Nhìn thấy người huynh đệ mất đi khí tức, nằm yên như một bộ tử thi.
Trần Nhị Cẩu cùng Vương Điền đều ngây ngẩn cả người.
Mới đây, Đại Lực còn ăn cơm chung với bọn hắn. Còn kể cho bọn hắn nghe về dự định, ước mơ, hoài bão.
Giờ đã hóa thành một bộ t·hi t·hể, c·hết không nhắm mắt.
Như một ngọn cỏ ven đường, tùy tiện bị người giẫm đạp.
Thậm chí trên mặt của kẻ g·iết người đều dửng dưng như không có việc gì xảy ra.
Trương Đại Lực c·hết làm Mặc Lương hơi bất ngờ. Hắn nhớ là không dùng lực mạnh lắm mà.
Tính là đánh còn một hơi, ai ngờ một quyền c·hết luôn.
Mặc Lương xoa đầu, như nhớ ra cái gì. À đúng rồi hồi sáng do thực lực tăng lên quá nhanh, hắn còn chưa kịp làm quen.
Bất quá còn có hai đứa, không sao không sao.
Thấy huynh đệ của mình c·hết thảm như thế, Trần Nhị Cẩu trực tiếp điên, từ trong ngực của mình rút ra một thanh dao găm.
Lao nhanh về phía Mặc Tân, Vương Điền càng là luồn lách ra phía sau, khóa lại người hắn.
Cả hai người phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Cái chiêu này bọn hắn đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần. Vốn là dùng để liều mạng với người thanh niên võ giả, phòng khi hắn không tuân thủ giao dịch. Không tuân thủ hứa hẹn.
Hiện nay lại được dùng trên người Mặc Tân. Theo như những gì bọn hắn biết, tam thiếu gia chỉ là một con ma bệnh.
Dù cho dạo này tình hình sức khỏe đạt được cải thiện, cả người trông có sức sống.
Nhưng chỉ mới qua có chưa đầy hai tuần, người chứ có phải quỷ đâu mà hồi phục nhanh thế.
Cả hai đều đã biết được số phận của mình, đó là c·ái c·hết. Vậy thì trước khi c·hết phải kéo theo vài người chứ.
Mặc Tân, tam thiếu gia Mặc gia. Hắn c·hết chắc chắn sẽ khiến gia chủ đau đớn vì mất con, Mặc gia thanh danh mất hết.
Một mạng của hắn đủ cân nhiều người, cũng xem như giúp Trương Đại Lực báo thù. Quýt làm cam chịu, em làm anh gánh.
"Arggghh"
Trần Nhị Cẩu la lên như tiếp thêm sự dũng cảm cho mình. Mũi dao hướng ngay tim của Mặc Tân.
"C·hết đi, con ma bệnh."
Sau lưng Mặc Tân, trong mắt Vương Điền như thấy cái gì, mở miệng hô: "A Cẩu, chạy đ-."
Mặc Tân trong mắt cũng hiện lên vẻ trêu chọc.
Chỉ còn vài xen ti mét nữa thôi là dao găm sẽ được đâm vào ngực Mặc Tân, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của một tên thiếu gia quyền quý.
Nhưng nào có được như ý nguyện của hai tên dược đồng, Mặc Lương như một tia chớp xuất hiện ngay sau lưng Trần Nhị Cẩu.
Trần Nhị Cẩu cảm thấy sau đầu của mình có chút đau, nhưng chưa chờ hắn cảm nhận được hết sự đau đớn từ sau gáy mang đến.
Hai mắt trợn lên. Đầu phình ra.
"Bành."
Đầu A Cẩu nổ tung như dưa hấu. Máu, thịt, xương, cặn bã não văng đầy khắp nơi.
Đặc biệt là hai khuôn mặt đối diện với hắn. Chính là Mặc Tân cùng Vương Điền.
Vương Điền ngẩn ngơ buông ra Mặc Tân, loạng chà loạng choạng lùi ra phía sau.
Toàn mặt dính đầy là máu cùng một số cặn bã dịch màu trắng. Hai mắt đơ ra, có lẽ hắn hiện giờ còn sống, nhưng trong thâm tâm từ giây phút đó, hắn đ·ã c·hết rồi.
