"Tam ca, người sắp đến. Lát nữa ngươi cố gắng hít thở nhẹ nhàng thôi. Đừng quá gấp gáp.
Nếu không sẽ bị phát hiện. Ta dạy cho ngươi." Mặc Lương chỉ đạo tam ca mình.
Thạch cấp là cảnh giới đầu tiên của võ đạo. Giúp tăng cường sức mạnh, tốc độ, giác quan đến mức cực hạn nhất có thể.
Một khi trở thành võ giả, các giác quan của con người đều được tăng cường rất kinh khủng.
Từ thị giác, vị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác…
Thậm chí có võ giả sỡ hữu hiếm hoi loại linh cảm, cực cường có thể để cho thân thể dự phán tương lai trong một khắc ngắn ngủi.
Vì không biết tu vi của tên võ giả kia ra sao, nên phải thật cẩn thận.
Nếu thực lực giống như Mặc Lương, vậy thì trong phạm vi bán kính hai mươi bốn mét.
Bất kỳ tiếng động gì dù cho nhỏ nhất, hắn đều có thể nghe được.
Không để Vương Điền ba người chờ lâu, một bóng đen thoăn thoắt chạy trên các nóc nhà, không gây ra tiếng động đáng kể.
Thân hình nhanh nhẹn lại rất linh hoạt, ngay lập tức tới gần căn nhà đó. Một hơi chui lọt vào bên trong.
Sự xuất hiện bất chợt của hắn, làm Vương Điền ba người giật mình.
Trần Nhị Cẩu tưởng gặp quỷ đang định hét, thì bị 'quỷ' bịt mồm.
"Các ngươi có mang đồ không?" Hắn hỏi hướng ba người, giọng con trai trẻ trung vang lên. Là một người thanh niên.
Vương Điền ba người nghe thấy giọng nói quen thuộc liền bình tĩnh lại.
Cầm trong tay túi dược thảo, vứt về phía người võ giả.
Hắn bỏ tay ra khỏi miệng Trần Nhị Cẩu, chụp cái túi đang bay đến.
"Của ngươi đây. Đồ của bọn ta đâu?" Vương Điền gấp rút lên tiếng.
Người thanh niên võ giả vứt cho bọn họ một túi vải khác, "Ở trong đó có một ít ngân lượng cùng một môn hạ cấp công pháp. Rất vui vẻ khi được làm ăn với các ngươi."
Giọng điệu hắn có chút hài lòng.
Vương Điền không nhịn được vạch túi vải ra, không để ý đến đống ngân lượng, đưa tay bắt một quyển sách.
Trần Nhị Cẩu hai người thấy thế cũng bu lại. Nhìn trên bìa viết {Huyết Linh Công} là một môn công pháp, một môn bằng giấy bằng mực công pháp.
Ba người vui sướng, cầm quyển sách vuốt ve từng góc cạnh của nó.
Đây chính là đôi cánh của sự tự do, cơ hội thay đổi vận mệnh, thay đổi kiếp người hầu của bọn hắn.
Vương Điền mừng rỡ nhưng còn chưa mất lý trí, lật quyển sách ra xem.
Xác nhận thật sự là bên trong có chữ, ít nhất không bị xem như là đồ ngu đùa giỡn.
Vì đây là lần đầu tiên bọn hắn được xem một môn công pháp, cả đám đều không biết có thật tu luyện được hay không. Ánh mắt đều hiện ra vẻ chần chờ.
Hiển nhiên tên võ giả cũng nhận ra, cười: "Yên tâm, đây không phải là lần cuối ta giao dịch với các ngươi.
Không phải là đồ giả, nếu tu luyện không được vậy thì chỉ có thể nói các ngươi không có thiên phú luyện võ."
Vương Điền bọn hắn cũng biết, sự lựa chọn bây giờ là tin tưởng vào lời nói của người thanh niên.
Cảm giác khó chịu này thực sự là bí bách, hai bàn tay nắm chặt lại.
Thề phải trở nên mạnh mẽ, để sau này ta là người ban phát sự lựa chọn chứ không phải là kẻ đi chọn.
Cất kỹ sách vào trong túi vải, đưa ra ý rời đi: "Vậy thì tối hôm nay xem như thành công. Chúng ta cần phải trở về."
"Ừm, các ngươi đi trước đi. Ta ở lại một tí." Người thanh niên võ giả nói.
