Vừa tan làm, Cố Nguyệt Hoài thu dọn đồ đạc rồi vội vã trở về.
Cô rất muốn tìm hiểu xem đó có phải là điều cô muốn hay không, tin tức đang đến rồi.
Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, chỗ chăn nuôi.
Hôm nay đại đội vô cùng náo nhiệt, nhóm xã viên đua nhau đến chỗ chăn nuôi, có người vẫn đang cầm bát cơm, tò mò nhìn bí thư chi bộ Vương Phúc đang đứng trên đài hội nghị với vẻ mặt tiều tụy.
Nhắc tới cũng kỳ, trong khoảng thời gian này, bằng mắt thường cũng có thể mấy mấy cán bộ đại đội đều gầy đi, nhìn còn hơi khiến người ta sợ hãi.
Vương Phúc giơ tay lên: "Mọi người im lặng một chút."
Khi Cố Nguyệt Hoài đến, tình cờ nghe thấy Vương Phúc nói chuyện, khi không khí yên tĩnh lại, ông ta nói: "Hôm nay đồng chí Lâm, bí thư đoàn ủy công xã nói, hai ngày nữa huyện Thanh An chúng ta sẽ nghênh đón sinh viên thanh niên trí thức từ rất nhiều các nơi đến. Đến lúc đó bên trên phân phối xong thì sẽ có người tới đại đội chúng ta. Nhưng điểm thanh niên trí thức trong đại đội ta bỏ hoang lâu như vậy nên không được sạch sẽ, do vậy mọi người tập trung lại để đi dọn dẹp một chút, thu thập cho sạch sẽ! Đừng để sinh viên người ta đến cười vào mặt đại đội chúng ta!"
Vương Phúc dõng dạc, nhóm xã viên lại nhìn nhau, nhiệt tình cũng không cao.
Cố Nguyệt Hoài cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, bàn tay xuôi ở bên người run nhè nhẹ, cảm xúc trong lòng không khỏi nhảy dựng lên.
Quả nhiên cô đoán không sai, thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhất định Yến Thiếu Ngu sẽ được phân công đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử như đời trước. Cô đã từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau rất nhiều lần, nhưng bây giờ sắp gặp mặt, cô lại có chút lo lắng.
Cô không biết đời này Yến Thiếu Ngu có còn thích mình hay không, không biết người tâm tư thâm trầm như anh có tin tưởng lời nói dối mình bất đắc dĩ bịa ra hay không, càng không biết đời này anh có đồng ý để tới gần anh hay không.
Vương Phúc lại nói một số vấn đề thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau đó mới phất tay cho mọi người giải tán.
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện lương thực mà sầu tóc ông ta đã trắng hơn phân nửa, hầu như mỗi ngày đều chạy đến công xã, hi vọng lãnh đạo cấp trên sẽ đưa ra ý kiến nào đó. Đáng tiếc, lãnh đạo cấp trên cũng phải bàn giao nhiệm vụ, không có thời gian quan tâm chuyện của bọn họ.
Ông ta không dám nghĩ, đến cuối năm đổi công điểm lấy lương thực, đại đội không bỏ ra nổi thì sẽ thành quang cảnh như thế nào.
*
Cố Nguyệt Hoài trở về nhà, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cô vào phòng, xách một gùi đầy bông chưa qua xử lý, sau đó quay đầu đi ra ngoài, Cố Chí Phượng gào to vài tiếng, cô chỉ nói: "Mọi người nấu cơm trước đi, con sẽ quay lại sau!"
"Đứa nhỏ này." Cố Chí Phượng lắc đầu.
Cố Nguyệt Hoài mang bông đến xường bông của đại đội, ngày thường đại đội thu hoạch bông xong đều sẽ gia công ở chỗ này, một số xã viên bí mật trồng bông cũng có thể mang tới đây xử lý, nhưng mà vượt định mức thì phải thu thêm chút phí.
"Ồ, nhiều như vậy sao, đồng chí Tiểu Cố, năm nay nhà cô trồng không ít bông đấy nhỉ." Người phụ nữ đang làm bông trong xưởng tiến lên nhìn cái giỏ cô một cái, không khỏi kêu lên một tiếng.
Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Thím à, năm nay nhà tôi không trồng bông, đều là người thân gửi đến."
Đại đội chỉ lớn như vậy, nhà ai nuôi con gì, trồng cái gì chỉ cần liếc qua là thấy ngay, như vậy quá rủi ro, không bằng cứ cô đổ lý do cho thân thích, dù sao mọi người đều biết chuyện nhà cô có thân thích ở trên huyện.
Người phụ nữ hâm mộ tặc lưỡi hai tiếng, Cố Nguyệt Hoài đưa ra một đồng tiền công để thím ấy mau chóng xử lý bông cho minh.
Một đồng tiền không nhiều không ít, nhưng tới gần cửa ải cuối năm nên cũng xem như một khoản thu, người phụ nữ cũng sảng khoái đồng ý.
"Chất lượng bông của cô tốt thật đấy." Người phụ nữ đổ bông ra xem, bông nào bông nấy đều to và trắng như tuyết, bằng mắt thường cũng nhìn thấy sản lượng còn cao hơn đại đội trồng.
Cố Nguyệt Hoài không trả lời, chỉ nói: "Vậy phiền thím rồi."
"Không sao không sao." Người phụ nữ xua tay, bắt đầu lưu loát xử lý bông.
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi xưởng bông rồi trở về nhà.
Trên đường về, cô lại đụng phải Trần Nguyệt Thăng và Lý Siêu Anh đang quấn quýt lấy nhau, sắc mặt người đi phía trước u ám, đen như đáy nồi, người theo sau khóc sướt mướt, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, giống như đã phải chịu rất nhiều oan ức.
Trong khoảnh khắc, Cố Nguyệt Hoài chợt thấy hoảng hốt, khoảng thời gian này cô đi sớm về trễ, gần như đã quên mất chuyện của Trần Nguyệt Thăng.
Lý Siêu Anh kéo c.h.ặ.t t.a.y áo Trần Nguyệt Thăng: "Cái kia của tôi đã mấy ngày chưa tới rồi, nếu anh không cưới tôi thì tôi đâu còn mặt mũi gặp người khác nữa? Chẳng bằng đập đầu c.h.ế.t ở cổng nhà anh cho sảng khoái!"
Trần Nguyệt Thăng kéo mạnh tay áo mình ra: "Cô! Giữa tôi và cô không hề xảy ra chuyện gì, cô đừng nghĩ đến chuyện vu khống tôi!"
Nghe vậy, Lý Siêu Anh khàn cả giọng nói: "Sao lại không có? Sao lại không có?! Lưu Nhị Nhĩ đã nhìn thấy rồi! Có nhân chứng, nếu anh định rũ sạch chuyện này, để tôi xem anh có thể đội cái mũ tiểu đội trưởng nữa hay không!"
Nói rồi, Lý Siêu Anh xoay người chạy về phía chỗ chăn nuôi.
Trần Nguyệt Thăng vội vàng đuổi theo, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, hô hấp của anh ta không khỏi cứng lại, lúc né tránh ánh mắt cũng không quên giữ chặt Lý Siêu Anh, hạ giọng nói: "Được rồi, cô đừng ồn ào nữa!"
Lý Siêu Anh cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, khi nghe thấy lời nói của Trần Nguyệt Thăng, cô ta bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng, càng lớn giọng hơn: "Không ồn ào? Sao tôi lại không được ồn ào? Trần Nguyệt Thăng đùa nghịch lưu manh còn không đồng ý chịu trách nhiệm!"
Trần Nguyệt Thăng bị những lời này kích động đến mức mặt đỏ tới mang tai, không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Sắc trời dần tối, Cố Nguyệt Hoài cũng lười nhìn người khác hát hí khúc, cô không hề quan tâm tiến triển của Trần Nguyệt Thăng và Lý Siêu Anh chút nào, cuối cùng cô sẽ đổ thêm dầu vào lửa, không để cho Trần Nguyệt Thăng được dễ chịu.
