Cầm quyển {Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền} đọc qua đọc lại.
"Quả nhiên là dưỡng sinh công pháp, có chút bình thường. Bất quá nếu luyện đến cuối cùng có thể cường hóa thân thể dẻo dai, gia tăng tuổi thọ.
Thiên phú cao một chút, có lẽ có thể nhập võ đạo."
"Không tồi, tứ đệ có lòng."
Kiếp trước điểm xuất phát của hắn có chút cao, nào có cơ hội tiếp xúc đến mấy quyển công pháp này.
Nói thật hắn có chút xem thường. Bất quá cũng không thể cô phụ tấm lòng tốt của tứ đệ.
Tứ đệ là người tốt, nguyên chủ thật sự là đầu óc úng nước mới xa lánh hắn.
"Cũng tốt, lúc sau nếu ta luyện võ cũng có thể nói là ta đang luyện dưỡng sinh quyền."
Một con ma bệnh suốt ngày trốn ở trong nhà, bỗng một hôm biết võ công, nói ai cũng nghi ngờ.
Đồng thời cũng có thể giúp hắn che giấu việc mình biết các loại võ công khác.
Hắn đã quan sát qua, trong nhà này ngoài tứ đệ ra thì không có võ giả.
Ngay cả mấy tên hộ vệ cũng chỉ là thân thể cường tráng người bình thường thôi. Chỉ cần không luyện võ trước mặt tứ đệ là được rồi.
Con đường võ đạo chia ra làm chín cấp độ tu luyện theo thứ tự: Thạch, Linh, Lực, Cương, Hồn, Chân, Nguyệt, Khải, Võ Đế
Từ từ đã. Tên của các cảnh giới thì nêu được nhưng các đặc điểm đâu và làm sao để tu luyện.
Hắn không nhớ được thông tin cụ thể từng cảnh giới từ Chân cấp trở đi.
Mặc Tân nỗ lực từ trong đầu thốt ra thông tin kỹ càng của cảnh giới tiếp theo nhưng mãi mà vẫn không được.
Suy tư một chút hắn cũng liền hiển rõ, hắn bị mất đi một phần ký ức. Thảo nào hắn cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì.
Mặc Tân không rõ phần ký ức này có quan trọng không, hi vọng là không ảnh hưởng lắm.
Bắt đầu xem lại trong trí nhớ, mất một phần khá nhiều. Thậm chí hắn còn không rõ Chuẩn Đế nằm ở cảnh giới nào, chỉ biết là rất tiếp cận Võ Đế.
Hẳn là mạnh hơn Khải cấp nhưng lại yếu hơn Võ Đế a.
Hiện tại kiến thức trong đầu, chỉ có thể trợ giúp Mặc Tân tu luyện đến Hồn cấp mà thôi.
Bất quá như thế là đã đủ, hắn có thể chân chính trải nghiệm lại một đời mới mẻ.
Không bị đời trước ảnh hưởng, đây là chuyện tốt. Kiếp này hắn sẽ đi ra con đường khác, mạnh hơn kiếp trước nhiều lần.
Cảnh giới đã biết rõ hiện nay là: Thạch, Linh, Lực, Cương, Hồn.
Mỗi cấp độ lại chia ra từ tầng một đến tầng mười. Đây là cảnh giới chung của thế giới này.
Thiên Cân giới có tổng cộng mười một cái đại lục.
Trường Long đại lục chính là một trong số đó.
Trường Long đại lục chia mười hai châu, mỗi châu đều sẽ có một thế lực bá chủ quản lý.
Đối với Lăng Châu thì đó là Thất Tinh các. Thực lực của Lăng Châu ở đại lục chỉ có thể nói là trung đẳng, không mạnh cũng không yếu.
Hoàn cảnh khắp nơi xem như an ổn, không có quá nhiều tai họa. Vô cùng thích hợp để hắn im ắng phát dục, cẩu thả mạnh lên.
Lục tìm trong trí nhớ, để xem nào loại công pháp gì thì thích hợp tình trạng này bây giờ. Khá may là vẫn còn một số đẳng cấp rất cao công pháp.
{Thanh Nguyên Thần Quyền}. Không.
{Tinh Thần Thánh Điển}. Không.
{Ngạo Thế Đế Thần Quyết}. Không quá phù hợp
{Phổ Thế Tam Đạo}. Không
{Cực Nhạc Ma Kinh}. Không không, tuyệt đối không. Luyện ma công hầu hết là người điên.
Mặc Tân giọng điệu bất đắc dĩ: “Mấy môn công pháp lúc nãy đẳng cấp đều quá cao thâm, không phù hợp với tình trạng sức khỏe hiện giờ của mình.
Nếu luyện, cơ thể sẽ chắc chắn chịu không được, bạo thể mà c·hết.”
“Không thể nào, tiếp tục tìm xem, lần này xem mấy môn yếu yếu tí.” Mặc Tân dò kỹ lại.
Một lát sau, “Có rồi là {Huyền Nguyên Chân Kinh}”. Cũng là một môn dưỡng sinh công, nhưng cao cấp hơn {Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền} rất nhiều.
Mặc Tân có chút thở ra, "Môn công pháp này có tác dụng rất mạnh, hỗ trợ nhanh chóng cải thiện thể chất, cường hóa thân thể cùng tăng thiên phú lên một ít."
Tác dụng phụ là chỉ người thường mới có thể tu luyện, đồng thời không có khả năng giúp người tu luyện nhập võ đạo.
Bất quá với tốc độ cải thiện thân thể như thế, thì tác dụng phụ không thành vấn đề.
Năm xưa, chiếm được môn công pháp này hắn đã bước lên con đường võ đạo từ lâu, cho nên bị bỏ xó đến lúc này.
Bắt đầu ngồi dậy, đi ra khỏi phòng.
Trước phòng là một cái sân, bên góc trái còn có một gốc cây đào sum xuê cành lá.
Bắt đầu đứng tấn, thi triển thức thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Đến thức thứ ba, Mặc Tân nói thật là không chịu nổi nữa. Hiển nhiên là về mặt thân thể.
Đáng lẽ phải tập luyện hết bảy mươi hai thức mới tính là một lần. Đây mới đến thức thứ ba, đã đau không chịu nổi.
Khắp người đều vô cùng ê ẩm.
“Xem ra là gánh nặng đường xa a.” Mặc Tân than thở.
Không sao, cứ từ từ thôi. Ngày nào đó ta sẽ dưỡng tốt thân thể này, thẳng nhập võ đạo. Lần nữa tranh giành đế vị.
Hai mắt Mặc Tân hiện lên sự quyết tâm, không gì có thể ngăn cản hắn.
"Ah. Nhẹ nhàng thôi, ôi cái lưng yêu dấu của tôi." Mặc Tân kêu đau, bất cẩn lỡ xoay người nhanh quá a.
Ba ngày sau.
Một thân ảnh trong sân, ra quyền uyển chuyển, hít thở đều đều.
Tình trạng của Mặc Tân đã khá hơn lúc trước nhiều, khuôn mặt đã đỡ nhợt nhạt, chỉ là có chút trắng.
Hiện nay hắn đã có thể luyện đến thức thứ hai mươi chín. Dù chưa đủ một lần, thân thể cũng đã trở nên khá hơn.
Ít nhất là bước đi không thành vấn đề.
"Thiếu gia, nghỉ ngơi một tí đi. Hôm nay ngài còn chưa uống thuốc đấy." Linh nhi bưng một chén thuốc đi đến.
"Được, ngươi không nhắc ta cũng quên." Mặc Tân thu công.
Đưa tay nhận chén thuốc, một hơi uống hết.