Vương Điền ba người cẩn thận lần mò theo hướng cũ, mở cửa chui lại vào Mặc gia.
Linh hoạt lách quá đám hộ vệ gia viên, bước hướng về phòng ở.
Đi sau lưng bọn hắn là Mặc Tân cùng Mặc Lương. Còn tên võ giả kia thì giao cho Nhâm gia gia.
Thanh niên võ giả chỉ là một tên Thạch cấp tầng ba, tuy huyết khí của Nhâm Lão có suy giảm, nhưng vẫn là Linh cấp võ giả.
Đánh g·iết hắn dư sức. Làm một chân theo dõi có chút đại tài tiểu dụng.
Bất quá hiện giờ là sân khấu của hai anh em Mặc gia.
Vương Điền cùng đồng bọn đang vội vã hướng về phía phòng ngủ.
Bỗng nhiên, một bóng người nhảy ra ngăn lại bọn hắn.
Chính là nhân vật chính của chúng ta, Mặc Tân. Tam thiếu gia của Mặc gia, Chuẩn Đế cường giả, Cửu Dương Chuẩn Đế.
"Chào ba vị trộm đồ cao thủ, mời dừng bước. Bản soái ca có chuyện cần hỏi." Mặc Tân lộ ra một nụ cười, tự nhận là rất đẹp trai.
Mặc Tân nhảy ra, làm cho Vương Điền ba người giật nảy cả mình. Nghe âm thanh phát ra từ hắn, mới biết chuyện tụi mình làm bị phát hiện.
Bởi vì là đêm tối, chỉ có thể dùng ánh sáng từ trăng miễn cưỡng nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Cho nên ba người đều không thấy rõ mặt hắn.
Vương Điền nhỏ giọng cầu khẩn: "Vị đại ca đây, chúng ta chỉ là bần cùng sinh đạo tặc.
Ở đây có một ít ngân lượng, mời ngài nhận rồi tha cho ba huynh đệ chúng ta."
Chỉ cần vị này nhận tiền, thế thì mọi thứ đều tốt. Việc này xem như bỏ qua.
Hoàn cảnh xung quanh tăm tối, ai cũng mơ hồ chưa thấy mặt mày ra sao.
Vương Điền cũng không nghĩ tới người trước mắt là một tên võ giả, nếu là thì đã lao lên khống chế bọn hắn từ lâu. Nào có cho ba người cơ hội nói chuyện.
Hẳn cũng là phận người hầu đứa ở như bọn hắn, cùng lắm thì là hộ vệ.
Một so một là không thắng nổi, nhưng cả ba cùng lên thì hộ vệ cũng phải uống một bầu.
Còn nếu không nhận, vậy thì không nói hai lời. Cả ba đứa sẽ chạy trốn khỏi Mặc gia, khỏi Thạch Sơn trấn.
Sau này chờ tu luyện có thành tựu, lại trở về phục thù. Nghĩ đến đây, tay Vương Điền lại cầm túi vải chặt hơn mấy phần.
Lời của Vương Điền làm Mặc Tân suýt thì cười c·hết, "Ngươi cũng dám mua chuộc ta.
Biết ta đáng giá như thế nào không? Tới gần đây, xem thử ta là ai."
Vương Điền ba người nghe vậy, có chút không hiểu.
Đi đến gần hơn, không biết thế nào, lúc này mặt trăng rất hiểu ý.
Một ánh trăng sáng thoáng qua khuôn mặt thanh tú, góc cạnh rõ ràng của hắn.
Nhìn kỹ lại, thấy đó là tam thiếu gia Mặc Tân. Cả đám mặt mày tái mét, lòng như tro nguội.
Nếu như người bình thường thì bọn họ có thể dùng ngân lượng để mua chuộc, thậm chí cùng hưởng công pháp.
Nhưng đây chính là Mặc Tân, tam thiếu gia a. Tương lai có thể sẽ kế thừa Mặc gia, trộm đồ của nhà người ta, còn đòi mua chuộc hắn, đơn giản nói si nói mộng.
Hiện giờ, đối mặt với ba người bọn hắn chính là c·ái c·hết, thậm chí c·hết không toàn thây.
Hiện tại trong lòng bọn hắn đều rất tuyệt vọng.
Trần Nhị Cẩu trực tiếp ngã ngửa xuống đất, cuộn mình lại. Cả người run rẩy lẩm bẩm. A mẹ ơi, con đến với mẹ đây.
