Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 216: Chương 216



"Tự nấu cơm hả? Anh nghe nói nhóm thanh niên trí thức này toàn những người đến từ thủ đô, địa vị không hề thấp, vậy mà còn biết nấu ăn sao?” Cố Tích Hoài tỏ vẻ nghi ngờ, anh ấy không phải kẻ chỉ biết đọc sách, mà là kiểu người luôn theo kịp xu thế thời đại, thành ra anh ấy rất để ý mọi chuyện của đại đội.

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, nói với vẻ không vui mấy: “Bọn họ biết nấu hay không thì em chả biết, tóm lại không đói chết.”

Cố Tích Hoài lắc đầu: “Em ở trong đơn vị của thanh niên trí thức, thường ngày nhớ phải cẩn thận, đừng gây chuyện với mấy người đó, coi chừng bản thân chịu thiệt, có chuyện thì cứ về tìm anh biết chưa?”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài cảm thấy trong lòng ấm áp, chí ít nhà mình còn được hai ông anh đáng tin cậy.

Lúc này đây, Yến Thiếu Đường đang ôm bát chợt ngẩng đầu lên, mép dính đầy vụn trứng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngước lên, cái miệng xinh xẻo thì dẩu ra như sắp khóc: “Chị ơi, chị đi đâu vậy?”

Cố Nguyệt Hoài nhìn biểu cảm đáng yêu của cô bé mà thấy vui, cô đưa tay lau sạch vụn trứng cho cô bé rồi nói nhỏ: “Chị phải bận việc rồi, nhưng mỗi ngày chị sẽ về thăm em, em nhớ phải ngoan ngoãn ăn cơm cho no, ngủ thật ngon giấc, có biết chưa?”

Nhìn Yến Thiếu Đường, Cố Nguyệt Hoài lại càng sầu não, biết nói như nào với Yến Thiếu Ngu đây?

Nếu có thể lo liệu ổn thỏa chuyện của Yến Thiếu Đường, quan hệ giữa cô và Yến Thiếu Ngu sẽ tiến triển cực nhanh; ngược lại, chỉ sợ khiến Yến Thiếu Ngu hoài nghi đủ đường, nội tâm anh phức tạp như tổ ong vò vẽ, khó mà giải quyết ổn thỏa.

Yến Thiếu Đường sụt sà sụt sịt, nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ không nỡ.

Tuy cô bé còn nhỏ tuổi, học vỡ lòng muộn hơn người ta nhưng lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô bé gật đầu, nói: “Thiếu Đường sẽ nghe lời ạ, mỗi ngày chị nhớ về thăm Thiếu Đường đó.”

Cố Tích Hoài đứng cạnh nhìn cảnh này, nét mặt cũng có phần bùi ngùi.

Ngày nào anh ấy cũng chăm sóc cô nhóc này, mà chẳng thấy cô nhóc không nỡ rời xa; ngược lại đối với Cố Nguyệt Hoài, bất kể là lúc trước khi đầu óc còn ngốc nghếch hay khi bình phục như hiện tại, cô nhóc vẫn một mực thân thiết với cô.

"Được rồi, chị dọn dẹp đồ một lát rồi đi đây.” Cố Nguyệt Hoài xoa đầu Yến Thiếu Đường rồi vào phòng.

Cô thu dọn đệm chăn chưa dùng đến trong hành lý, sau đó vào không gian Tu Di dọn dẹp một lúc, tiện ra mang một ít trứng gà ra ngoài.

Cố Nguyệt Hoài xách đồ đạc đi ra, Cố Tích Hoài tiến tới hỗ trợ: “Em mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh, anh đưa qua đó cho em trước, em ở đây canh chừng Thiếu Đường, dù sao buổi tối bếp lò nguội lạnh, em cứ ở nhà ăn một bữa cơm nóng sốt rồi hẵng đi.”

Dứt lời, Cố Tích Hoài không đợi cô mở miệng, anh ấy dứt khoát ôm đệm chăn đến đơn vị của thanh niên trí thức.

