Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 3: Lão cha lợi hại



Chương 3: Lão cha lợi hại

Mặc Tân nghỉ ngơi một tí, lại tiếp tục tu luyện, làm một mạch đến tối.

Có chút mệt mỏi hướng về phía phòng ăn.

Bỗng một nha hoàn chạy tới, "Tam thiếu gia, hôm nay ngài cùng tứ thiếu gia và gia chủ dùng cơm tại phòng khách ạ. Ngài mau tới đó đi."

"Được rồi." Mặc Tân có chút nghi hoặc, vẫn đi về phía phòng khách.

Đến nơi, cha cùng tứ đệ đã vào bàn nhưng còn chưa động đũa, chắc hẳn hai người đã biết tối nay mình cũng sẽ tới.

"Tiểu Tân, ngồi xuống ăn cơm đi." Mặc Kiên gọi Mặc Tân vào bàn.

Mặc Lương nhìn kỹ qua tam ca mình, có chút giật mình. Thầm nghĩ mới ba ngày mà đã khác nhiều đến thế.

Chẳng lẽ {Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền} lại lợi hại đến vậy.

Chợt lại buồn cười, nếu lợi hại thế sư thúc cũng không cần phải c·hết già.

Gật đầu xem như chào hỏi tam ca mình.

Cả đám bắt đầu động đũa. Bầu không khí có chút trầm mặc, ai cũng chỉ lo ăn cơm.

Để phá tan bầu không khí gượng gạo, Mặc Tân tò mò hỏi, "Các vị di nương không ăn cùng chúng ta à?"

Mặc Tân trước giờ chỉ sinh hoạt ở trong phòng, một ngày ba bữa đều ở đó giải quyết, nên không có bất kỳ ký ức về vấn đề này.

Đây là lần đầu tiên hắn có mặt tại bàn ăn chung sau nhiều năm như vậy.

Mặc Kiên có tổng cộng một thê, tam th·iếp.

Đại di nương chính là thê tử, hạ sinh ra đại tỷ cùng nhị tỷ. Cả hai đều đã gả đi.

Đứng thứ hai là mẫu thân hắn, lúc sinh hắn mất máu quá nhiều nên đã mất.

Đó cũng là lý do tại sao Mặc Kiên rất nuông chiều hắn, chắc phần nào đó cảm thấy có lỗi với con mình.

Thứ ba là mẹ của Mặc Lương, thứ tư là mẹ ngũ muội.

"Không, thật ra…" Mặc Kiên do dự không nói ra được.

"Thực ra là do cha chọc giận bọn họ, nên chúng ta mới bị đuổi ra ngoài phòng khách." Mặc Lương hận hận lên tiếng.

Nếu không phải vì cha, hắn cũng không bị mẫu thân cùng đại di nương đánh lây.

Mặc Tân thầm nhủ trong lòng, các vị di nương không khỏi cũng quá hung mãnh, một lời không hợp liền đánh đuổi.

Thấy Mặc Tân thập phần nghi hoặc, Mặc Lương nhanh miệng giải thích.

"Tam ca, ngươi có phần không biết.



Chẳng lẽ ngươi không tò mò, một vị gia chủ bình thường như hắn, làm sao có thể quản lên một cái gia nghiệp như vầy sao?"

"Là do cha nộp bảo hộ phí cho một số võ giả nơi đây cầu họ bảo hộ chứ gì nữa, không phải sao?" Đó chính là những gì Mặc Tân cho là, rất hợp tình hợp lý nhưng mà…

"Sai, hoàn toàn sai."

"Quả thật là cha có một tay quản lý sản nghiệp không thể phủ nhận công lao của hắn."

"Nhưng, công lao quan trọng nhất lại thuộc về các vị di nương."

"Cái gì, làm sao có thể!" Mặc Tân kinh ngạc.

"Ngươi có biết Đại di nương cùng mẹ ta là họ gì không?" Mặc Lương chăm chú nhìn tam ca hỏi.

Mặc Tân lắc đầu.

