Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 4: Ma tu? Ngũ muội



Chương 4: Ma tu? Ngũ muội

Trở về phòng, đã tắm rửa xong xuôi Mặc Tân, ngồi xếp bằng trên giường.

Ánh đèn lung lay chiếu khắp căn phòng. Một ít cơn gió thổi qua khung cửa sổ làm chúng va đập nhau.

Nói thật, trọng sinh lại một đời hắn cũng không biết nên sống thế nào.

Trở nên mạnh hơn là điều tất yếu. Nhưng thế thì cũng quá buồn chán.

Kiếp trước hắn xuyên qua thành một vị thiếu niên thân có đại thù.

Dưới sự chấp niệm của thân thể, hắn đã điên cuồng tu luyện.

Ngày qua ngày là chém g·iết, chạy trốn, tu luyện, chém g·iết, g·iết kẻ thù, lại tu luyện lặp đi lặp lại đến lúc hắn thành Khải cấp cường giả.

Đến khi tỉnh táo lại, thì mình đã xem như cường giả hàng đầu rồi.

Đôi khi xuyên qua siêu phàm thế giới cũng không phải là việc tốt.

Một linh hồn bình thường như hắn, bị chính chấp niệm của cái cơ thể cũ cho điều khiển.

Mỗi lần hắn mạnh lên, cái chấp niệm cũng mạnh lên theo. Gần nửa một đời Chuẩn Đế đều là u mê mà đến.

Nói đến cái này phải cảm ơn ông trời.

Để đột phá Khải cấp, võ giả phải độ kiếp.

Nhờ lôi kiếp trấn diệt sợi chấp niệm kia, Mặc Tân mới thức tỉnh lấy lại quyền điều khiển thân thể.

Từ nay mới có thể sống vì mình, thoát khỏi con đường chấp mê bất ngộ.

Còn về Mặc Tân cái tên tam thiếu gia này, thứ nhất là cái con ma bệnh, thân thể tàn tạ thì tinh thần tốt đi đâu được chứ.

Đừng nói là chấp niệm, ngay cả linh hồn cũng bị Mặc Tân cho nhai nát.

Thứ hai, Mặc Tân chính là Chuẩn Đế cường giả, không phải thái điểu mới xuyên qua.

Chuẩn Đế cường giả thổi một hơi đủ để hủy diệt toàn bộ một thành sinh linh.

Điều này dẫn đến linh hồn lực của hắn cực kỳ cường thịnh, từ đó kéo theo các giác quan của Mặc Tân vô hạn phóng đại.

Hắn ước chừng bây giờ tinh thần lực cùng hệ thống thần kinh phản ứng của mình có thể sánh ngang với Hồn cấp cường giả.

Tất nhiên thân thể theo kịp hay không lại là một chuyện khác.

Đó là cũng lý do vì sao hắn có thể dùng ý niệm dẫn đạo dược dịch đi khắp cơ thể.

Nguyên chủ làm sao mà điều khiển được Mặc Tân, cười c·hết.

Đi ngủ, đi ngủ a.

Tắt đèn. Một tác phẩm của nhà văn Ngô Tất T- xin lỗi các vị, ta nhầm.

Thổi đèn đi ngủ.

Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn mỗi âm thanh người gõ mỏ báo canh.

Trong lúc mọi người nằm yên giấc ngủ thì…

Thạch Sơn trấn, nơi nào đó.

"Ngươi yên tâm, mọi chuyện đã đâu vào đấy.

Không việc gì phải lo lắng, ngươi cứ việc ngồi chờ gia tộc mình trở nên mạnh mẽ thôi."

Một âm thanh khàn khàn của người đàn ông trong đêm tối vang lên.

Xung quanh là lao ngục, u tối, ẩm ướt. Hàng lang kéo dài khiến cho âm thanh càng thêm quỷ dị.

"Ngươi có chắc là việc này ổn thỏa không?

Nếu như chúng ta bị phát hiện, thì kết cục như nào chắc ngươi cũng biết."

Giọng nói đàn ông trung niên đáp lại, mang theo vẻ lo lắng.

