến.
Thế là năm con quái thú lao vào, cào cấu, cắn xé, thôn phệ lẫn nhau vô cùng quyết liệt. Ở bên ngoài, khuôn mặt Đà Long vặn vẹo vì đau đớn, trong khi cơ thể cũng bị biến dạng không ngừng, vì ảnh hưởng từ cuộc chiến bên trong cơ thể.
Đà Long cứ thế đứng đó mà gào thét như một “siêu saiyan” mặc cho máu huyết từ thất khiếu, từ lỗ chân lông ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ cả vùng nước quanh thân hắn. Đà Long duy trì như thế được hơn nửa nén hương, thì vô lực khuỵu một chân xuống, thở hổn hển.
Những đặc điểm biến dị trên cơ thể hắn cũng dần rút đi, trả về hình dáng nguyên thuỷ cho Đà Long. Có vẻ như chiến cuộc bên trong cơ thể hắn, đã chính thức ngã ngũ.
*P/s: theo một bài báo ta đọc được, thì cá sấu sở hữu một loại máu đặc biệt giúp chúng kháng được nọc độc khi chẳng may bị trúng độc, ví dụ như nọc rắn chẳng hạn.