Thở dốc một hồi, gắng lấy lại chút sức lực, Đà Long gượng dậy, lê lết thân hình máu me be bét của mình, tập tễnh đi về phía Hắc Bào Hộ Pháp. Hắc Bào Hộ Pháp lúc này, cũng đang nằm xụi lơ tại nguyên chỗ, lồng bảo hộ bằng pháp lực của hắn đã b·ị đ·ánh nát tự khi nào cũng không biết.
Mặc dù Hắc Bào có khả năng hồi phục vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng còn phải dựa vào pháp lực chứ. Bây giờ Ma Chủng đã mất, khả năng hồi phục của Hắc Bào cũng bị hạn chế. Lúc nãy hắn chỉ có thể dựa vào Hung Thú Ngọc của bản thân đã “phủ bụi” không biết bao nhiêu năm tháng, gắng gượng hết sức, chống lên được một lớp bảo hộ mong manh là may lắm rồi.
Thấy Đà Long bước tới, Hắc Bào Hộ Pháp không còn cách nào khác, chỉ còn cách hiển lộ bản thể, quyết một trận sống mái với tên nghiệt đồ ngu dốt này.
Đoạn, Hắc Bào Hộ Pháp định kích hoạt bản nguyên chi lực trong Hung Thú Ngọc của mình, thì Đà Long quát:
“Nằm im! Không được cử động!”
Hắc Bào cũng không biết vì lý do gì, nghe theo lời Đà Long, ngay lập tức chặt đứt liên hệ với Hung Thú Ngọc. Sự gián đoạn đột ngột này, khiến cho khí huyết đang xao động trong người Hắc Bào, càng thêm mất cân bằng. Thế là “Phụt!” hắn lại phun ra một ngụm máu đen.
Mặc dù không biết vì sao đối phương nghe lời như thế, nhưng Đà Long không quan tâm mấy. Hắn chầm chậm bước tới bên Hắc Bào, mỗi bước sự phẫn nộ của hắn lại tăng lên một bậc. Bất chợt, cánh tay phải của hắn, lại biến thành cánh tay đầu sói, hắn giơ lên quát:
“Đi c·hết điiii!”
“Dừng tay!”
Đường Tăng lau sạch máu ở khoé miệng, hô lớn.
Đà Long nghe vậy, tư thế vẫn giữ nguyên, nhưng lại lạnh lùng nhìn qua thầy trò Đường Tăng. Nếu nói hắn hận Hắc Bào mười, thì cũng hận thầy trò Đường Tăng tới tầm tám, chín. Suy cho cùng, đầu dây mối nhợ của sự việc, đều do bọn người này mà ra, rõ ràng là cũng vì bọn người này, mà nàng phải c·hết. Hắn còn định sau khi g·iết Hắc Bào, thì xử lý nốt đám người này. Vậy mà bọn chúng còn dám ngăn cản hắn làm việc.
“Hoà thượng thối! Ngươi muốn c·hết sớm như vậy sao?”
Đà Long nhìn Đường Tăng âm trầm nói.
Đường Tăng thấy vậy cũng không sợ, dửng dưng rằng:
“Vậy thì ngươi cứ xử Hắc Bào đi! Coi như bần tăng chưa nói gì hết. Chẳng qua là ta sợ có người hối hận, nên nhắc nhở. Vậy mà…”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đà Long nhíu mày, nghi hoặc.
“Ngươi không tò mò danh tính thật sự của Hắc Bào sao?”
Nghe lời này, Đà Long cũng nhớ ra là từ khi bái sư tới giờ, hắn chưa từng thấy Hắc Bào cởi bỏ mũ trùm đầu lần nào. Hơn nữa, cái áo choàng có mũ trùm này, hình như cũng là một loại pháp bảo. Đánh tới đánh lui, long trời lở đất, thế mà cái mũ trùm đầu không bao giờ bật ra, rồi như có một màn sương mờ ảo, che giấu đi diện mạo hoàn chỉnh của Hắc Bào.
“Hừ! Giả thần giả quỷ!”
Đà Long lầm bầm, không biết là đang nói Hắc Bào hay Đường Tăng. Nhưng sau đó, hắn vẫn hạ tay xuống, cánh tay còn lại, tốc mũ trùm đầu của Hắc Bào ra. Diện mạo thật sự của Hắc Bào, không khỏi khiến Đà Long kinh ngạc.