"Tương lai của ta, ước mộng của ta." Vương Điền gầm thét. Từng giọt nước lăn dài trên má, rơi xuống đất. Hắn khóc, nước mắt thấm đẫm cả mí mắt.
Hai chân không còn đứng vững nổi nữa. Khụy, quỳ ngay xuống đất.
'Aaaa.' Khuôn mặt lần đầu tiên ướt át sau nhiều năm như vậy.
Vương Điền lại khóc to mếu máo, y như cái lần mà hắn nghe rằng mình không còn cha mẹ nữa vậy.
Mặc Tân thấy có chút buồn cười, mỉa mai: "Ngươi khóc cái gì? Đã trộm đồ vậy thì phải chuẩn bị đối mặt với sự trừng phạt. Khóc làm gì, nước mắt cá sấu à."
Lại cúi người, tới gần Vương Điền: "Cố gắng giữ sức a, yên tâm ta sẽ không g·iết các ngươi. Cùng lắm thì tàn phế mà thôi."
Chợt một làn gió từ đâu xuất hiện, sượt qua mặt hắn.
Mặc Tân nghi hoặc ngẩng đầu lên, thì thấy một bóng người đang chạy đi.
Phản ứng nhanh nhất là Trương Đại Lực, vác chân lên cổ, cố gắng chạy trốn.
Có vẻ như bản thân hắn chưa lúc nào là từ bỏ hi vọng còn sống, trong lòng hối hận tột cùng.
Đáng lẽ mình không nên tham gia cùng bọn hắn, đáng lẽ mình nên tố cáo Vương Điền ngay từ đầu.
Sống như trâu như bò thì sao, ít nhất là còn sống. Ít nhất là mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt, lâu lâu lại đi ăn một bữa thịnh soạn, hiện tại tất cả đều chấm dứt.
Không, không, ta không muốn c·hết. Trương Đại Lực dùng hết sức bình sinh, chạy đến cửa sau. Hắn chính là cái đứa tinh thông mở khóa.
Trương Đại Lực cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, hai mắt hắn hiện lên ánh sáng.
Chỉ cần bước qua cánh cửa đó, ta sẽ có cơ hội chạy thoát. Nhất định là vậy, nhất định là như thế.
Ngay lúc Trương Đại Lực ngày càng đến gần cửa, đôi tay chỉ còn một tí nữa thôi là chạm được vào tay nắm. Khuôn mặt hắn cực kỳ vui mừng.
Bỗng một thứ gì đó chạm vào ngực hắn, nhanh đến mức đôi mắt không thể theo kịp.
'Oanh'
Thân hình người thiếu niên dược đồng, y như rằng bị một chiếc xe ngựa lao nhanh đụng vào vậy.
Miệng phun máu, cả người bay ra xa, lăn vài vòng mới dừng lại.
Máu me khắp người, lồng ngực lõm xuống. Máu không ngừng chảy ra từ các nơi.
Đứng ngay ở đó chính là Mặc Lương. Người còn đang đứng ở tư thế vung đấm. Có chút cười mỉm nhìn xem tên dược đồng.
‘Đau quá, đau quá.’ Trương Đại Lực hét không thành tiếng. Hắn cảm giác thân thể mình như tan ra thành từng mảnh.
Hắn ngửi được mùi tanh của máu, mùi dịch dạ dày cùng mùi đất mà hắn đang nằm lên, mùi cỏ xanh mướt mà mọi hôm hắn vẫn giẫm vào vì không để ý.
Ánh mắt trêu chọc của Mặc Lương, nụ cười mỉa mai của Mặc Tân.
Sự tuyệt vọng của A Cẩu, nỗi đau của Vương Điền.
Tất cả chui tuột vào mắt hắn. Hắn nhớ đến đệ đệ mình, mẹ mình.
Đôi mắt dần đục đi, hơi thở sắp biến mất.
Trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời. Hắn lại đưa mắt nhìn về phía Trần Nhị Cẩu cùng Vương Điền.
Môi mấp máy như muốn nói cái gì cho hai người họ, có lẽ là lời trăn trối hoặc ít nhất là hi vọng hai người họ đừng quên.
Trên đời này đã từng có một người vì ăn quá nhanh mà nghẹn, vì chân quá hôi nên ai cũng bịt mũi, vì quá tham lam nên mới hại c·hết gia đình mình.
Hai mắt mất đi tiêu cự, ánh mắt vẫn nhìn về bầu trời đầy sao đêm.