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ giây lát, cảm thấy có lý.

Nhóm thanh niên trí thức bao gồm Tống Kim An ấy, thường ngày ở nhà hoặc là được dì bảo mẫu chăm kỹ quá, hoặc là cha cưng mẹ chiều đến mức mười ngón tay không dính một giọt nước xuân, cho nên chắc chắn nhóm đấy không biết nấu ăn, nói không chừng tối nay còn được Vương Phúc thu xếp cho ăn trong căn tin của xã viên.

Nhóm người đó mới đến, đơn vị của thanh niên trí thức còn chưa vận hành hoàn thiện, thay vì qua đó hít gió, chẳng bằng ở nhà ăn uống no say xong xuôi hết rồi qua.

Nói là làm.

Cố Nguyệt Hoài lại về phòng, sau đó mang một con gà ra.

Suốt một tháng qua, ngày nào cô cũng mang con gà con thỏ về nhà để cải thiện cuộc sống, người trong nhà thấy mãi thành quen nên không hỏi nhiều.

Bắc nồi canh gà, trụng mỳ lá, cộng thêm một ít rau xanh, coi như được một bữa tối bổ dưỡng.

Cố Nguyệt Hoài nấu rất có nghề, cô nấu thật nhiều đồ ăn, mỳ lá trắng như tuyết hòa quyện trong bát canh gà màu vàng óng ánh, thêm vài miếng rau mềm mại mượt mà như phỉ thúy, tô điểm cho sợi mỳ thơm ngon, quả thực khiến người ta phát thèm.

Thời gian cũng không còn sớm, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài sắp tan tầm nên cô nấu cũng khá nhiều.

Yến Thiếu Đường ăn hết trứng chưng, húp thêm một bát canh gà, cô bé chép miệng, không quên khen ngợi: “Chị ơi ngon quá.”

Cố Nguyệt Hoài vừa nấu xong thì Cố Tích Hoài cũng về tới, có điều sắc mặt anh ấy hơi khó coi.

Cố Nguyệt Hoài thấy anh trai là lạ, cô hỏi: “Sao vậy anh?”

 

Cố Tích Hoài nhíu mày: “Mấy cô thanh niên trí thức ở chung với em không phải loại người tốt lành gì, em ở chung với họ không tránh khỏi chịu thiệt, hay là nói với lãnh đạo, xin ở tại nhà mình được không?”

Anh ấy vừa mới vác đệm chăn qua đó, bị người ta cười mỉa châm chọc.

Cố Nguyệt Hoài nhướn mày: “Phan Nhược Nhân lên mặt với anh à?”

Cố Tích Hoài lắc đầu: “Đàn ông không đấu với phụ nữ, cô ta trông có vẻ là kiểu người chanh chua.”

"Ăn cơm đi." Cố Nguyệt Hoài không nói gì nữa, múc một bát mỳ Diệp cho anh trai, mùi đồ ăn thơm ngon xộc vào mũi, khiến tâm trạng chán chường của anh ấy trở nên thoải mái hơn.

Mỳ lá vào miệng, ngon nuốt lưỡi.

Cố Tích Hoài húp xì xà xì xụp, không quên dặn dò: “Em nhớ nói với lãnh đạo đó, không được ở đơn vị của thanh niên trí thức, về nhà ở đi, không những em đỡ bị người ta khinh bỉ, anh cũng có thể ăn cơm em nấu mỗi ngày.”

Cố Nguyệt Hoài bật cười. Cơm nước qua loa, cô lấy cặp lồng cơm ra, bỏ mỳ lá đã chan đầy canh gà vào đó, đồng thời bỏ thêm khá nhiều thịt gà, sau đó đậy nắp cặp lồng, xách túi đi ra ngoài.

Lúc gần đi, cô không quên nói: “Anh ba, đêm nay em không ở nhà, anh nhớ canh chừng con bé Thiếu Đường nha.”

*

Tại đơn vị của thanh niên trí thức.