“Tại sao lại là nàng?! Không đúng! Ngươi sợ bị ta g·iết, nên biến thành nàng có đúng không? Nói mau! Ngươi thực sự là ai?”
“Đây đúng là chân diện mục của ta, còn con gái Hà Bá chỉ là phân thân của ta mà thôi. Ta tên là Huyền Thuỷ, bản thể là Hung Thú Hắc Thuỷ Huyền Xà. Hiện tại là Hắc Bào Hộ Pháp phục vụ dưới trướng của *** đại nhân!”
Giống như một người máy được lập trình sẵn, Đà Long hỏi tới đâu, Huyền Thuỷ trả lời tới đó. Tới khi khai ra hết thông tin rồi, nàng mới bàng hoàng nhận ra, lấy tay che miệng, nhưng cũng không kịp nữa. Cũng may, trước kia nàng còn làm nội gián, sợ b·ị b·ắt, làm bại lộ thông tin, nên đã tự thiết lập hạn chế cho bản thân. Chỉ cần nhắc đến tên vị kia, dây thanh quản sẽ tự động bị “trục trặc” không phát ra âm thanh chính xác được. Nếu không, cấm chế vị kia gieo vào linh hồn của nàng sẽ kích hoạt, khiến nàng hồn xiêu phách tán.
“Cái gì? Thì ra, nàng… ngươi… lão sư… ta…! Ngươi… ngươi chắc chắn là nói láo! Đúng vậy! Ngươi chắc chắn là sợ bị ta g·iết, nên quyết định nói láo tới cùng!”
“Nàng không nói láo đâu, tất cả những gì nàng nói đều là thật đấy!”
Không biết từ lúc nào, Đường Tăng đã sải bước tới bên người Đà Long, vỗ vỗ vai hắn nói.
Đà Long liếc Đường Tăng, phủi tay hắn xuống, nói:
“Làm sao ngươi biết được là thật hay giả? Hay là các ngươi cấu kết với nhau, hãm hại bản đại vương?”
“Hãm hại ngươi? Ngươi có cái gì để bọn ta phải dày công dàn cảnh hãm hại ngươi? Với lại, không phải ngay từ đầu, âm mưu của các ngươi là bắt bần tăng sao? Bây giờ sao lại quay ngược lại đổ thừa ta?”
“Ta…”
“Ta cái gì ta! Nàng lại có tiểu động tác kìa, mau mau ra lệnh cho nàng ta dừng lại!”
Đường Tăng chỉ vào Huyền Thuỷ quát lên. Sau đó, nhảy ra sau lưng Đà Long để nấp.
Chịu thôi, dù nàng ta có b·ị t·hương, nhưng cũng vẫn là Chuẩn Thánh hàng thật giá thật. Chỉ một tiểu xảo nhỏ thôi, với khoảng cách gần như vậy, rất dễ dàng có thể lấy mạng nhỏ của một “tu sĩ Đại Thừa kỳ” như Đường trưởng lão.
Đà Long nhìn lại, thấy quả nhiên Huyền Thuỷ đang âm thầm điều động pháp lực từ Hung Thú Ngọc.
“Ngươi… Nàng có thể giữ yên một chút được không?”
“Bonk!”
Đường Tăng gõ đầu Đà Long một cái, rồi nói:
“Đồ ngốc! Dùng câu mệnh lệnh với nàng ấy! Nếu không, nàng ta sẽ không chịu ‘nghe lời’ đâu!”
Đà Long xoa xoa đầu, nhìn Đường Tăng với ánh mắt bất mãn, nhưng dường như cũng nhận ra được điều gì, sửa lại tông giọng, ra lệnh:
“Nàng mau triệt hồi động tác, ở yên đó cho ta! Không cho phép cử động!”
Quả nhiên, Huyền Thuỷ vô cùng nghe lời, nhanh chóng thu hồi pháp lực, rất nhu mì nằm yên ở đó. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, thì sẽ thấy ánh mắt của nàng nhìn Đà Long cùng Đường Tăng, như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy.