Dược dịch đi vào trong bụng, Mặc Tân vội vàng dùng ý niệm dẫn hướng dược lực đi toàn thân.
Đặc biệt tránh ra vị trí đan điền, thân thể này chưa rèn luyện qua vì thế đan điền vô cùng yếu ớt, nếu để dược lực đi qua có thể gây hại cho thân thể.
Cái chén thuốc này là do Mặc Tân ghi ra, rồi Linh Nhi ấn theo trình tự trên đó để nấu. Tên là đại bổ thuốc.
Tất cả đều là phổ thông dược thảo, nhưng dưới bàn tay của một vị Chuẩn Đế cường giả lại bộc phát ra dược hiệu kinh người.
Có thể cực lớn cải thiện thể chất, cố bản bồi nguyên.
Tuy nhiên có cao thâm công pháp, nhưng tốc độ cũng quá chậm. Hắn liền đánh liều mang ra một cái đơn thuốc có thể giúp mình tăng lên cực lớn tốc độ hồi phục.
Bất qua nguyên liệu đều là bình thường dược thảo, cũng không làm quá nhiều người chú ý.
Theo dược lực tràn vào thân thể, vô số lỗ chân lông được mở rộng. Điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí tẩm bổ thân thể.
Cả người Mặc Tân trở nên hồng hào. Thân thể ấm lên làm hắn rất dễ chịu, có chút nheo mắt lại.
Linh Nhi ở cạnh bên tò mò, không biết là thiếu gia lấy ở đâu ra đơn thuốc này, đơn giản là quá lợi hại.
Thiếu gia mới uống có vài ngày mà cả người đã tốt lên rất nhiều.
Quả thật cùng ba ngày trước là hai người khác nhau.
Không chờ dược lực yếu bớt, Mặc Tân lại lao ra luyện công.
Lần này hắn một hơi luyện đến thức ba mươi bốn mới có cảm giác mệt mỏi.
Nếu cứ theo tiến độ này, hắn chỉ cần một tuần nữa là hoàn toàn khỏe hẳn. Thoát khỏi danh xưng ma bệnh.
"Thiếu gia, ngài càng ngày càng đẹp trai nha." Linh Nhi đỏ mặt khen tam thiếu gia.
Mấy ngày nay nhờ vào công pháp và đơn thuốc lại cộng thêm sự chăm chỉ của mình, Mặc Tân cả người đều lộ ra có thêm sức sống.
Dung mạo vốn là không tệ, lại càng trở nên tuấn mỹ. Chỉ là mặt có chút trắng.
Mẹ nó tác giả, đừng có nhấn mạnh hai chữ mặt trắng nữa. Có tin hay không, tối nay ta núp ở dưới gầm giường ngươi.
Khụ khụ, xin lỗi các vị độc giả đi hơi xa.
"Ha ha ha, cảm ơn ngươi Linh Nhi." Mặc Tân đưa tay sờ mũi mỉm cười.
Nếu mọi người cảm thấy cái thằng này cũng không khỏi quá nhàm chán.
Ít nhất phải đùa giỡn cô nương người ta vài câu chứ, dù gì thì th·iếp thân nha hoàn sớm muộn gì cũng thuộc về ngươi.
Nhưng ai có biết, hai đời trước hắn đều là trai tân nha.
Đời thứ nhất là do quá tự ti nên không kiếm được người yêu lại c·hết sớm.
Đời thứ hai một phần là do gặp vấn đề về tinh thần, một phần là do si mê võ đạo, còn lại liền là lười.
Cho nên về mặt tình yêu nam nữ, hắn đặc biệt dốt đặc cán mai, một chữ cũng không hiểu.
Mặc Tân chợt nhớ điều gì, nhìn Linh Nhi dặn dò: "À đúng rồi, Linh Nhi ngươi đi nói phòng bếp, tối nay ta sẽ ăn chung với người nhà.
Bảo họ không cần phải mang thức ăn tới phòng của ta."