*** Tôi vốn đã thắc mắc về việc chị Ma đã tiếp cận Hà An như thế nào, tôi cũng hiểu rằng chị ấy vốn là một… chị ma lắm mưu ma chước quỷ, nhiều kế sách khó lường nên chẳng bao giờ có chuyện vô tình đi ngang qua đường mà chọn đại một cô. Hẳn là chị Ma, một phú bà lắm vàng nhiều châu báu, đã tận dụng triệt để sức mạnh của bạc vàng để thương lượng với ông Tơ bà Nguyệt hoặc… với chính gia tiên của đối tượng mà chị ấy nhắm đến. Con người ta dễ lóa mắt bởi lợi ích, làm ma rồi điều này cũng khó mà thay đổi, hơn nữa, nếu đó là một việc tốt thì tôi đồ rằng việc thương lượng có khi lại dễ như trở bàn tay không chừng.
-Nửa đêm tỉnh giấc tớ cứ như người mất hồn, tớ thức mãi cho đến sáng luôn đấy.
-Nhưng… nhưng có gì đáng sợ đâu?
-Tại giấc mơ ấy thật quá. Bạn nghĩ mà xem, khung cảnh quen thuộc nhưng người thì tớ mới gặp lần đầu, sở dĩ tớ sợ là vì vừa mới phút trước nhìn rõ mặt chị Anh và mấy đứa bạn mà phút sau ngoảnh sang thì mặt ai cũng trắng xóa.
Hà An khẽ rùng mình, dùng bàn tay xoa xoa lên hai cánh tay rồi kể thêm:
-Nhưng điều khiến tớ không ngủ được ngoài việc sợ thì còn băn khoăn nữa.
Tôi nhanh nhảu:
-Băn khoăn cái gì? Điều gì khiến An băn khoăn?
-Nói sao nhỉ… - Hà An đưa tay lên bóp nhẹ hai bên thái dương. – Cái cô đó, à, người phụ nữ trong giấc mơ ấy mà, cô ấy chỉ tay ra đường cái bảo tớ là tầm chính Ngọ mỗi ngày hoặc đầu giờ Dậu hãy đứng ở cửa nhà nhìn ra đường, sẽ có lúc gặp được ý trung nhân.
Tôi bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm.
-Chính Ngọ có phải là giữa trưa không? – Hà An hỏi nhưng ngầm khẳng định. – Còn giờ Dậu là giờ gà lên chuồng, từ năm đến bảy giờ chiều.
-Đúng rồi! – Tôi gật đầu. – Thế bạn đã tìm thấy gì?
-Tớ bán tín bán nghi nên hàng tuần liền đứng ngóng nhưng tớ chẳng thấy gì lạ cả, đúng hơn là tớ chẳng để ai vào mắt nên tớ cũng dần quên đi chuyện đấy.
-Chỉ vớ va vớ vẩn! – Tôi lên tiếng. – Đường xá đông đúc như thế biết ai vào ai.
-Mà này, năm trước bạn cũng học buổi chiều mà, phải không?
-Ừ! Nhưng…. Nhưng chắc không phải tớ đâu.
-Tớ cũng nghĩ thế, ừ… mà cũng chẳng biết nữa. Bẵng đi một thời gian, cách đây vài tháng tớ lại nằm mơ thấy người con gái ấy, cũng vẫn là ngoài cửa nhà tớ luôn đấy.
-Thật ư? Có chắc không?
-Chắc chứ, gương mặt thanh tú đó rất đặc biệt nên tớ không quên, chỉ khác một chút là người ấy mặc trang phục khác, tóc búi cao. Tớ đoán đấy là người xưa chứ không phải người thời nay đâu, cử chỉ có vẻ khác lạ lắm.
Tôi tò mò:
-Hẳn là mơ lại thì có điều gì đó mới, kiểu như chỉ dấu nhỉ?
-Ừ, đó là một người phụ nữ còn rất trẻ, tớ nghĩ chỉ tầm tuổi tớ là cùng, à, cao hơn tớ một tí nhưng nói năng tỏ rõ vẻ bề trên. Tớ cũng không biết tại sao người đó nói thì tớ lại răm rắp nghe theo, muốn cãi hay hỏi cũng rất khó.