Lúc Cố Nguyệt Hoài đến nơi, Tống Kim An đang dẫn đầu nhóm thanh niên trí thức, ồn ào đòi gặp Bí thư chi bộ.

"Anh Năm à, bếp nồi lạnh teo, dẫu sao cũng phải ăn cơm mà, phải đi nói Bí thư chi bộ thu xếp người nấu cơm cho chúng ta chứ, mọi ngày bắt làm việc thì thôi đi, bây giờ tan làm rồi, chẳng lẽ lại bảo chúng ta tự nấu cơm ăn?”

 

“Đúng đó, với lại trong số chúng ta, được mấy ai biết nấu đâu?”

“Đi thử xem, cả nhóm cùng đi, càng đông càng khí thế, đó là phúc lợi của chúng ta, dù sao cũng phải tranh thủ!”

"..."

Bọn họ từ ngàn dặm xa xôi đến cống hiến sức lao động cho đại đội sản xuất, điều kiện sinh hoạt vốn đã rất kém, nếu mỗi ngày còn kiêm thêm việc nấu cơm nữa thì thật sự khổ quá, mọi khi mấy cậu ấm này toàn đến tiệm ăn, có ai từng xuống bếp đâu?

Còn mấy nàng thanh niên trí thức, một nàng là Phan Nhược Nhân, một nàng nữa là Lam Thiên, chẳng nàng nào biết nấu cơm.

Tống Kim An nhíu mày, lần này anh ta về nông thôn, trừ việc muốn ở cạnh Yến Thiếu Ngu, anh ta còn muốn có thêm kinh nghiệm rèn luyện, không muốn dùng thân phận gây phiền phức cho người khác; những thanh niên trí thức khác đều có thể tự cấp tự túc, tại sao nhóm anh ta lại không thể?

Nhưng nấu cơm thì đúng là khó xử thật.

Anh ta suy nghĩ một lát, vừa không muốn làm khó cán bộ của đại đội sản xuất, vừa phải giải quyết vấn đề trước mắt, cho nên anh ta đề nghị: “Hay là như này đi, mỗi người chúng ta đóng ít tiền cho đại đội, nhờ Bí thư chi bộ sắp xếp hai xã viên nấu cơm cho chúng ta ăn?”

Đối với đám con ông cháu cha đời thứ hai này, đóng tiền chỉ là chuyện nhỏ.

Thế nhưng Hoàng Thịnh lại khoanh tay cười khẩy: “Đóng tiền là chuyện nhỏ thôi, nhưng nhà Yến Thiếu Ngu với nhà Lam Thiên khó khăn, đóng được nhiều tiền sao? Nếu đã đóng không nổi, vậy ăn chung nồi ngồi chung bếp có kỳ quá không?”

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức đông cứng.

Lam Thiên vốn đứng sau Phan Nhược Nhân, cô ta nghe vậy thì co rúm bả vai, đành cắn môi về phòng.

Bố mẹ cô ta là cán bộ cấp cao gặp nạn, tất nhiên đối với đám con ông cháu cha gia thế vẫn quang vinh chói lọi các kiểu này, cô ta thật sự không có gì để nói.

Thôi Hòa Kiệt đứng cạnh Tống Kim An, lên tiếng giảng hòa: “Hay là chúng ta đi hỏi trước xem ai chịu đóng tiền rồi nói tiếp?”

Hiện giờ gã cũng coi như nhìn rõ, sau một ngày lăn lộn chung với nhóm thanh niên trí thức, nghe mọi người kể rõ gia thế bối cảnh, gã nhận ra người đáng để nịnh bợ chính là Tống Kim An đứng cạnh mình đây, còn Yến Thiếu Ngu kia chỉ là một kẻ “ngoại tộc”.

Tuy nhiên, có thể thấy là Tống Kim An muốn giữ thể diện cho kẻ “ngoại tộc” kia, thành ra gã phải đảm đương vai trò làm liều thuốc hòa giải thôi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.