Lại nói đến, nếu nhà họ Yến không xuống dốc, Yến Thiếu Ngu mới là người đứng nhất trong đám thanh niên trí thức này.
Trước khi gặp nạn, nhà họ Yến vô cùng thịnh vượng, dù là nhà họ Tống cũng phải tránh mũi nhọn.
Nhà họ Yến ở thành phố này, trước khi chuyển sang chế độ xã hội mới chính là một trong những gia tộc có tiếng tăm nhất.
Ông nội của Yến Thiếu Ngu từng sống trong thời kỳ dân chủ cũ, thời kỳ dân chủ mới, thời kỳ xã hội chủ nghĩa và thời kỳ phát triển, trong thời gian đó từng kề vai sát cánh với không ít nhân vật lớn, là một người có quyền lực lớn đi sát thời đại.
Cha của Yến Thiếu Ngu, Yến Thú Chi, cũng là một người có tiếng nói, là người đứng đầu chỉ huy quân, quyền thế ngập trời.
Nhà họ Yến đời đời con cháu đầy đàn, ngoại trừ Yến Thiếu Ngu là nhánh thịnh vượng nhất, các cô các chú của anh cũng không phải người bình thường, điều này dẫn đến thế lực nhà họ Yến sâu rộng không có gì có thể phá vỡ, giống như một quái vật khổng lồ.
Chỉ là, một gia tộc phồn hoa rực rỡ như vậy, nói suy tàn là suy tàn.
Trong lòng Thôi Hòa Kiệt vừa cảm khái vừa thổn thức, không thể không “đồng cảm” và cảm thấy mình đã hơn hẳn Yến Thiếu Ngu.
Gã đến từ một vùng nhỏ bé, tâm nguyện lớn nhất là có thể gặp bão rồi hóa rồng, bây giờ cơn lốc đã xuất hiện ngay trước mắt, mà con trai của một cán bộ cao cấp có quyền có thế lại chỉ có thể ở chỗ này lãng phí thời gian, có khi cả đời cũng không thể trở về Thượng Kinh.
Sự khác biệt này quả thật làm cho lòng người nhộn nhạo, gã luôn nghĩ có thể giẫm thêm lên hai chân của anh thì càng tốt hơn nữa.
Thôi Hòa Kiệt cười ha hả, vội vàng kìm chế suy nghĩ trong lòng.
Tống Kim An mím môi nói: “Không cần hỏi, phần tiền của Yến Thiếu Ngu tôi đưa cho anh.”
Anh ta và Yến Thiếu Ngu là anh em, đương nhiên cũng biết sau khi nhà họ Yến suy tàn sẽ ra sao, bọn họ gióng trống khua chiêng đi qua hỏi anh có đóng phí ăn uống hay không, đó là một hình thức sỉ nhục trá hình, Hoàng Thịnh không hiểu, nhưng anh ta hiểu.
Tống Kim An vừa nói xong, Hoàng Thịnh mất hứng nói: “Anh Năm!”
Phan Nhược Nhân nhướng mi, liếc nhìn Hoàng Thịnh: “Dù sao anh họ cậu cũng sẵn sàng chi tiền, cậu quản nhiều như vậy làm gì? Được rồi, cứ làm như vậy đi, Dẫn đường Thôi, phiền anh đi nói với bí thư chi bộ một tiếng, nhờ anh ấy hỗ trợ tìm hai người tới nấu cơm.”
Thôi Hòa Kiệt cười gật đầu, thể hiện ra ngoài là dáng vẻ của “một người hiền lành”.
Lúc này, có người hỏi một câu: “Vậy Lam Thiên thì làm sao bây giờ?”
Phan Nhược Nhân có chút khó chịu: “Cô ấy đi rồi, còn có thể làm gì? Không cần để ý đến cô ấy.”
Nhà Lam Thiên cũng gặp khó khăn, so về căn cơ thâm sâu bao nhiêu cũng chỉ kém nhà họ Yến mà thôi, cho dù phí ăn uống một tháng chỉ có mấy đồng, cô ấy cũng không đóng nổi, ở chỗ này cũng chẳng ai nguyện ý trả cho cô ấy phần tiền này.
Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Thôi, đóng một phần cũng là đóng, hai phần cũng là đóng, phần của Lam Thiên tôi cũng đóng.”
Phan Nhược Nhân nhìn Tống Kim An có chút phức tạp, châm chọc một câu: “Anh họ, anh đúng là một người tốt thối nát.”
Có lẽ, nên hình dung nơi này là coi tiền như rác thì khá hợp lý.
Tống Kim An trầm giọng nói: “Chúng ta đều là người từ thủ đô tới, đã là bạn, mặc kệ hiện tại như thế nào, trước kia đã cùng nhau lớn lên, nơi này không thể so sánh với thủ đô, tôi hi vọng mọi người có thể đoàn kết, không nên chia rẽ nhau làm gì.”
Anh ta vừa nói, bốn phía yên tĩnh lạ lùng.
