*** Ai đó đã từng phát biểu rằng sợ hãi là bản năng của con người còn nếu như dũng cảm đương đầu với khó khăn thì đó lại là bản lĩnh. Đấy là tôi ví von, mượn câu nói của người ta rồi vận vào sự việc của bản thân. Sự thật thì chẳng phải riêng tôi mà phần lớn người ta khi bước những bước chập chững vào tình yêu đều ngây thơ đến tội nghiệp hoặc run như cầy sấy. Nhưng không thể phủ nhận rằng tình yêu có một sức hút lạ kỳ khiến cho bất cứ ai sống trên đời này đều muốn ít nhất một lần yêu và được yêu. Tình yêu có rất nhiều định nghĩa hay đúng hơn thì mỗi người khi yêu đều đưa ra những định nghĩa khác nhau bởi đâu có ai yêu giống nhau bao giờ đâu. Tôi còn nhớ chính tôi đã phì cười khi thấy trên mặt bàn học ở một trung tâm luyện thi đại học, một anh chàng hài hước nào đó đã dùng bút bi viết rằng: Tình yêu cũng giống như một nhà vệ sinh mà người bên trong thì muốn ra còn người ở bên ngoài lại muốn vào.
Đối với riêng tôi, trước hai mươi tuổi, thì tình yêu luôn là một màu hồng. Sau hai mươi tuổi, tình yêu vẫn có màu hồng nhưng đã nhạt đi một chút, có lẽ tôi đã nhìn nhận tình yêu một cách rõ ràng hơn bởi… tôi bị cận. Các bạn biết đấy, bốn mắt bao giờ nhìn cũng rõ hơn hai mắt, điều này là hiển nhiên mà, phải không?
Tôi biết Hà An là một cô nàng dạn dĩ. Mặc dù cùng tuổi nhưng Hà An đã có những trải nghiệm về tình yêu trước tôi và thực tế thì cô nàng cũng đã nếm vị đắng của tình yêu. Tôi hiểu rằng trong mắt của Hà An lúc này, vào buổi tối ngày mùng Hai Tết Tân Tỵ, thì tôi chỉ là một cậu bé mới lớn. Thực tâm tôi cũng muốn mình bản lĩnh hơn nhưng tôi lại chưa thể làm được điều đó. Tôi đã có thể vòng tay ra sau lưng để ôm lấy eo của Hà An nhưng tôi đã không làm vậy, thay vào đó, tôi chỉ đứng im như một pho tượng. Tôi cũng chẳng hiểu bản thân tôi đang sợ cái gì nữa.
-Có điều này tớ định nói với bạn từ lâu rồi nhưng cứ gặp lại quên béng đi mất.
Tôi trải tấm áo mưa xuống vệ đường cho Hà An ngồi còn bản thân tôi, sau một thoáng lưỡng lự cũng đánh liều ngồi xuống gần bên, tôi không dám ngồi sát lại. Có lẽ tôi sợ Hà An sẽ nghĩ tôi là thằng dê cụ hoặc tôi muốn mọi thứ… chầm chậm một chút, dục tốc bất đạt, các cụ xưa đã dạy thế rồi, sai làm sao được mà sai.
-Lần đầu gặp bạn ở trên lớp tớ có chút ngờ ngợ, phải chăng chúng mình đã gặp nhau từ trước rồi có đúng không?
-Sao cơ?
-Ý tớ là trước đây hai đứa mình đã từng gặp nhau chưa ấy mà?
Tôi chau mày suy nghĩ một lúc:
-Tớ nghĩ là có thể bọn mình đã gặp nhau rồi, trường mình chỉ có một cổng thôi mà.
-Năm ngoái tớ học buổi sáng, bạn học buổi chiều.
Tôi đưa tay lên sờ cằm, dạo gần đây tôi đã có tí ria mép.
-Có khi bọn mình chạm mặt nhau ở cổng trường, tớ đoán vậy.
Hà An nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt của cô nàng rất lạ khiến tôi chột dạ.