"Tam ca, ngươi có sao không?" Mặc Lương lo lắng đi tới. "Là do ta quá bất cẩn, tam ca ta xin lỗi."
Không nghe thấy lời đáp lại từ Mặc Tân, Mặc Lương nghi hoặc nhìn kỹ hắn.
Chỉ thấy Mặc Tân cũng máu me đầy mặt, cả người đứng yên, đôi mắt đỏ như máu tươi, đang nghiền ngẫm nhìn hắn.
Một âm thanh như nhạc đồng ca vang lên, quanh quẩn trong đầu hắn.
Mặc Lương chợt rợn cả người, dường như đối mặt với Mặc Tân khiến cho một số thứ sâu thẳm bên trong hắn muốn trỗi dậy.
Mặc Lương ánh mắt sợ hãi, lui lại từng bước, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Không, không. Làm ơn tha cho ta đi."
Mỗi lần Mặc Lương lui một bước Mặc Tân lại tiến tới gần thêm một bước, ngày càng áp sát hắn.
Thân thể hắn run rẩy từng cơn, mặt hiện lên vẻ hoảng loạn.
"Tránh ra, tam ca ngươi làm sao đấy? Tránh ra khỏi người ta." Mặc Lương sợ sệt, xua tay đuổi Mặc Tân đi.
Thậm chí dùng ra chiến kỹ, tàn nhẫn đập hướng tam ca mình. Thân hình Mặc Tân nát bấy, một lát sau lại hoàn hảo hiện ra.
"Không." Mặc Lương gầm thét.
Liên tục sử xuất chiến kỹ, tuyệt chiêu về phía Mặc Tân nhưng sau một lúc hắn lại hiện ra hoàn chỉnh không một vết xước.
Mặc Lương bị dồn vào góc tường, thể lực xói mòn đến không còn. Hắn trực tiếp quỳ xuống cầu xin, tam ca mình.
“Tha ta, tha cho ta đi mà.”
Mặc Tân dường như không nghe được, khóe miệng cười ngoác đến mang tai, hai mắt đẫm lệ một cách quỷ dị, mở ra đại khẩu nuốt Mặc Lương vào trong.
"KHÔNGGGGGGGGG…" Mặc Lương tuyệt vọng gào khóc.
Hắn tưởng hắn đã trốn thoát rồi, hắn tưởng mình sẽ không bị tìm đến. Đến cuối cùng đều chỉ là hắn tưởng thế mà thôi.
"Tứ đệ, tứ đệ. Ngươi bị sao đấy?" Mặc Tân lay người Mặc Lương cố gắng đánh thức hắn dậy.
Mặc Lương hiện đang nhắm chắt hai mắt, đầu đổ mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt.
Mở mắt ngồi dậy, liền hô 'Không' rất to, như có người muốn bắt hắn đi vậy.
Mặc Lương thở hổn hển, mở mắt ra thấy được tam ca mình liền sợ sệt lui lại. Ánh mắt kinh khủng nhìn về Mặc Tân.
"Tứ đệ, ngươi sao thế?" Mặc Tân không có biết đường nào mà mò.
Mặc Lương bình tĩnh lại, quan sát xung quanh.
Không biết đội phòng vệ của Mặc gia đã đến từ lúc nào, cả đám đều kinh hồn tán đảng nhìn về xác của Trương Đại Lực.
Trần Nhị Cẩu vẫn còn sống, đầu cũng không có nổ tung. Hắn cùng Vương Điền sợ sệt nhìn về phía tứ thiếu gia.
Mặc Lương không hiểu, chẳng lẽ lúc nãy lại là giấc mơ khác. Hắn lúc đó cảm giác mình phải c·hết.
Lấy lại tinh thần, đứng dậy, phủi đi đống bụi bẩn trên người. Ra lệnh: "Đội hộ vệ đâu?"
"Dạ có."
"Mang hai tên này bỏ vào phòng củi, canh giữ kỹ càng cho ta.
Lo làm việc cho đàng hoàng, có thấy cái xác nằm ở kia không?
Ta không hi vọng có thêm vài cái như thế nữa đâu."
Lũ hộ vệ trăm giọng một lời: "Vâng."
Cả đám nhanh tay áp giải hai tên dược đồng rời khỏi chỗ này. Chợt Mặc Tân lên tiếng:
"Từ từ đã."
