Ngày thứ hai, Cố Nguyệt Hoài đến đơn vị đúng giờ, đến giữa trưa thì xin Ngụy Lạc nghỉ một buổi chiều.
Có lẽ bông đã được xử lý xong rồi, cô phải về nhà cắt nguyên liệu, mà đại đội sắp quét dọn điểm thanh niên trí thức nên cô muốn đi xem. Không biết đời này điểm thanh niên trí thức có tiến hành sửa chữa hay không, hay là vẫn sẽ đổ sụp giống như đời trước.
Ngay khi về tới đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, Cố Nguyệt Hoài đã nghe được hai tin tức.
Một là, trâu mẹ trong đại đội sắp đẻ con rồi, nên trong khoảng thời gian này, Lưu Nhị Nhĩ đều phải ở trong chuồng bò, nhìn chằm chằm một tấc cũng không rời. Dù sao thì con trâu này cũng được xem như một trong những tài sản lớn nhất của đại đội, không được phép sơ suất.
Thứ hai, Trần Nguyệt Thăng chuẩn bị kết hôn với Lý Siêu Anh, ầy, nói đúng ra thì đã coi như kết hôn rồi. Hai người không đãi tiệc rượu mà đến thẳng công xã xin giấy kết hôn, sau đó đưa người tới nhà họ Trần là xem như xong việc.
Khi Cố Nguyệt Hoài trở về, cô tình cờ gặp được Trần Nguyệt Thăng đang đi đón Lý Siêu Anh.
Lý Siêu Anh mặc áo đỏ cổ xưa, đội khăn trùm đầu màu đỏ, bị Trần Nguyệt Thăng kéo tay trở về. Trên đường đi có không ít xã viên đang hóng chuyện. Bọn họ muốn nói mấy lời chúng mừng, đáng tiếc Trần Nguyệt Thăng lại mặt đen không giống một chú rể mới.
Anh ta không nói lời nào, giống như là một con rối, chỉ vì hoàn thành một nhiệm vụ vốn không nên thuộc về mình.
Cố Nguyệt Hoài không xem náo nhiệt, cô đi vòng qua đám người đến xường bông.
Người phụ nữ vốn đang làm trong xưởng bông cũng cầm hạt dưa đứng ngoài cửa tham gia náo nhiệt, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, thím ấy còn nhiệt tình chào mời nói: "Yo, Tiểu Cố không đi làm à? Đặc biệt về để lấy bông hả?"
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười hỏi: "Thím, bông của tôi xong rồi phải không?"
"Ha ha, xong rồi xong rồi." Người phụ nữ nhét hạt dưa vào trong túi rồi quay người vào xưởng, lấy ra một chồng bông gọn gàng, mềm mại, giống như là kẹo đường trắng noãn vậy.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay ra sờ thử, rồi nói cảm ơn: "Cám ơn thím."
Nói xong, cô ôm bông rời đi.
Khi về đến nhà, cô thấy bột mì đã được nhào xong, Cố Đình Hoài đã đi làm trở lại, Cố Tích Hoài cũng không ở nhà, không biết đã ôm Yến Thiếu Đường đi dạo ở chỗ nào rồi.
Cố Nguyệt Hoài lấy những nguyên liệu cô mua ở hội nghị ngày hôm qua ra, bắt đầu đo đạc rồi may áo.
Buổi chiều, khi các nguyên liệu đã được cắt ra, cô đứng dậy duỗi cái eo đau nhức, bắt đầu trộn nhân làm bánh bao, tận dụng nguyên liệu có sẵn trong nhà để trộn nhân bánh gà xé phay nấm hương mộc nhĩ.
Tay nghề của cô không tệ, ước chừng nửa giờ sau, trong nồi đã bày đầy bánh bao trắng trắng mập mập.
Khói lửa lượn lờ, trong nồi bốc hơi hơi trắng xóa, hương bánh bao càn quét bay lên cùng với khói bếp bay vào các nhà từng hộ, bất cứ ai ngửi thấy cũng không nhịn được chép miệng một cái, nước bọt tràn lan.
Ngay khi bánh bao được hấp chín, Cố Tích Hoài dắt Yến Thiếu Đường trở về.
"Nguyệt Hoài? Sao em về sớm thế?" Cố Tích Hoài đặt cái gùi xuống, hơi thắc mắc một chút.
"Em xin nghỉ, anh với Yến Đường đi làm gì thế?" Cố Nguyệt Hoài giặt sạch khăn rồi lau mặt cho Yến Thiếu Đường, khuôn mặt cô gái nhỏ nhọ nhem, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, trên trán còn có mồ hôi, xem ra đã chơi vô cùng vui vẻ.
Cố Tích Hoài cũng rửa mặt, nói: "Ngày nào cũng ru rú ở trong nhà, anh sợ Thiếu Đường chán nên dẫn con bé lên núi hái một ít táo chua."
"Táo chua?" Cố Nguyệt Hoài thăm dò nhìn một chút vào trong giỏ, quả nhiên bên trong có nửa giỏ trái cây nhỏ màu đỏ tươi, màu sắc tươi sáng và hấp dẫn, nhưng mà khi ăn vào miệng lại chua đến ê cả răng.
Cố Nguyệt Hoài nhấc xửng hấp bánh bao ra, bánh bao nóng hổi mập mạp bốc hơi nóng nhìn vô cùng khả quan: "Bánh bao được rồi, chúng ta ăn bánh bao đi."