-Trước đây bạn có hay đi chơi qua lối nhà tớ không?
Tôi lắc đầu:
-Không, trước đây tớ chỉ lên Hồ để mua truyện, mua báo và những thứ khác. Tớ hay mua báo với truyện ở hiệu sách Tụ Sâm, có khi ông chủ còn quen mặt tớ ấy chứ.
-Cổng trường mình cũng có mấy chỗ bán sách, báo cơ mà.
-À, đây là thói quen từ hồi cấp hai. – Tôi chậm rãi. – Hồi ấy nhiều hôm học xong là tớ đạp xe lên Hồ, đi qua lối nhà thằng Thanh tối hôm qua bọn mình đến chơi ấy. Thi thoảng tớ cũng đi theo lối này nhưng đến ngã tư Đông Côi là tớ rẽ.
Hà An nheo mắt lại rồi bất ngờ đặt tay lên cằm tôi sau đó quay mặt tôi sang trái rồi lại sang phải khiến tôi bối rối. Tôi không hiểu Hà An định làm gì.
-Tài nhỉ? Ban đầu cái Anh không để tâm nhưng về sau tớ hỏi vài lần thì nó cũng bảo là từng gặp bạn ở đâu rồi ấy, trông rất là quen.
Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời có vài ánh sao khi mờ khi tỏ, bản thân tôi cũng đang ngẫm nghĩ về điều Hà An đang nói. Quả thật là trước đây tôi chẳng bao giờ bén mảng qua khu vực cửa nhà Hà An, mãi đến lúc đặt chân vào cấp ba tôi mới phải đi qua mỗi khi đến trường.
-Hoặc có thể người giống người. – Tôi khẽ nhún vai.
Hà An thở dài:
-Tớ cũng từng nghĩ vậy nhưng đôi lúc tớ ngủ, nằm mơ màng nhớ lại một chuyện trước đây, có vài lần còn giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, toát hết mồ hôi hột luôn.
-Bạn mơ thấy ác mộng hả?
Hà An khẽ lắc đầu:
-Không! Sau đợt tớ chia tay người yêu cũ thì tớ có nằm mơ thấy một người con gái rất đẹp, có mái tóc dài thướt tha, dài chấm thắt lưng luôn. – Hà An vừa nói vừa dùng tay để mô tả. – Người con gái ấy bảo tớ đừng có buồn, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ có một người con trai xuất hiện, một người rất tốt với tớ.
-Bạn nằm mơ à? Người… người con gái ấy nhìn như nào? Ờ… có phải mặc một bộ váy áo màu đỏ, có một số họa tiết lạ giống như bông hoa, ừm… chân cũng đi hài màu đỏ phải không?
-Sao bạn biết?
-Ờ… ờ… hôm trước bạn có kể rồi, có nói rồi.
-Tớ kể rồi à? Sao tớ không nhớ nhỉ?
-Bạn kể sơ qua ấy mà. Thế… bạn còn nói là người con gái ấy đẹp lắm với lại không nói giọng ở vùng này.
-Giọng vùng này à? Ừm… tớ cũng không để ý lắm. Ờ phải, bạn nói tớ mới nhớ, giọng của người đó rất nhẹ, nghe như tiếng gió thổi qua tai ấy, lạ lắm. Đôi lúc tớ nghe như xa như gần.
Chợt Hà An vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau:
-Đúng rồi, đêm Giao thừa lúc bọn mình chạy gần ngã tư đằng kia hình như tớ cũng loáng thoáng có nghe cái giọng ấy nhưng tớ nghĩ là tiếng gió.
-Nghe… nghe thấy ở đâu? – Tôi khẽ rùng mình, da gà nổi hết một lượt.
-Gần ngã tư ấy, lúc hai đứa mình bị đuổi. Tớ loáng thoáng nghe ai đó nói rẽ trái thì phải, bạn có nghe thấy không nhỉ?
Tôi lắc đầu nhưng tim đập nhanh hơn bình thường đến mấy lần.