-À! – Tôi gật gù.
-Người ấy là chỉ qua bên kia đường và bảo tớ rằng trước đây tớ từng gặp một cậu bé ở bên kia đường, hai bên đã lời qua tiếng lại, đấy chính là người sẽ ở bên cạnh tớ trong thời gian sắp tới nên tớ phải cố mà nhớ ra.
-Cậu bé à? Sao lại là cậu bé?
-Tớ cũng không hiểu, sao tớ lại phải nhớ đến một cậu bé nào đó chứ. Nói thật với bạn là tớ cũng dành nhiều thời gian để nghĩ, để nhớ nhưng chẳng thể nào nhớ ra được cái gì cả. Còn nhớ lần đầu tiên tớ gặp bạn ở trên tầng ba thì tớ có chút bất ngờ, tớ cảm giác là đã gặp bạn ở đâu đó rồi, rất quen thuộc.
Hà An vỗ nhẹ vào tay tôi:
-Này, ở trong buồng nhà bạn có một cái xe đạp màu đỏ cũ cũ ấy, lâu rồi bạn không dùng à?
-Hồi cấp hai tớ đi xe đấy nhưng lên cấp ba thì không đi nữa.
-Đó là xe đạp hiệu gì mà tớ ít gặp vậy?
-Nó là xe Peugeot của Pháp, xe đó mẹ tớ cho tớ. – Tôi tặc lưỡi. – Xe đấy phù hợp với mấy ông già.
-Xe ấy có nhiều màu không?
-Tớ không để ý lắm, ngoài màu đỏ có lẽ còn màu vàng. – Tuy ngoài mặt tỏ ra thản nhiên nhưng thực lòng thì tôi có cảm giác bất an.
-Tớ không chắc lắm nhưng mấy năm trước, lúc bọn tớ chơi đá bóng sân nhà, cạnh đường cái ấy mà. Cũng lâu rồi nên tớ nhớ không rõ lắm, hôm ấy tớ có sút quả bóng ra đường, vô tình đập vào một thằng cũng trạc tuổi bọn mình, hình như thằng đó cũng đi cái xe na ná như của bạn.
Hà An nheo mắt nhìn tôi:
-Tớ không còn nhớ mặt nhưng có vẻ nó cũng còi còi, vậy nên tớ mới hỏi bạn là… liệu thằng… à… liệu người mà tớ đá bóng vào mặt có phải là bạn hay không.
Tôi nghe những lời của Hà An nói mà như sấm động bên tai, tứ chi bủn rủn, đôi mắt hoa lên. Tôi đã nhớ ra rồi, nhưng không thể nào, chẳng lẽ lại có sự trùng hợp đến thế ư? Ừ, mà có khi chẳng lạ nếu như chị Ma thò bàn tay vào sắp đặt. Hồi ấy tôi học lớp 9, thấp bé nhẹ cân nhất trường với nước da đen nhẻm. Có một lần tôi bám theo những người lạ mặt chuyên kiếm tìm kho báu hoặc của chìm được chôn giấu ở những gò đống hay giữa đồng không mông quạnh. Tôi đã đạp chiếc xe Peugeot màu đỏ đun qua cửa nhà Hà An, đó là lần duy nhất khi đang học cấp hai mà tôi đi qua lối này. Tôi đã bị một quả bóng đập vào mặt, ngã lăn kềnh bên đường.
-“Thôi rồi, thôi đúng rồi!”
Tôi thầm thốt lên. Ngày hôm ấy tôi có chạm mặt ba đứa con gái rất xinh và giống nhau như đúc, một đứa tóc dài, đứa còn lại tóc ngắn, đứa thứ ba thì tôi không có nhiều ấn tượng nhưng câu chuyện vừa rồi của Hà An giống như chìa khóa mở ngăn tủ cất giữ ký ức của tôi vậy.
-“Chẳng lẽ con bé còn lại chính là em gái của Quang Xô? Có phải không nhỉ?”