"Nếu như bị phát hiện thì làm sao, chẳng lẽ ngươi còn có thể quay đầu.

Ha ha ha. Một khi gia nhập chúng ta vậy thì phải một con đường đi đến đen.

Hahahah." Chủ nhân của âm thanh khàn khàn, cười đến vô cùng giễu cợt.



Đúng vậy a, nếu bị phát hiện vậy thì chính là một con đường c·hết.

Ngươi nghĩ Thất Tinh các là ăn chay.

Dám làm càn trên địa bàn của họ, vậy thì phải làm chuẩn bị c·hết không tử tế.

"Mẹ kiếp, nếu vậy chúng ta phải tăng nhanh tiến độ.

Chỉ cần ta có thể đột phá Lực cấp, đến lúc đó Thạch Sơn trấn chính là của ta."

Người đàn ông trung niên kiên quyết, trong giọng nói ẩn chứa sự điên cuồng đến cực hạn.

Ánh mắt như có như không nhìn về gian phòng cuối hành lang.

Bên trong truyền ra âm thanh rất nhỏ.

Nhưng ẩn ẩn vẫn nghe được. Cứu ta, không muốn, không muốn, hahah. C·hết. Giết.

Giống như rằng trong căn phòng đó, chính là địa ngục tại nhân gian.



Sáng nay, Mặc Tân cố ý dậy sớm ăn sáng.

Ngày hôm nay hắn muốn đi thăm ngũ muội, hiển nhiên còn có các vị di nương nữa.

Đã nói với lão cha bản thân mình muốn cải thiện lối sống, vậy thì nhất định phải làm ra ngô ra khoai.

Mấy ngày trước không đi là do cơ thể còn quá yếu ớt.

Hiện nay hắn đã có thể tự nhiên bước đi, không còn hiện tượng đi vài bước mà mệt muốn c·hết nữa.

Nhưng hắn cũng không có ý định đi một mình, đi theo còn có lão cha cùng tứ đệ.

Dù sao một mình Mặc Tân đi cũng quá ngại ngùng, hắn không biết mặt ai, lỡ gọi nhầm thì lúng túng.

Từ xa một thân ảnh mập mạp lại to lớn đi đến. Chính là gia chủ Mặc gia.

"Tiểu Tân đi thôi, đi gặp ngươi ngũ muội." Mặc Kiên một mình đi đến.

Mặc Tân thấy thiếu người liền hỏi, "Chúng ta không chờ tứ đệ à?"

"Không chờ, Tiểu Lương tối hôm qua có cảm ngộ.

Liền luyện võ cả một đêm, bây giờ hắn còn đang ngủ đây.

Chúng ta đi thôi, không cần quan tâm tới hắn." Mặc Kiên cho biết.

Mặc Tân gật gật đầu, hai người cùng sóng vai mà đi đến hậu viện.

Tứ đệ thiên phú không tồi, nếu như có công pháp tốt bảo đảm thành tựu sẽ không thấp.

Bất quá còn phải quan sát thêm một quãng thời gian đã. Có nhiều người chính là bị sức mạnh làm mờ mắt, hắn cần thời gian để hiểu rõ tứ đệ hơn.

Đình viện ngay gần trước mắt, nằm giữa một hồ nước nhỏ.

Trong hồ trồng những đóa hoa sen hồng thắm.

Có tiếng con nít cùng giọng nói phụ nữ truyền ra. Nghe vô cùng vui vẻ, bắt tai.

"Lan nhi, đừng như thế mà, ngươi vẫn quá nhỏ, chưa thế ra ngoài chơi được.

Nào ngoan, lại ăn miếng cháo đi."

Đại di nương dỗ dành một đứa con gái nhỏ đang đứng trên bàn.

Đứa nhóc trông chỉ có hai đến ba tuổi, một mặt phụng phịu nhìn xem ba người phụ nữ trong đình viện.

"N-nhưng các ngươi đã đã…" Nói đến một nửa có chút ấp úng.

Dù sao ngũ tiểu thư của Mặc gia chỉ mới có hai tuổi rưỡi nha.