"Mẹ ta họ Bạch còn Đại di nương họ Lâm a."

"Ý ngươi nói là…" Mặc Tân cố hỏi như muốn xác định ý nghĩ của mình.

"Đúng vậy."

Họ Bạch a, họ Lâm nha. Ngựa, thật là quen thuộc.

Đây không phải ngoài Mặc gia ra, là hai đại phú hộ còn lại của Thạch Sơn trấn a.

Trước khi Mặc gia quật khởi giàu có như bây giờ, Bạch gia cùng Lâm gia đã là hai gia tộc bá chủ nơi đây.

Không giống Mặc gia, Bạch gia và Lâm gia là chân chính võ đạo gia tộc.

"Đại di nương là đại tiểu thư của Lâm gia, ta là cháu của gia chủ Bạch gia." Tuy nhiên đã có chút đoán được, nhưng nghe chính miệng Mặc Lương nói ra, vẫn bị làm cho kh·iếp sợ.

Mô phật a, nguyên chủ ngươi là thật tâm muốn cùng tứ đệ tranh giành vị trí gia chủ ư.

Người ta vừa là võ giả, vừa là cháu ruột của một vị gia chủ khác a.

Ngươi lấy cái gì tranh, lấy một thân bệnh tật ư, lấy cái xưng hào ma bệnh ư.

Mặc Tân trong lòng chửi bậy, hi vọng nguyên chủ trên trời có linh thiêng cũng đừng tức c·hết lần nữa.

"Chỉ riêng thân phận của họ thôi, là đủ để hù sợ mấy kẻ khác rồi.

Nếu biết thực lực của các di nương, đảm bảo những ai từng có ý đồ xấu với chúng ta đều sẽ bị hù c·hết."

"Thực lực các vị di nương thế nào?" Mặc Tân nuốt nước miếng hỏi, dù sao hiện giờ hắn chỉ là người bình thường a, sợ là hiển nhiên.

"Đại di nương cùng mẹ ta thực lực như nhau đều là Thạch cấp đỉnh phong võ giả.

Mạnh nhất chính là ngũ di nương, Linh cấp võ giả a." Mặc Lương một giọng ước mơ nói ra.

Nghe nói Linh cấp võ giả có thể đưa thiên địa linh khí hóa thành sức mạnh của mình a.



Đó là cảnh giới mà mọi tên Thạch cấp võ giả đều hướng đến.

Mẹ nó, thật sự là hù c·hết bản đế. Mặc Tân làm trò hề trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất nghiêm túc.

Thảo nào, thảo nào a.

Hắn cảm thấy Mặc Kiên chỉ là một người thường, lại quản lý được cả một sản nghiệp to lớn đến thế.

Hắn hôm nào đó có ý định khuyên Mặc Kiên rằng nộp phí bảo hộ tuy nhiên có thể an toàn nhất thời, nhưng không vững. Tốt nhất là bồi dưỡng thuộc về mình thực lực.

Ai ngờ lão cha của mình lại lợi hại như thế. Thông đồng tiểu thư của cả hai tộc. Còn cưới một vị Linh cấp võ giả làm vợ.

“Phải nói cả Mặc gia phát triển đến mức to lớn như vầy, có bảy thành là công lao của họ."

"Mẹ ta còn bảo, cha ngươi là cái đồ miệng lưỡi dẻo quẹt, hoa tâm một bụng.

Nếu không phải nhờ vào lực lượng của tỷ muội bọn ta, hắn Mặc gia còn lâu mới phất lên được như thế."

Mặc Lương ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn về phía cha mình.

Thấy được ánh mắt của Tiểu Lương, Mặc Kiên kém chút thì nhảy dựng lên.

Cái gì là nhờ vào lực lượng của các vị nương tử.

Không có ta, Mặc gia làm sao phát triển đến mức này, có nhiều chuyện đâu phải chỉ dùng vũ lực là có thể hoàn thành.

Đúng là đám đàn bà nông cạn. Mặc Kiên thầm hận.

Còn nữa cái tên tiểu tử kia, ngươi có quyền gì khinh bỉ cha mình.