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt kỳ lạ: "Trước kia em còn không biết làm mì sợi, nhưng hình như bây giờ như mở mang đầu óc, em có thể làm bất cứ việc gì, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, anh cả nói cũng không sai, sau này ai cưới được em thì có thể hưởng phúc."
Cố Nguyệt Hoài cầm bánh bao nhét vào trong tay Cố Tích Hoài: "Đồ ăn cũng không ngăn nổi miệng của anh sao?"
Cố Tích Hoài bĩu môi: "Anh nói thật mà."
Vừa cắn một miếng, hương vị gà xé phay nấm hương mộc nhĩ bùng nổ trong miệng, phần nhân được ướp vừa phải, phần vỏ bánh rất mỏng, bao bọc phần nhân đủ đầy, mỗi một miếng cắn là một loại thỏa mãn khác nhau.
Cố Tích Hoài liên tiếp ăn ba cái bánh bao lớn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cái bụng anh ấy căng tròn cả lên.
Yến Thiếu Đường cũng cầm một cái bánh bao, ngồi trên bên kia đầu giường gần lò sưởi ăn từng miếng nhỏ, khẩu vị của cô gái nhỏ không lớn, cuối cùng cũng ăn được hơn nửa cái bánh bao thì lại bắt đầu buồn ngủ.
Nhiệm vụ gian khổ là dỗ đứa nhỏ đi ngủ này được giao cho Cố Tích Hoài đã ăn uống no nê.
Cố Nguyệt Hoài dọn dẹp sạch sẽ, rồi đi ra ngoài đến điểm thanh niên trí thức.
Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, điểm thanh niên trí thức không tính là xa, nó ở ngay cạnh trường tiểu học trong thôn, là một khoảng sân rộng, bên trên cánh cửa treo bảng thông báo, mấy chữ "Điểm thanh niên trí thức Đại Lao Tử" ở phía trên đã bị mờ không thấy rõ nữa.
Khi đẩy cửa bước vào sân, bên trong có một cây ngô đồng cổ thụ, lụa đỏ buộc vào thân cây cũng đã phai màu.
Nhóm xã viên còn chưa nghỉ, người đến quét dọn điểm thanh niên trí thức không nhiều, chỉ rải rác có mấy người, tất cả đều là thanh niên trai tráng đều do Vương Phúc phân công tới, bọn họ cũng không càu nhàu gì cả, dù sao quét dọn điểm thanh niên trí thức cũng được tính công điểm.
Điểm thanh niên trí thức có mấy dãy phòng đất, có một số mái nhà đã bị lủng lỗ.
Có người đang quét dọn vệ sinh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì ngạc nhiên nói: "Đồng chí Cố, sao hôm nay đồng chí lại có thời gian đến đây?"
Hiện tại Cố Nguyệt Hoài là một miếng bánh thơm ngon, ai có thể nói chuyện vài câu với cô đều là một chuyện đáng để khoác lác. Một cô gái xinh đẹp như vậy, đừng nói là đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, cho dù trong huyện cũng không có nhiều.
Cố Nguyệt Hoài đứng dưới mái hiên, nói: "Tôi xem có thể giúp được gì không."
Trước khi mọi người kịp lên tiếng, cô chỉ vào khe hở trên mái hiên, nói: "Chỗ này bị hở rồi, không thể ở được đâu, bí thư chi bộ có nói sẽ tu sửa lại hay không?"
Người đó lắc đầu nói: "Bí thư chi bộ nói không cần phải để ý đến, phòng ở bỏ không hai năm nên bị ẩm, đến lúc đó để nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn nhóm tự chọn phòng tốt."
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm gật đầu.
Theo lý thuyết thì loại vấn đề nguy hiểm đến tính mạng này cần được chú ý, chẳng qua hiện nay tất cả tâm tư của cán bộ trong đại đội đều tập trung cả vào việc thiếu lương thực, ngày nào cũng phát sầu sợ ngày đổi công điểm lấy lương thực đến, sao có thể quan tâm đến tình cảnh của đám thanh niên trí thức trong thành phố kia được?
Người thanh niên lại nói: "Không sao đâu, đại đội sản xuất Đạo Lao Tử chúng ta không lớn, không được phân nhiều thanh niên trí thức đâu."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, lại đi một vòng quanh điểm thanh niên trí thức rồi mới quay người rời đi.
Cô nhớ số lượng thanh niên trí thức được phân đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử không phải số ít. Khi đó cô cũng không rõ tại sao, nhưng đến đời này đã hiểu, độ ảnh hưởng của con trai chủ tịch tỉnh lớn như vậy, dù có tranh nhau đến vỡ cả đầu thì đám người đó cũng muốn chui vào.
Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Lưu Nhị Nhĩ từ xa.
Hình như gã vừa đi lùa bò về, cái bụng căng tròn của bò cái đong đưa đi đường như sắp nứt vỡ ra vậy.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn qua, Lưu Nhị Nhĩ thì khỏi cần nói, thấp bé lại hèn mọn, cô đoán gã có thể lăn lộn với Lý Siêu Anh thì cũng phải có chút thủ đoạn, nếu không thì hoàn toàn khiến cho người ta khó hiểu được thẩm mỹ của Lý Siêu Anh.
Đây cũng là lý do tại sao đời trước Lưu Nhị Nhĩ vẫn luôn giúp đỡ Lý Siêu Anh mà chưa bao giờ bị người khác hoài nghi phải không?