Lời nói của Mặc Tân làm cả đám hộ vệ sợ quắc cần câu, ngay lập tức dừng chân.
Trong đó có một tên cẩn thận từng tí: "Dạ, tam thiếu gia, ngài gọi có việc gì ạ?"
"Cái xác, mang cái xác đi chôn đi. Tính để ở đây, h·ôi t·hối khắp nơi sao??
Việc này mà còn cần để nhắc nữa. Lũ phế vật." Mặc Tân tức mắng.
"Dạ, tam thiếu gia, bọn ta dọn ngay ạ."
Cuối cùng chỗ này cũng chỉ còn có mỗi hai huynh đệ. Lũ hộ vệ hãi đến mức, dọn cái xác sẵn tiện lau luôn v·ết m·áu từ người Trương Đại Lực, rồi mới khiêng đi.
"Lũ ngựa này, thật là nuôi tốn cơm. Mẹ nó phải đuổi hết đi, phải tuyển vài đứa làm ra trò mới được."
Mặc Lương giận nói. Hiển nhiên là hắn đã bình phục từ chuyện lúc nãy.
Dù sao tâm lý của võ giả là rất mạnh, hắn chỉ xem như mình gặp phải ác mộng thôi. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp.
Giận lũ hộ vệ này quá vô dụng, đến cả Mặc Tân cũng nổi nóng. Không biết lũ này làm sao mà được tuyển chọn vào nữa.
"Được rồi, tứ đệ. Chúng ta nên đến chỗ tụ hội."
"Ừm, tam ca."
Hai huynh đệ kết bạn đi đến một cái đình viện trong nhà. Nơi đó có ngồi một người đàn ông mập mạp nhưng lại cao lớn.
"Sao nào, mọi việc vẫn thuận lợi chứ?" Mặc Kiên dò hỏi.
"Vâng, thưa cha. Có tứ đệ ở đây, mấy tên dược đồng kia sao có thể làm ra được trò trống gì." Mặc Tân cười ngồi xuống.
"Đúng đấy cha, ta hồi nãy thất thủ đ·ánh c·hết một tên. Đáng tiếc."
"Nhâm gia gia làm sao còn chưa trở lại, sắp đến canh tư rồi. Ta còn muốn đi ngủ sớm đây." Mặc Lương hơi ngáp phàn nàn.
"Ngươi thế nhưng là võ giả. Chẳng lẽ thức khuya một tí không chịu được." Mặc Kiên quở trách.
Ba cha con trò chuyện, chọc ghẹo qua lại.
Cảm thấy trời cũng đã quá muộn, thức khuya quá cũng không tốt.
Hắn, Mặc Tân năm xưa là do thức khuya mới dẫn đến đột tử, hồn xuyên đến đây.
Mặc Tân nhìn lão cha, mở miệng khuyên nhủ: "Cha, hay là ngài về ngủ trước đi. Dù sao cha cũng không còn trẻ nữa. Nên giữ gìn sức khỏe."
Mặc Lương thấy thế cũng khuyên lên: "Đúng đó cha, ngươi phải cố gắng cường thân kiện thể. Sau này cháu của ngài giống ta đó. Quậy nhất nhà."
"Các ngươi nói cũng đúng. Hai đứa bay có chắc là lo được không?" Mặc Kiên vẫn còn có chút không tin lắm vào hai đứa này.
"Chắc chắn." Cả hai huynh đệ đồng thanh trả lời.
"Được, thế ta về phòng." Mặc Kiên không chần chừ, nói xong liền đi.
Dù sao bản thân hắn cũng đã ở độ tuổi trung niên, lại nhiều vợ, đôi lúc hắn có chút chịu không nổi.
Nên giữ sức khỏe, nếu không không sống được lâu. Hắn còn muốn được ẳm cháu đây.
Thấy lão cha dần đi xa, Mặc Tân quay sang: "Tứ đệ, lúc nãy ngươi bất chợt ngất đi. Là tu luyện có sai lầm gì à!?"
"Không sao đâu, tam ca. Chỉ là ta có chút thiếu ngủ mà thôi."
"Không được luyện tập quá sức mà quên đi sinh hoạt hằng ngày nha tứ đệ. Ngươi phải biết khổ nhàn kết hợp."