Nên nhớ là ai bỏ tiền cho ngươi học võ a, ai là người nuôi ngươi lớn đến như này a.

Nếu không phải đánh không lại cái thằng nhãi con này, hắn sẽ cho tên tiểu tử này biết cái gì gọi là phụ từ tử hiếu.

"Tiểu Lương, ăn nói bậy bạ." Mặc Kiên cố gắng phục hồi mặt mũi mình.

Nghe hết mọi chuyện. Chuẩn Đế cường giả không khỏi thốt ra, thật là có thể ăn bám a.

Mặc Tân hướng về phía cha mình, có chút nhìn kỹ người trung niên mập mạp.

Dáng người tuy cao to, khuôn mặt kiên nghị nhưng không có chút nào dính dáng đến hai chữ đẹp trai.

Cao thủ.

Nói thật nếu không phải bận tâm đến mặt mũi một vị Chuẩn Đế, hắn không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống hô to:

Lão cha, từ nay ta chính là máu mủ ruột thịt của ngài. Cầu ngài chỉ giáo a.



Năm xưa hắn nếu có bản sự như vậy, làm gì đến mức hai đời độc thân. Đến nay có thể xem như gần một vạn tuổi lão trai tân.

Nói đến cái này hắn lại muốn thổ huyết.

Năm xưa do sát lục quá nhiều, khiến ai đều sợ sệt hắn. Chứ không phải do hắn xấu.

Mặc cho không sợ, cũng sẽ không ai làm thân với hắn.

Kiếp trước đó, hắn một người bạn cũng không có.

"Cốc"

"A"

Cảm nhận được ánh mắt soi xét từ Mặc Tân, Mặc Kiên nổ trực tiếp cho hắn một cái cốc đầu.

Ta không đánh được một tên võ giả, chẳng lẽ không đánh được cái thằng yếu đuối Tiểu Tân.

Mặc Tân thật oan ức a, "Lão cha, ta là không ngờ, ngươi lợi hại như vậy. Tăng trưởng tầm mắt."

"Nhanh ăn cơm, nhanh ăn cơm." Mặc Kiên thúc giục hai đứa.

"Dạo này khí sắc của ngươi trông tốt hơn nhiều đấy, xem ra ngươi có chăm chỉ tập luyện võ công nhỉ." Lão mập mạp ngạc nhiên nhìn Mặc Tân.

Giờ hắn mới để ý, Tiểu Tân đã có vẻ khỏe hơn nhiều. Bất quá đây là việc vui.

"Đúng đấy, ta cũng cảm thấy tam ca cả người đều có sức sống.

Nếu theo cái đà này thì chưa đầy nửa tháng hắn sẽ khỏe hẳn." Mặc Lương đứng dậy, tấm tắc nhìn mình tam ca.

Mặc Lương vỗ vai hắn, "Tam ca, cố gắng a."

"Ta ăn xong rồi, về phòng đây."

"Cha cũng xong rồi, đi trước."

Mặc Kiên cùng Mặc Lương lần lượt đứng dậy, chào hỏi Mặc Tân, nhanh chân đi ra.

Mặc Tân chợt nhớ ra điều gì, vội gọi lại hai người, "Cha, tứ đệ chờ tí."

"Ngày mai hai người cùng ta đi thăm Ngũ muội.

Ta đến giờ này còn chưa từng thấy mặt tiểu muội mình đâu."

Đáp lại Mặc Tân, ở xa vang lên hai tiếng 'Được'.

Lại nhìn trên bàn ăn, than thở:

"Các ngươi cũng ăn quá nhanh đi. Ta nãy giờ còn chưa ăn bao nhiêu miếng."

Mặc Tân chịu thua.

Bất quá bản thân hắn cũng nhanh chóng càn quét thức ăn trên bàn.

Hồi nãy mới luyện công xong, hắn ngay lập tức chạy đi ăn.

Phải nhanh chóng về tắm rửa đi, hắn đã ngửi được một ít mùi thúi trên mình rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.