-Không nghe à? Không nghe thấy sao bạn lại rẽ trái?
-Nhà tớ phải rẽ trái mà.
-Ừ, nhưng… nhưng rẽ phải cũng được mà?
-Bạn chưa lái xe máy nên bạn không biết đó thôi, rẽ trái bao giờ cũng dễ hơn rẽ phải vì bên phải ngoài tay ga còn có chân phanh, không được thuận lắm đâu.
-Thế hở? – Hà An chép miệng.
-Nhưng cái người đấy còn nói gì nữa? Mà… mà bạn mơ thấy nhiều lần à?
Hà An khẽ nhún vai:
-Gần đây tớ mơ thấy thường xuyên hơn.
-Sao, sao? Bạn kể tớ nghe xem. Tớ… tớ… tớ là tớ thích nghe mấy chuyện hay hay lắm.
-Tớ sợ nghe xong bạn lại bảo tớ là con dở hơi thì chết.
-Sao thế được, chỉ là những giấc mơ thôi mà.
Giọng tôi nài nỉ. Bởi háo hức quá mà tôi không nhận ra tôi đã cầm lấy cổ tay của Hà An từ lúc nào, đến khi tôi lắc nhẹ vài lần khiến Hà An nhìn xuống tủm tỉm cười:
-Đàn ông con trai gì mà rõ nhiều chuyện.
Tôi vội vàng bỏ tay ra, cười gượng:
-Tớ xin lỗi, tại tớ tò mò quá.
-Tò mò cũng không cần phải cuống lên như vậy, bạn muốn nghe thì tớ kể cho, có gì đâu.
-Muốn, muốn!
Hà An dùng một ngón tay gõ nhẹ lên cằm, đôi mắt khẽ nheo lại:
-Để xem nào… hình như lần đầu tớ nằm mơ thấy người con gái đấy là vào dịp Tết vừa rồi, đợt đấy tớ mới bị đá được gần một tháng, buồn thiu. Tớ nhớ là đêm ấy trời mưa vì lúc tớ tỉnh giấc thì cửa sổ có một cánh bị giật toang, gió từ bên ngoài lùa vào mạnh và lạnh lắm.
-Ừ, mưa, mưa. – Tôi gật đầu lia lịa, thậm chí tạm ngưng việc thở để nghe vì sợ sẽ bỏ lọt một chi tiết nào đó.
-Tớ mơ thấy mình chơi trước cửa nhà, ừm… hình như có cả chị Anh và mấy đứa khác nữa, bọn tớ đá bóng thì phải, có lẽ là đá bóng. Đang chơi thì cái người con gái ấy đi nhanh như lướt trên đường cái rồi dừng lại ven đường, gần cửa nhà tớ rồi vẫy tay ra hiệu bọn tớ lại gần. Lúc đầu tớ định không chạy ra vì chẳng biết người đó gọi ai, thế nhưng gọi mãi không được nên người đó chỉ thẳng vào tớ và bảo: Ngươi tên là An đúng chưa? Lại gần đây ta bảo, ngoan thì ta sẽ cho quà, mau lên!
-Và… và sao nữa… - Tôi nuốt nước bọt.
-Chả hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, tớ nhìn sang bên canh mà mặt người nào người nấy đều trắng xóa, rồi sau đó như có người đẩy lưng nên tớ đành phải bước ra gặp. Người đó nhìn tớ chằm chằm một hồi rồi gật gật liền mấy cái sau đó hỏi có phải tớ đang buồn không, rồi động viên các kiểu. Thậm chí còn xoa đầu, vuốt tóc tớ an ủi động viên rồi bảo rằng đã chấm tớ.
-Chấm bạn á? Chấm cái gì?
-Tớ đâu biết là chấm cái gì.
Đến đây thì tôi chẳng còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là chị Ma lượn lờ tìm cách tiếp cận Hà An, còn ai đẩy lưng cô nàng ra ngoài gặp thì có trời mới biết được.