Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 219: Chương 219



Bên ngoài điểm thanh niên tri thức là một cái sườn dốc, Yến Thiếu Ngu vóc dáng cao lớn, cả người toát lên vẻ lạnh lùng làm cho người khác không dám đến gần.

Cố Nguyệt Hoài thấy dáng vẻ cô độc của anh thì khẽ mím môi, bởi vì chuyện của kiếp trước khiến cô lo lắng rất nhiều, nhưng cho dù là kiếp trước hay là kiếp này anh đều gánh vác trên vai quá nhiều.

Lúc Cố Nguyệt Hoài đi đến gần thì dịu dàng hỏi: "Thanh niên tri thức Yến, anh có chuyện muốn tìm tôi sao?"

Yến Thiếu Ngu xoay người lại, nhét túi lưới ở trong tay vào tay cô, giọng nói vừa cố chấp vừa lạnh lẽo: "Cảm ơn, nhưng mà tôi không nhận."

Chân mày của anh nhíu chặt, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ u ám và lạnh lùng.

Cố Nguyệt Hoài hơi run sợ rồi chợt mỉm cười, cô đã đoán trước Yến Thiếu Ngu sẽ có phản ứng này.

Nếu anh dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác thì anh đã không phải là

Yến Thiếu Ngu.

"Không cần lãng phí thời gian với tôi đâu." Ấn đường Yến Thiếu Ngu nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo ngữ điệu sắc bén như kiếm.

Cố Nguyệt Hoài nhướng mắt lên, đúng là anh không hiểu lòng tốt của người khác gì cả, nếu cô thật sự là một cô gái nông thôn rung động với anh e rằng đã bị thái độ lạnh nhạt như băng này của anh khiến cho vừa áp bách vừa xấu hổ, từ nay về sau sẽ không để ý đến anh nữa.

Cũng may, cô không phải.

Lúc Yến Thiếu Ngu chuẩn bị lạnh lùng rời đi thì Cố Nguyệt Hoài đã gọi anh lại, trong giọng nói của cô mang theo chút hoạt bát và sôi nổi: "Thanh niên tri thức Yến, chẳng lẽ anh không tò mò vì sao tôi lại đối xử với anh tốt như thế à?"

Yến Thiếu Ngu cười một cách đầy kiêu ngạo, trên mặt tràn vẻ không kiên nhẫn: "Ai quan tâm?"

Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh lùng của anh, cô bước lên vài bước chặn ở trước mặt anh, cô khẽ nhoẻn miệng cười: "Bởi vì anh và em gái nhỏ của nhà tôi rất giống nhau, ngay cả tên cũng giống, anh nói xem có phải chúng ta rất có duyên với nhau hay không?"

Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, lúc cô nhoẻn miệng cười, giống như một con mèo con tinh ranh.

Anh lắc đầu, không muốn tiếp tục ở đây dây dưa vô ích với Cố Nguyệt Hoài nữa, dứt khoát bước từng bước dài đi đến điểm điểm thanh niên tri thức.

Cố Nguyệt Hoài thở dài, quả nhiên rất khó giải quyết, thật sự một chút lòng hiếu kỳ anh cũng không có, vừa lạnh lùng, vừa cô độc lại kiêu ngạo.

Cô cắn răng đuổi theo, mạnh mẽ cầm túi lưới đựng mì gà nhét vào tay của Yến Thiếu Ngu, nói từng chữ từng chữ: "Yến Thiếu Ngu, cơm tôi nấu ngon lắm đấy, không đắt đâu, một tháng chỉ lấy anh hai đồng thôi, anh cân nhắc một chút đi. Anh nếm thử một chút đi. Nếu anh hài lòng chúng ta sẽ nói chuyện lại sau?"

Yến Thiếu Ngu nhíu mày càng sâu, đang muốn trả cái túi lại nhưng lại thấy Cố Nguyệt Hoài giấu hai tay ra sau lưng, ưỡn ngực, còn làm ra dáng vẻ đắc ý. Anh quay người đi, lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ."

Cố Nguyệt Hoài nhoẻn cười, cúi đầu nhìn thoáng qua động tác của mình lúc này, nhắm mắt lại.