Cố Nguyệt Hoài nghe từ đầu đến cuối, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, không biết nên có cảm tưởng gì, nhưng, Tống Kim An tự ý nhận chuyện này, có lẽ Yến Thiếu Ngu không đồng ý.
Nghĩ như vậy, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía sau thanh niên trí thức, nơi đó, có thiếu niên đang nghiêng người dựa vào cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhếch môi cười yếu nhạt: “Tống Kim An, phần của tôi, không cần anh bỏ tiền.”
Nét mặt thâm thúy của anh không có gì không vui, cũng không trào phúng, chỉ là, bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra anh chẳng để tâm, hiển nhiên là tự Tống Kim An có ý tốt muốn giúp, nhưng Yến Thiếu Ngu không cần.
“Thiếu Ngu, anh…” Tống Kim An mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tất nhiên anh ta hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định thay anh trả phần tiền này.
Tống Kim An đi lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ương và Thiếu Ly ở bên kia có lẽ cũng không tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, anh nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”
Nhắc tới hai đứa em trai em gái, nụ cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt.
Hoàng Thịnh ghét nhất là nhìn thấy Yến Thiếu Ngu như bây giờ, thấy anh làm bộ làm tịch từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả làm sói đuôi to để làm cái gì? Anh Năm đã có ý tốt, anh đúng là không biết tốt xấu.”
Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, làm Hoàng Thịnh giật mình, run một cái thẳng lưng.
Anh ta kinh hãi không nhẹ, sau khi hoàn hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng lấy lại sĩ diện, chợt nghe một giọng nữ trong như dòng suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương, nên bồi bổ thật tốt, này, đây là mì gà, anh không cần khách khí.”
Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Nguyệt Hoài xuyên qua khoảng trống giữa đám người, cầm hộp cơm đựng trong túi lưới đưa cho Yến Thiếu ngu, lúc cô đi qua, còn ngửi được mùi canh gà nhàn nhạt.
Yến Thiếu Ngu cũng hơi sửng sốt, nhìn Cố Nguyệt Hoài xuyên qua đám đông đi về phía anh.
Gương mặt cô đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh, giống như trong mắt chỉ có một mình anh.
Khoảnh khắc này, tim Yến Thiếu Ngu đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào, chỉ biết là khi bị đôi mắt linh động tràn ngập ánh sáng kia nhìn chằm chằm, anh chỉ muốn đưa tay che mắt của cô lại, giống như chỉ khi như vậy, tim của anh mới có thể ổn định nhanh hơn.
Thẳng đến khi tay bị nhét cái túi lưới nặng trịch, Yến Thiếu Ngu mới phục hồi tinh thần.
Anh hơi cụp mắt xuống, nhất thời không biết nên xử lý tình hình trước mắt như thế nào.
Tống Kim An cũng từ trong giật mình định thần, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài, dáng người cô không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu cao to, trông giống như một con chim nhỏ nép vào người anh, hai người đứng chung một chỗ, có cảm giác xứng đôi không nói thành lời.
Trong lòng anh ta đột nhiên thấy không vui, cảm giác này giống như đồ của mình bị người ta nhòm ngó.
Phần lớn nhóm thanh niên trí thức lúc này cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài như thể nhìn thấy người điên.
Nếu lúc đầu mọi người còn không rõ tâm tư Cố Nguyệt Hoài, vậy cô hôm nay đĩnh đạc cầm cơm đã làm xong đưa cho Yến Thiếu Ngu, bọn họ ít nhiều cũng hiểu, thiên vị không chút che giấu như vậy, quả thực đủ rõ rồi!
Hoàng Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói này, một cô gái nông thôn này không hiểu sao lại nhắm vào tôi, thì ra là coi trọng Yến Thiếu Ngu? Ha ha, mắt nhìn người của cô rất tốt, chỉ là, đáng tiếc quá, nếu như cô có ý nghĩ sau này anh ta dẫn cô về Thượng Kinh, vậy thì tôi khuyên cô nên nghĩ lại, kiếp này anh ta có khả năng không thể rời khỏi chỗ này!”
“Cô còn không biết sao? Yến Thiếu Ngu ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, thì cả nhà bị liên lụy, chẳng còn cái gì cả.”
“Gia tộc anh ta bại lụi, anh ta chẳng phải là người quyền quý như cô nghĩ! Cố Nguyệt Hoài, cô tính sai rồi, chọn sai người rồi! Ha ha ha, thật ngu xuẩn!”
Giọng Hoàng Thịnh không nhỏ, lọt vào tai nhóm người thanh niên trí thức, đổi lại một trận cười nhạo không ngớt.
Tâm trạng vốn căng thẳng của Phan Nhược Nhân cũng dịu lại trong tiếng cười.
Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng nghĩ tới chỉ một lát thôi sắc mặt cô sẽ có biến hóa cực lớn, chính là biểu cảm hối hận muốn chết.