Thôi Hòa Kiệt cũng có chút khiếp sợ, gã vốn cho rằng Cố Nguyệt Hoài muốn ở cùng một chỗ với Hạ Lam Chương, không nghĩ tới dã tâm của cô lớn như vậy, cũng để mắt tới đám thanh niên trí thức tới từ thủ đô này, nhưng giống như Hoàng Thịnh nói, chính là quá ngu xuẩn.
Ngay cả bối cảnh gia đình của những người này cô không điều tra rõ ràng đã tùy tiện ra tay, đây không phải là đi sai đường rồi sao?
Ở đây không ai cảm thấy Cố Nguyệt Hoài thật sự thích Yến Thiếu Ngu, dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, cô chỉ đơn giản cảm thấy dáng dấp Yến Thiếu Ngu tuấn tú, nhìn có khí thế, nhưng không nghĩ tới sự thật và suy nghĩ của cô trái ngược, đặt cược sai mất.
Thật ra Thôi Hòa Kiệt đồng cảm với Cố Nguyệt Hoài, cô gái này cũng bất chấp tất cả, là loại người giống như anh ta.
Đáng tiếc cho cô, dung mạo dáng dấp thế này, mượn sức ảnh hưởng của “Nhật Báo Quần Chúng”, sẽ dễ dàng có được cơ hội sớm chiều ở chung với đám thanh niên trí thức này, nếu cô có thể bình tĩnh, tiến hành thật tốt, không đến một hai tháng, một hai năm qua đi nhất định có thu hoạch, nói không chừng còn có thể thu phục con cá mập lớn nhất Tống Kim An này!
Phụ nữ ở phương diện “dựa dẫm” này, trời sinh đã chiếm ưu thế.
Đáng tiếc.
Thôi Hòa Kiệt âm thầm lắc đầu, Cố Nguyệt Hoài này, ánh mắt nói kém cũng không kém, nếu là trước khi Nhà họ Yến sụp đổ, vậy Yến Thiếu Ngu thật đúng là một con rể rùa vàng thỏa đáng, sau này thăng quan tiến chức chỉ là một sớm một chiều mà thôi.
Nhưng không may mắn là nhà họ Yến đã xuống dốc.
Hiện giờ nhiều nhất Yến Thiếu Ngu cũng chỉ là một thanh niên trí thức có vẻ ngoài đẹp mắt, về phương diện phe phái thế lực ở thủ đô, có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhà họ Yến, khẳng định không ai đồng ý để anh trở về, đời này có lẽ anh khó về thành phố thêm lần nữa.
Trong mắt anh ta, chọn Yến Thiếu Ngu còn không bằng chọn Hạ Lam Chương, ít nhất nhà họ Hạ ở mảnh đất nhỏ như huyện Thanh An này cũng có tiếng nói, cuộc sống sau này sẽ không quá tệ.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn về phía Hoàng Thịnh.
Vẻ mặt cô có chút kỳ lạ: “Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô các anh, từ nhỏ không có thói quen đánh răng à?”
Hoàng Thịnh sửng sốt: “Đánh, đánh răng? Đánh răng cái gì?”
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh xuống, bình tĩnh nhìn anh ta: “Miệng thối như vậy!”
Một câu châm chọc này của cô làm bầu không khí đẩy lên cao trào.
Mặt Hoàng Thịnh tối sầm, mở miệng mắng: “Con điếm thúi!”
Anh ta mắng còn chưa hết giận, xắn tay áo lên vọt tới chỗ Cố Nguyệt Hoài, Tống Kim An nhướng mày, tiến lên chuẩn bị ngăn cản, Phan Nhược Nhân thì cười lạnh ra tiếng, đối với chuyện Cố Nguyệt Hoài gặp xui xẻo, cô ta lấy đó làm vui mừng.
Thôi Hòa Kiệt do dự hết lần này tới lần khác, rốt cuộc không có ý muốn tham gia, gã chỉ là một người dẫn đường nho nhỏ, tuy rằng Hoàng Thịnh so ra còn kém Tống Kim An, nhưng cũng không phải hạng người dễ chọc, hơn nữa, anh ta lòng dạ hẹp hòi, không nên trở mặt.
Gã và Cố Nguyệt Hoài chỉ là quen biết hời hợt, đương nhiên sẽ không vì cô mà đắc tội Hoàng Thịnh.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Hoàng Thịnh hùng hổ, không sợ chút nào, cô đã sớm không phải là Cố Nguyệt Hoài đời trước mặc cho người ta ức hiếp, đời này có thù báo thù, có oán báo oán, Hoàng Thịnh chỉ là một nhân vật nhỏ, cô không đặt ở trong mắt.
“Xem ông đây đánh c.h.ế.t cô!” Ánh mắt Hoàng Thịnh nổi giận, giơ nắm đ.ấ.m lên đánh vào mặt Cố Nguyệt Hoài.
“Hoàng Thịnh dừng tay!” Tống Kim An cau mày, khi anh ta đưa tay chuẩn bị ngăn cản Hoàng Thịnh, một bàn tay quấn băng gạc trực tiếp xẹt qua, nắm chặt nắm đ.ấ.m của Hoàng Thịnh.
Ngón tay anh chỉ lộ ra một nửa, không rõ dùng bao nhiêu lực, lại làm sắc mặt Hoàng Thịnh xanh mét.
Anh ta đau đớn, sắc mặt trắng bệch, lưng đều cong xuống: “Thả ra… Buông tay!”