Cô đeo cái gùi trên lưng và rời đi mà không nhìn lại.
Lý Siêu Anh nhìn bóng lưng gần như lạnh lùng của cô, cười ha ha: "Trần Nguyệt Thăng, anh toàn tâm toàn ý muốn vãn hồi với Cố Nguyệt Hoài, nhưng anh nhìn xem, cô ta không buồn nhìn anh thêm một cái, tôi thì có cái gì không tốt? Trong bụng tôi còn có đứa bé của anh đấy."
Lúc này Trần Nguyệt Thăng cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, gân xanh trên cổ hằn lên: "Cô câm miệng!"
Vẻ mặt Lý Siêu Anh vừa đố kị lại ghen tị: "Tôi không đấy! Anh thích Cố Nguyệt Hoài, nhưng người ta đã chướng mắt anh từ lâu rồi! Bây giờ Cố Nguyệt Hoài người ta đã là nữ đồng chí xinh đẹp nhất mười tám dặm quanh thôn chúng ta, có văn hóa, biết hội họa, hiện tại còn đi làm ở Nhật Báo Quần Chúng, chỗ nào cũng tốt, ai cưới về nhà mà không coi như Bồ Tát giống mà cung phụng?”
"Trần Nguyệt Thăng, là do anh có mắt mà không có tròng, lúc trước không muốn Cố Nguyệt Hoài, lại chạy đi thích Điền Tĩnh."
"Bây giờ hối hận cũng đã muộn, muộn rồi!"
Chát.
Một tiếng tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Lý Siêu Anh bị đánh lảo đảo một cái.
Cô ta cũng không khóc lóc om sòm, chỉ che gò má sưng đỏ, trừng mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: "Trần Nguyệt Thăng, nếu anh mà không cưới tôi, thì chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách, đừng ai nghĩ đến chuyện được yên bình!"
Điều kiện của nhà họ Trần khá tốt, cuộc sống hàng ngày nhẹ nhàng, Trần Nguyệt Thăng vừa đẹp trai vừa có tương lai, đây là một mối nhân duyên mà cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nếu như không bắt bắt được cơ hội này thì sau này cô ta sẽ sống không bằng một con lợn, cô ta nhất định phải liều một phen!
Trần Nguyệt Thăng dùng ánh mắt ủ dột nhìn chằm chằm vào Lý Siêu Anh đang điên dại, im lặng một lúc lâu.
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài trở về nhà, Cố Đình Hoài đã nấu ăn xong, hôm nay có cháo gạo trắng và rau xào.
Cố Chí Phượng giúp cô đỡ cái gùi xuống, rồi hỏi: "Bé à, con vừa đi đâu thế?"
Cố Nguyệt Hoài giúp đỡ Cố Đình Hoài múc cháo, nói rất tự nhiên:"Em mua một ít bông vải thô ở công xã nên tính đưa đến xường bông để xử lý, chuẩn bị làm áo khoác mới cho gia đình chúng ta ăn Tết."
Cố Kim Phượng hít vào một hơi lạnh, đau lòng nói: "Làm cho mỗi người một chiếc áo khoác? Vậy thì phải xài hết bao nhiêu tiền! Không cần, không cần, cứ làm cho bé là được, mấy ông già chúng ta mặc quần áo mới làm gì."
Cố Nguyệt Hoài phớt lờ ông ấy, chỉ nhìn hoa gạo nổ bung trong nồi, nói: "Anh cả, trưa mai anh về thì mang cho em một ít bột mì để đến tối em hấp mấy cái bánh bao. Ngày nào nhà ta cũng ăn cháo trừ bữa, người sắp gầy đi hai cân rồi."
Cố Đình Hoài mỉm cười gật đầu: "Đi theo bé, nhà chúng ta càng ngày càng giàu có."
Cố Nguyệt Hoài cong môi, nói: "Mới bây nhiêu thì đã là gì? Ngày tốt lành của nhà chúng ta còn dài lắm."
Cô sẽ dùng hết khả năng để tất cả người mình yêu thương đều được sống cuộc sống tốt.