Đà Long thấy vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, quay sang Đường Tăng như muốn hỏi đây là chuyện gì xảy ra. Đường Tăng cũng từ sau lưng Đà Long bước ra, sửa lại mũ miện ngay ngắn, giảng giải:
“Trong người ngươi đã có nghiệt chủng của nàng rồi!”
Đà Long:…????
Huyền Thuỷ:….
“À không! Ý bần tăng là do ngươi đã thôn phệ Ma Chủng của nàng rồi. Mà Ma Chủng đối với Ma tu rất quan trọng, nó đặc biệt ở chỗ, có thể tồn tại song song với một hệ thống tu luyện khác của kí chủ. Khác với Yêu Đan, Kim Đan,… Ma Chủng có bị tổn hại cỡ nào cũng chả sao, chỉ có tu vi Ma đạo bị ảnh hưởng thôi. Nhưng ngươi tuyệt đối không được để Ma Chủng của bản thân rơi vào tay kẻ khác!”
“Ta nói vậy, bởi vì Ma Chủng còn là nơi tập hợp thất tình, lục dục của Ma tu. Chính vì vậy, đa phần Ma tu tăng thực lực quá nhanh, dẫn tới thất tình, lục dục phóng đại đột ngột. Khiến chúng điên cuồng, làm những ra những hành vi thương thiên hại lý là vậy. Một khi Ma Chủng của Ma tu bị rơi vào tay kẻ khác, coi như người kia có thể khống chế được thất tình, lục dục của Ma tu.”
“Thất tình, lục dục bị kẻ khác chi phối là cảm giác gì? Là ngươi tức giận, muốn làm ra một hành động chống đối. Nhưng khi bị đối phương ra lệnh dừng lại, thì sự tức giận đó sẽ biến mất và biến thành sợ hãi mà phải tuân theo lời người kia. Chẳng hạn như mới vừa rồi, ngươi ra lệnh cho nàng vậy!”
Đường Tăng chỉ vào Huyền Thuỷ nói.
Đà Long hai mắt sáng lên, xoa xoa tay cười rất khả ố:
“Hê hê hê! Nói như vậy là…”
“Đúng vậy! Chàng ‘phi công trẻ’ ngươi trúng mánh rồi! Lần này không những hốt được mỹ nhân, mà vớ được kho báu đấy!”
Đà Long nghe Đường Tăng nói, cái hiểu cái không hỏi lại:
“Lời ấy của Thánh Tăng là có ý gì?”
Được lắm thằng nhóc, lúc nãy thì một câu hòa thượng thối, hai câu hòa thượng thối, bây giờ trúng mánh rồi thì mới gọi Thánh Tăng nhỉ. Đương Tăng khinh bỉ nhìn Đà Long thầm nghĩ.
“Không có gì! Chẳng qua là nàng sống từ thời Thượng Cổ tới giờ. Mà cổ nhân thì có câu ‘trong nhà có người già như một báu vật’ vậy!”
Đường Tăng đáp.
“Thánh Tăng nói vậy không phải có hơi quá đáng sao? Nhìn đi, làn da láng mịn như này mà ngài bảo già chỗ nào? À mà đúng là báu vật thật! Hê hê hê!”
Đà Long đỡ Huyền Thuỷ lên, tuỳ ý vuốt ve tay nàng, chứng minh với Đường Tăng. Mặc cho Huyền Thuỷ đang gửi hắn muôn vàn ánh mắt như muốn g·iết người.
“Mô Phật! Những lời lẽ đê tiện như vậy mà cũng nói ra được sao?”
Đường Tăng từ chối cho ý kiến, nói.
“Hừ! Ngài không chơi nên không biết đâu!”
“Mà Đà Khiết này, ngươi đổi ngoại hiệu đi. Cái tên Đà Long bây giờ không đủ nói lên khí chất của ngươi đâu!”
“Ồ! Thật vậy sao? Vậy theo ngài ta nên đổi thành gì đây?”
“Đa Long!”
“Đa Long? Tại sao lại là Đa Long?”
“Thứ nhất, là bởi vì hiện tại, ngươi là một con rồng có được nhiều đặc điểm của loài khác, mà “đa” tức là nhiều. Thứ hai, là bởi vì…”