"Tóm lại, món này canh mì gà chỉ là món đầu tiên thôi, anh cứ nếm thử đi nếu thấy hợp khẩu vị thì ngày mai chúng ta nói chuyện với nhau sau." Cố Nguyệt Hoài nói xong, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cô trở về phòng của mình ở điểm thanh niên tri thức.

Yến Thiếu Ngu nhìn túi lưới ở trong tay thì híp mắt lại rồi cũng đi vào điểm thanh niên tri thức.

Lúc anh bước vào ánh mắt của mọi người đều đồng loại nhìn qua.

Hoàng Thịnh nằm ở trên giường, ánh mắt thù hận xen lẫn sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể tránh né sang một bên.

Tống Kim An nhìn anh đã quay trở về, đôi mắt nâu hơi lóe sáng đi đến gần anh để dò hỏi: "Người dẫn đường Thôi đã đi tìm bí thư chi bộ rồi, muốn bí thư chi bộ đồng ý với yêu cầu của chúng ta, Thiếu Ngu anh nghĩ sao?"

"À, tôi không tham dự." Yến Thiếu Ngu nhún vai, ngồi xuống ở bàn bên cạnh, mở ra túi lưới lấy cái cà mèn ở trong ra.

 

Mặc kệ Cố Nguyệt Hoài có tâm tư gì, thức ăn không có tội, anh sẽ không vì sự bướng bỉnh của mình mà lãng phí những thứ này.

Tống Kim An nhìn thoáng qua thấy bên trong là canh gà óng ánh cùng với những sợi mì trắng như tuyết, rau xanh mơn mởn trang trí ở trong đó, còn được trang trí thêm rau xanh ở trong đó, nhìn thấy một cái đã khiến cho người ta cảm giác thèm ăn, mùi thơm từ bên trong cà mèn bay ra bên ngoài, khắp căn phòng đều là mùi canh mì gà.

Lông mày Yến Thiếu Ngu khẽ nhướng lên, hiển nhiên có thể hiểu rằng canh mì gà này đã vượt qua mong đợi của anh trước đó.

 

Nước canh gà còn nóng hổi bay ra, thổi nhẹ lớp dầu mỏng uống một ngụm, hương vị ngọt thanh khoan khoái ngập tràn trong miệng, không hề cảm thấy dầu mỡ, anh lại uống thêm một ngụm nữa, chỉ cảm thấy cả người mình đều như có thêm năng lượng, cực kỳ thoải mái.

Sợi mì mỏng nhỏ, lúc ăn độ dai của sợi mì vừa phải, toàn bộ hương vị màu sắc đều đầy đủ.

Yến Thiếu Ngu ăn rất tự nhiên, làm cho một đám thanh niên ở đó bụng đói cũng kêu theo, cả nhóm thanh niên tri thức chỉ biết nhìn xung quanh khi chưa nghe thấy thông báo gì về cơm tối.

Tống Kim An khẽ mở miệng hỏi: "Sau này biên tập Cố đều sẽ luôn đưa đồ ăn cho anh à?"

Động tác của Yến Thiếu Ngu khẽ dừng một chút, anh ngoái đầu liếc mắt nhìn Tống Kim An, giọng nói anh vô cùng sâu xa nhưng không nhìn ra biểu cảm trên mặt là có ý gì, nhưng mà lúc nhắc đến Cố Nguyệt Hoài giọng nói nghe ra có tí nặng nề giống như bị anh ta tóm được điểm gì đó.

Như thế cũng thật kỳ lạ, đây chỉ là ngày đầu tiên gặp mặt thế mà Tống Kim An đã có ý với Cố Nguyệt Hoài rồi sao?

Yến Thiếu Ngu thờ ơ nói: "Anh lo cho bản thân của mình trước đi."

Tống Kim An im bặt, chợt cười khổ lắc đầu.

Lúc này, Thôi Hòa Kiệt đã về đến.

Nhóm thanh niên tri thức bụng đã kêu réo vì đói từ lâu, có người vội vàng lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi dẫn đường Thôi? Bí thư chi bộ nói như thế nào?"

Thôi Hòa Kiệt lau cái trán đẫm mồ hôi, cười nói: "Bí thư chi bộ đã đồng ý rồi, thời gian tới trong đội sẽ được nghỉ phép, người già phụ nữ đều sẽ rảnh rỗi nên đã tìm hai người phụ nữ đến đây nấu cơm cho chúng ta."