Nàng còn đang trong quá trình học nói, nói ra được nửa câu đã là quá dữ.

Tam di nương nhanh nhẹn nhắc nhở, "Đã bảo là mang Mặc Lan ra ngoài chơi đúng không?"

Tiểu Mặc Lan gật đầu, hừ hai tiếng, "Đúng vậy, chính là như thế."

Trông cô bé vô cùng đắc chí, y như rằng nói ra câu đó là nàng chứ không phải là mình Tam di nương.

Không biết có phải là do nàng có giác quan nhạy bén không, Mặc Lan nhận ra từ xa có hai bóng người đi đến.



"Cha." Mặc Lan hô lên một tiếng, hấp tấp nhảy xuống bàn, chạy ra đón Mặc Kiên.

Ba người phụ nữ cũng nghe thấy tiếng hô của Mặc Lan, nhìn hướng bé gái chạy.

Đều rất lo lắng, sợ đứa nhỏ té ngã.

Bất quá trông thấy Mặc Kiên, đều không hẹn mà quay mặt đi.

Hiển nhiên là các vị di nương còn giận lão cha. Một điểm mặt mũi cũng không cho.

Mặc Tân đi bên cạnh nhìn hết mọi việc. Dù sao giác quan quá cường đại.

Hắn xem như trước giờ nhận biết Đại di nương cùng Tam di nương.

Người còn lại dĩ nhiên là Tứ di nương, mẹ ruột ngũ muội.

"Ái chà, con gái của ta, chầm chậm thôi kẻo té." Mặc Kiên vội đi lên đón bình rượu mơ của mình.

Ẳm đứa bé lên, đùa Mặc Lan vui vẻ.

Mặc Lan vốn là rất đáng yêu, cười lên lại càng thêm xinh xắn.

Đánh một hồi, chắc khóc thật lâu. Mặc Tân thầm nhủ.

Bé gái khuôn mặt đô đô bụ bẫm tò mò nhìn về phía mình tam ca.

"Cha, cái tên mặt trắng này là ai?"

Tiểu muội trực tiếp cho ca ca một cái tát vang dội.

Không phải về mặt vật lý mà về mặt ngôn ngữ.

Trực tiếp một cái chê bai ngoại hình.

Mặc Tân bất đắc dĩ sờ lên mặt mình. Bình tĩnh tôi ơi, vài ngày nữa thôi.

Chợt lại vẻ mặt vui tươi, giới thiệu mình cho ngũ muội.

"Ngũ muội, ta chính là ngươi tam ca. Mặc Tân."

Tiểu bất điểm ánh mắt soi mói nhìn mặt trắng ca ca.

"A, ngươi chính cái con ma bệnh mà mẹ ta nói đến."

Ngựa, nguyên chủ ngươi thật sự là sống không ra gì.

Ngay cả các di nương đều không thích ngươi. Nhìn xem một đứa bé hai tuổi nói ra được ba chữ con ma bệnh là hiểu.

Hẳn Mặc Tân là đối tượng bàn tán, tám chuyện của bọn họ a.

Mặc Kiên giả bộ xụ mặt, trách móc Mặc Lan.

"Tiểu Lan, ăn nói cẩn thận.

Hắn là ngươi tam ca, không phải ma bệnh.

Gọi tam ca."

Thấy lão cha không vui, cô bé vội vã hô tam ca.

Còn tri kỷ xin lỗi, ta không đúng. Mong ngươi tha thứ cho ta. Đại ý là như thế.

"Ha ha ha, không sao. Ta không để ý."

Đúng vậy, ta không để ý đâu, tiểu muội muội. Hê Hê.

Ai biết hắn có nói thật hay không. Quỷ biết.

Mặc Kiên ẳm Mặc Lan, mang theo Mặc Tân đi vào đình viện.

Vừa bước vào nơi đây, Mặc Tân như có như không cảm nhận được một luồng khí cảm kỳ lạ.

Nó dường như là căn nguyên của tội lỗi, suối nguồn của cái ác. Là ma khí.