Tôi quay sang nhìn Hà An chằm chằm:
-“Đúng, chẳng lẽ cái An lại chính là cái con bé hồi trước định đập mình ư? Sao thế được. Người xưa có câu ghét của nào trời trao của nấy, ngoài vẻ xinh đẹp ra thì…”
Hít một hơi thật sâu nhằm trấn tĩnh, tôi dò hỏi:
-Bạn với bạn Anh từ nhỏ đến lớn đều ăn mặc giống nhau hả?
-Ừ. – Hà An gật đầu. – Vì mọi người hay nhầm hai chị em tớ quá nên tớ quyết định để tóc ngắn, dần dần mặc định rằng tóc dài là chị, tóc ngắn là em cho đỡ nhầm lẫn. Này, bạn làm sao vậy?
-Tớ… tớ không sao. – Tôi đưa tay đấm nhẹ lên ngực vài cái, húng hắng ho.
Hà An chau mày:
-Sao đột nhiên bạn lại hỏi như vậy? Này, liệu có phải bạn chính là…
Tôi xua tay:
-Tớ chẳng bao giờ đi qua nhà bạn mãi cho đến lúc vào cấp ba.
-Nhưng sao gặp bạn thì tớ cứ ngờ ngợ?
-Người giống người làm sao tớ biết được. – Tôi thở hắt ra. – Dù gì giấc mơ của bạn cũng thật là lạ. Bạn… bạn tin vào giấc mơ đấy hả?
Hà An nhún vai:
-Tớ chẳng biết nữa. Tớ cũng hay nghe bọn bạn bảo rằng trên đời này có duyên số nên tớ cũng tò mò.
Nói đoạn Hà An liếc sang nhìn tôi:
-Tớ thấy bạn là người rất đáng tin, một người tốt. Nếu bạn trở thành bạn trai của tớ thì… nhưng cái gì cũng cần phải có thời gian, nhỉ?
Tôi ậm ừ.
-Hình như điều này tớ cũng từng nói rồi thì phải. – Hà An bặm môi. - Có điều gì đó thôi thúc tớ gặp bạn nên thi thoảng tớ ngồi thẫn thờ và ngẫm nghĩ, liệu mọi chuyện đang diễn ra có phải là duyên số hay không nữa.
Nếu Hà An thông minh hơn một tí tẹo, không, đúng hơn là chỉ cần cô nàng viết mọi thứ ra một tờ giấy rồi suy luận thì sẽ phát hiện nhiều điều trùng hợp đến khó tin. Chính Ngọ là giờ tôi thường đạp xe qua cửa nhà Hà An trong suốt hai năm qua, còn giờ Dậu chẳng phải là lúc tan trường hay sao? Mặc dù đã biết mối lương duyên này đã có sự sắp đặt sẵn nhưng tôi không khỏi bất ngờ khi chính miệng Hà An kể cho tôi nghe.
Sau buổi tối cùng nhau ngồi ven đường, Hà An không bao giờ nhắc lại chuyện cái xe đạp và thằng bé năm xưa, dường như cô nàng đã quên hẳn nhưng tôi thì nhớ như in. Kể cả khi tôi và Hà An chính thức thành một đôi, tôi cũng không bao giờ hé răng nói rằng cái thằng nhóc còi cọc, mồm miệng cũng không vừa, gò lưng đạp chiếc xe Peugeot năm xưa nhằm thoát khỏi một trận đòn của Hà An lại chính là tôi. Lý do lớn nhất theo tôi, chính là vì tôi sợ… mất mặt.
Ngẫm ra cuộc đời này chẳng có gì là ngẫu nhiên.
Ngoài việc được nắm tay Hà An và cô nàng tựa đầu vào vai tôi kể về những giấc mơ kỳ lạ đã trải qua thì không có điều gì đặc biệt khác xảy ra. Cả tuần trôi qua, tôi dành nhiều thời gian để suy nghĩ xem chị Ma sẽ bày những trò gì tiếp theo và rồi tôi lại lưỡng lự giữa việc trở thành người yêu hay chỉ đơn thuần là tình bạn.
Tôi những tưởng mình đã chính thức bước vào ngưỡng cửa của tình yêu rồi nhưng thật ra tôi vẫn đang chắp hai tay sau lưng đi loanh quanh trước cửa và suy ngẫm.