Hoàng Thịnh vỗ lên giường đất, không hài lòng mà nói: "Thức ăn có những món gì? Chất lượng thức ăn ra sao? Sẽ không cho chúng ta ăn lương thực phụ đó chứ?"

Bây giờ anh ta vô cùng bực mình, đang muốn tìm người phát tiết những bực tức ở trong lòng, lúc muốn nhắm vào Thôi Hòa Kiệt đương nhiên giọng điệu của anh ta sẽ không hề dễ nghe.

Thôi Hòa Kiệt khẽ thở dài ở trong lòng, trên mặt gã lại giữ nguyên nụ cười: "Thức ăn do chúng ta tự mình quyết định, mọi người nghĩ xem muốn ăn món gì, lương thực phụ hay là lương thực tinh, mỗi ngày đều muốn ăn thịt hay một tuần ăn một lần?"

Tống Kim An nói tiếp nói: "Cho dù bữa ăn có thịt, xen kẽ nửa lương thực phụ và nửa lương thực tinh cũng được, có thức ăn là được rồi cũng không cần quá ngon, chúng ta đến nông thôn để l.à.m t.ì.n.h nguyện chứ không phải để hưởng phúc, tiền ăn của mỗi người một tháng là năm đồng là ổn."

Năm đồng, không phải quá nhưng nhưng cũng không phải là ít.

Thôi Hòa Kiệt gật đầu, chuyện này cứ quyết định như thế đi, trong lòng gã cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may dù sao vị này cũng là thanh niên tri thức nên cũng dễ nói chuyện, nếu không cuộc sống sau này đúng là không dễ sống chung.

Hoàng Thịnh không hài lòng nhưng cũng giữ mặt mũi cho Tống Kim An mà không lên tiếng.

Anh ta ngửi thấu mùi canh gà mà không vui lớn tiếng nói: "Thế tối hôm nay chúng ta ăn gì? Ăn không khí à?"

Thôi Hòa Kiệt vội vàng hỏi: "Thanh niên tri thức Hoàng cứ nói đùa, bí thư chi bộ nói buổi tối hôm nay tất cả mọi người đến nhà của xã viên ăn đỡ một bữa. Sáng ngày mai sẽ bắt đầu bố trí người lại đây nấu cơm, mọi người dọn dẹp một chút, tạm thời như vậy?"

Nói xong, Thôi Hòa Kiệt không khỏi nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu vẫn luôn ngồi yên ở bàn bên cạnh.

Anh không coi ai ra gì mà ngồi đó hết ăn mì rồi đến húp canh gà, còn húp một cách sạch sẽ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài múc nước giếng lên rửa sạch cà mèn. Động tác thuần thục lại sinh động, đúng là đang coi mấy người bọn họ là không khí.

Tống Kim An thở dài, nói: "Được rồi, đi thôi, chúng ta ăn cơm xong còn tranh thủ quay về nghỉ ngơi sớm."

Lời nói của anh ta vừa dứt, nhóm thanh niên tri thức nhóm như ong vỡ tổ hầu như đã rời đi hết rồi.

Yến Thiếu Ngu nằm ở trên giường, anh liếc mắt nhìn cái cà mèn đã được rửa sạch ở trên bàn, nhíu mày sau đó dứt khoát xoay người đưa lưng về phía cái bàn, nhắm mắt làm ngơ.

Anh lười suy nghĩ rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài có tâm tư gì, vì đối với anh mà nói đó là cô rảnh rỗi sinh nông nỗi, chi bằng lúc anh dùng tâm tư nghĩ cách đưa em trai em gái của mình đến đây còn tốt hơn.

Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều bị điều đến một đại đội ở xa trực thuộc công xã Hoàng Oanh, cũng may hai đứa nó ở cùng một chỗ với nhau, nếu không anh không có cách nào hoàn toàn yên tâm, ba anh em họ đều tự mình đi lên Thủ Đô, đáng lý bọn họ phải được phân đến cùng một đại đội mới đúng.

Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, trong đáy mắt toát lên vẻ lạnh lùng làm cho người khác khiếp sợ.

Kiểu gì anh cũng không tin đám người ở trên Thủ Đô không nhúng tay vào chuyện này.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.