Ánh mắt hắn lơ đễnh liếc qua Tứ di nương.

Kỳ lạ, cảm giác này chắc chắn là ma khí, nhưng tại sao Tứ di nương lại có ma khí.



Chẳng lẽ nàng ta là ma tu hay là do tiếp xúc thứ gì không sạch.

Hai mắt nhanh chóng dời đi lại tập trung vào ngũ muội, không nên gây sự chú ý.

Dù sao hắn hiện tại chỉ là cái người thường. Chưa quản được, ít nhất phải chờ trở thành võ giả.

Mà lại Tứ di nương đã ở đây rất lâu, với thực lực của nàng nếu muốn g·iết ai thì đã hành động rồi.

Thấy ngũ muội hớn hở ngay trong tầm mắt mình, vậy thì xác suất lại càng thấp.

Ngay cả cốt nhục đều có, còn chưa đáng lo.

Việc của ta giờ là nhanh chóng cải thiện thể chất và thiên phú tu luyện.

Mặc Tân nghĩ thầm trong lòng, lại cảm thấy xung quanh quá an tĩnh.

Hoàn hồn lại, thấy tất cả mọi người trong đình viện đều nhìn mình.

Có chút lúng túng, "Xin ra mắt các vị di nương, ta chính là Mặc Tân.

Có thể mọi người đã biết qua ta rồi.

Ta lúc trước quá ngu muội. Còn có nhiều hành động không đúng.

Mong các vị di nương tha lỗi."

Trong đình viện im lặng một hồi.

Đại di nương nhìn Mặc Tân nói,

"Được rồi, không cần phải câu nệ như thế, ngươi cũng là ta nhìn lớn lên.

Dạo này các vị tỷ tỷ cũng hay hỏi thăm ngươi, nếu có cơ hội ngươi có thể tìm gặp."

"Đúng a, ngươi phải nhiều qua lại với mọi người.

Đi thăm các tỷ tỷ làm gì cho xa, có Mặc Lương ở đây mà.

Hai ngươi nên nhiều qua lại." Tam di nương lên tiếng.

Bầu không khí trở nên hài hòa hơn nhiều.

Mặc Kiên thấy cảnh này cũng thở phào một hơi.

Còn tốt, các vị nương tử đều chịu bỏ qua cho thằng nhãi này.

"Ha ha ha, các ngươi không biết sáng nay ta nghe tin gì đâu,

Th…"

Mặc Kiên bắt đầu khuấy động bầu không khí.

Trong đình viện thỉnh thoảng xuất hiện tiếng cười.

"Ngũ muội, lần đầu tiên gặp mặt ta không có món quà gì, ta dạy ngươi cái trò thú vị có được không?"

Mặc Tân hỏi cô bé nhỏ trước mặt.

"Trò gì, trò gì a?" Mặc Lan hào hứng truy vấn.

Tam thiếu gia bắt đầu biểu diễn trò ảo thuật, chính là cái trò làm giả đứt ngón tay cái rồi nối lại.

Đối với một đứa bé hai tuổi, đây chẳng khác nào là thần kỹ.

Ngũ muội chơi quên cả trời đất.

Nàng đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh khi mình biểu diễn cái trò này trước mặt người khác.

Đảm bảo ai cũng phải hô to: "Tiểu thư uy vũ, tiểu thư lợi hại."

"Tiểu Lan lợi hại, Lan nhi quá giỏi. Con ta có Đại Đế chi tư."

Được rồi, hôm nay chơi tới đây, hắn còn phải về luyện công. Mặc Tân đưa ra ý nghĩ.

"Cha, các vị di nương.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta xin phép về phòng tiếp tục luyện công."

"Được rồi, ngươi đi đi."

"Ừm, là việc tốt, mong chờ ngươi khỏe bệnh."

Mặc Tân liền đi ra đình viện.

Âm thanh của Mặc Lan vang lên: "Mặt trắng tam ca, mong ngươi lần sau lại tới chơi."

Hắn có tí bất đắc dĩ đáp: "Được, ta sẽ tới."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.