Yến Thiếu Ngu thở nhẹ một tiếng, dưới mái tóc đen, đôi mắt hoa đào híp lại, tạo thành một đường cong nguy hiểm: “Hoàng Thịnh à, xem ra trong khoảng thời gian này tôi lơ đãng, không thể quan tâm đến cậu, bảo sao cậu quên mất, ai mới là em trai.”
Dứt lời, Yến Thiếu Ngu nhấc chân lên, thuận thế đá một cước đá vào thắt lưng anh ta.
“Á!” Hoàng Thịnh kêu thảm một tiếng, khom người trên mặt đất như tôm khô, đau đến nửa ngày nói không ra lời.
Đúng vậy, sao anh ta lại quên, Yến Thiếu Ngu vẫn luôn là Yến Thiếu Ngu, anh sẽ không bởi vì nhà họ Yến xuống dốc mà nén giận, nhất thời ngủ đông vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, chứ không phải sợ đám nhị thế tổ bọn họ!
Nỗi sợ hãi từ nhỏ bị Yến Thiếu Ngu chi phối bỗng chốc dâng lên khiến cả người Hoàng Thịnh run rẩy như lá rụng mùa thu.
Tống Kim An nhìn ánh mắt kiêu căng của Yến Thiếu Ngu, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, từ sau khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ta đã rất lâu không thấy biểu tình như thế này trên mặt anh
Đêm nay, cảm xúc nội liễm lộ ra ngoài là bởi vì cô? Cố Nguyệt Hoài?
Tống Kim An nói không rõ bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì, nhưng tóm lại không tốt.
Phan Nhược Nhân cũng nhìn Yến Thiếu Ngu, đáy mắt xẹt qua một chút si mê.
Môi cô ta giật giật, giống như nhẹ giọng gọi một tiếng “Anh Ba”, nhưng gió đêm đánh úp lại, chỉ một lát đã lay tỉnh cô ta.
Trong lòng Phan Nhược Nhân hơi trầm xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp, cô ta biết, nhà họ Yến không còn, Yến Thiếu Ngu ngày xưa cao cao tại thượng, hăng hái cũng không còn, hào quang của anh đã sớm giảm đi rất nhiều, không còn là “Anh Ba” mà người người kính sợ nữa.
Nếu như… Nếu Nhà họ Yến không bại lụi thì tốt biết bao?
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng rộng lớn chắn trước mặt cô, khẽ môi mím, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc ngổn ngang. Nhìn Yến Thiếu Ngu che chở cô ở phía sau, chóp mũi có chút chua xót.
Kiếp trước, anh cũng che chở cô như vậy, để cho cô không đến mức bị Điền Tĩnh hãm hại chết.
Đời này, hai người mới gặp nhau lần đầu, cô tự hỏi những ân huệ nhỏ này còn chưa đủ để cho anh buông lỏng sự cảnh giác, cũng vì biết rõ mới xuất hiện, chủ ý của anh là khiêm tốn ngủ đông, không muốn mạnh mẽ ra mặt, nhưng anh lại vì cô mà động thủ.
Loại cảm giác số mệnh đan xen hai đời này khiến hốc mắt cô nóng lên, chớp mắt tiếp theo liền vội vàng dời mắt, sợ bị người ta nhìn ra.
Sau khi đánh người, Yến Thiếu Ngu giống như chẳng làm việc gì, nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, dẫn đầu đi ra ngoài điểm thanh niên trí thức.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, nhấc chân đuổi theo.
Nhân vật chính của vụ việc vừa rời đi, Hoàng Thịnh liền kêu rên, Tống Kim An cười khổ lắc đầu, đưa tay đỡ anh ta dậy: “Tính tình này của em khi nào thì có thể thay đổi?”
Hoàng Thịnh ăn đau sắc mặt trắng bệch: “Đi khám bác sĩ, đi khám bác sĩ trước.”
Tống Kim An giương mắt nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đang biến mất bóng đêm, che giấu cảm xúc trong lòng, đỡ Hoàng Thịnh vào phòng, thuận tiện nói với Thôi Hòa Kiệt: “Dẫn đường Thôi, phiền anh đi tìm bác sĩ cho Hoàng Thịnh, cám ơn.”
Thôi Hòa Kiệt liên tục đáp: “Việc nhỏ, việc nhỏ.”
Sau khi gã đáp ứng liền vội vàng rời khỏi điểm thanh niên trí thức, trong lòng lại thở dài, bây giờ mới ngày đầu tiên nhưng liền liên tiếp xảy ra chuyện, mấy năm sau, điểm thanh niên trí thức này sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng không biết cuối cùng gã có thể được như nguyện hay không?
Nhóm thanh niên trí thức xem xong náo nhiệt, cũng nhao nhao vào nhà quan tâm Hoàng Thịnh.
Đương nhiên, cũng có người nhớ Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài.
“Tuy Cố Nguyệt Hoài là thiếu nữ nông thôn nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mấy cô gái thủ đô chỗ chúng ta, Yến Thiếu Ngu này thật đúng là tốt số, chen ngang xuống nông thôn mà cũng may mắn như thế, mấy năm sau có một đóa hoa xinh đẹp, chậc.”
“Ai nói không phải chứ? Mẹ nó, tôi ghen tị quá!”
Phan Nhược Nhân nghe những lời này, khẽ cắn môi, gương mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo.