Nhậm Thiên Tường nghe Điền Tĩnh trào phúng, mặt anh ta sầm xuống.
Điền Tĩnh đẩy tay Nhậm Thiên Tường ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô ta nói: "Anh vẫn chưa biết đúng không? Trong nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn, có một người tên Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài rất thích anh ta, cô ta là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng được phân tới điểm thanh niên tri thức, hàng ngày ở chung với Yến Thiếu Ngu, còn anh thì sao?"
"Nhậm Thiên Tường, cơ hội duy nhất anh có thể đông sơn tái khởi chính là Cố Nguyệt Hoài, cô ta nắm giữ tài sản vô giá của nhà họ Cố để lại, anh chỉ có thể làm cho cô ta thích anh, yêu đương với anh, như vậy anh mới có được cuộc sống giàu sang!"
Giọng Điền Tĩnh mang theo mê hoặc, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Nhậm Thiên Tường lại đầy thù hận đến thấu xương.
Nếu nói Cố Nguyệt Hoài từng là người cô ta chán ghét nhất, căm hận nhất, nhưng sau khi cô ta trở về từ trại cải tạo lao động, Nhậm Thiên Tường đã thay thế Cố Nguyệt Hoài, anh ta trở thành người cô ta hận nhất. Nếu có thể, cô ta hận không thể c.h.é.m tên này một nghìn nhát!
Nhưng Nhậm Thiên Tường c.h.ế.t thoải mái như vậy, làm sao có thể hóa giải được mối hận trong lòng cô ta?
Cố Nguyệt Hoài cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô ta dám khẳng định, Nhậm Thiên Tường sẽ không lấy được gì tốt từ chỗ Cố Nguyệt Hoài. Thế nhưng hai người cô ta ghét nhất đến với nhau, Điền Tĩnh cũng thấy vui vẻ, tình trạng hiện giờ mới là tốt nhất.
Mắt Nhậm Thiên Tường lóe lên, anh ta đứng im lặng không nói gì, rõ ràng là đã bị lời của Điền Tĩnh thuyết phục.
Sau khi anh ta trở về từ trại cải tạo lao động, chuyện ăn uống cũng là vấn đề, vài ngày nay cũng tiêu tiền của Điền Tĩnh, đám người đòi nợ kia vẫn chưa hết hy vọng, mấy ngày nay nghe anh ta được thả ra nên lại nhìn chằm chằm anh ta.
Mặc dù Điền Tĩnh không có ý tốt, nhưng cô ta nói đúng, bây giờ người có thể giúp anh ta chỉ có Cố Nguyệt Hoài.
Nhậm Thiên Tường nhướng mi tỏ vẻ lo lắng, anh ta lạnh lùng nói: "Cô cũng nói, Cố Nguyệt Hoài ở điểm thanh niên tri thức, nơi đó có nhiều người, cô ta cũng không có ấn tượng tốt gì với tôi, tôi có thể theo đuổi cô ta thế nào được?"
Điền Tĩnh khựng lại, cô ta trào phúng nói: "Theo đuổi? Này, Nhậm Thiên Tường, sao anh lại khờ dại như vậy?"
Điền Tĩnh cố nén sự ghê tởm đến gần Nhậm Thiên Tường, ngón tay chọc vào n.g.ự.c anh ta, giọng cô ta rất thấp, rất nhẹ, nhưng lại ngập tràn sự ác ý: "Nhậm Thiên Tường, người làm chuyện lớn không quan tâm chuyện vặt vãnh, anh có thể… Làm lại trò cũ."
Nhậm Thiên Tường nghe vậy, lông mi run rẩy, ánh mắt có hơi phức tạp.
Anh ta không nói với Điền Tĩnh rằng mình từng dùng trò cũ trên người Cố Nguyệt Hoài, nhưng đáng tiếc là thất bại.
Bây giờ vẫn dở trò cũ với Cố Nguyệt Hoài, anh ta thấy hơi chột dạ, chỉ cảm thấy chỗ lúc trước bị Cố Nguyệt Hoài đánh đau râm ran, cảm giác này khiến anh ta không được tự nhiên, mọi người gọi là di chứng sau thất bại.
*
Cố Nguyệt Hoài về nhà, cô chuẩn bị cơm trưa đơn giản, chỉ có cơm rang trứng với hành lá.
Khi cô trở về, Cố Tích Hoài không ở nhà, không biết có phải lại mang Yến Thiếu Đường lên núi không.
Nhân lúc trong nhà không có ai, Cố Nguyệt Hoài đi vào phòng, khóa trái cửa đi vào không gian Tu Di, trong không gian vẫn hưng thịnh như trước, khắp nơi đều là mùi lương thực và mùi trái cây. Lần trước cô mua không ít hạt giống ở xã cung ứng, kho hàng không gian dự trữ rất phong phú.
Cố Nguyệt Hoài vẫn làm các công việc như bình thường, nhặt trứng gà, số trứng gà trong nhà kho đã xếp được thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Nguyệt Hoài lại tưới nước giếng không gian, sau đó cô mới xoay người rời đi.
Trong phòng cô dự trữ rất nhiều lương thực, đều là đồ tháng nay tan làm cô mang về mỗi ngày, trong nhà cũng chỉ tưởng rằng cô mua ở xã cung ứng. Mặc dù không lấy đồ trong không gian Tu Di ra, cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn trong mùa đông.
Cố Nguyệt Hoài vét cơm nguội ra, sau đó chiên trứng, mùi hương bay tràn ngập.
Cơm trắng hòa quyện với trứng gà vàng óng, có thêm chút màu xanh của hành lá, màu sắc hương vị đều hài hòa.
Khi Cố Tích Hoài dẫn Yến Thiếu Đường về thì ngửi thấy mùi cơm rang trứng, anh ấy chậc lưỡi nói: "Mỗi ngày trở về đều được ăn cơm nóng hổi, thật là tốt quá đi."
"Chị!" Yến Thiếu Đường vén rèm đi vào, cô bé đưa trái cây màu đỏ rực nho nhỏ cho Cố Nguyệt Hoài.
"Sơn tra?" Cố Nguyệt Hoài ngắm nghía quả sơn tra trong tay, thời tiết lạnh, sơn tra cũng rụng gần hết, tìm được nó cũng không dễ dàng, thế nhưng sơn tra rất chua, càng ăn càng đói.
Cố Tích Hoài rửa tay cho Yến Thiếu Đường, anh ấy nghĩ đến người mình nhìn thấy trên núi, không khỏi nhíu mày hỏi: "Dạo này trên núi có khá nhiều người, Nguyệt Hoài, có phải đại đội xảy ra chuyện gì đúng không?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy, anh ba nhà cô thông minh từ nhỏ, dạo này đám người Vương Phúc và Vương Bồi Sinh rất lo lắng, đến cả Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng nhìn ra, càng đừng nói là Cố Tích Hoài.
Cô im lặng một lát, rồi nói: "Anh cũng biết đó, em vẽ tranh tường ở đại đội, nên nghe được một ít."
Vẻ mặt Cố Tích Hoài nghiêm túc, anh ấy nghĩ đến số lương thực trong phòng Cố Nguyệt Hoài, trong lòng có linh cảm không tốt.
Yếu hầu anh ấy chuyển động, anh ấy thử hỏi: "Đại đội thiếu lương thực?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô bình tĩnh nói: "Vâng, năm nay thu hoạch không tốt, sản lượng lương thực giảm rất nhiều, sau khi nộp thuế lương thực, thì lương thực của đại đội không đủ phát cho nhóm xã viên của đại đội."
"Shhh…" Cố Tích Hoài hít sâu một hơi.
Thiếu lương thực mà nói là chuyện lớn ảnh hưởng đến cả tính mạng của mọi người!
Anh ấy thì thào: "Mọi người đều biết năm nay thu hoạch không được tốt, nhưng nghiêm trọng như vậy sao?"
Cố Nguyệt Hoài múc một thìa cơm, cô nhún vai nói: "Lao động tập thể đương nhiên sẽ có người dùng mánh lời ăn trộm, xã viên vốn không quá để bụng, sản lượng lương thực hàng năm giảm dần, lãnh đạo suy nghĩ nhiều biện pháp cũng không hiệu quả, năm nay coi như là nếm trái đắng."
Cố Tích Hoài ngồi trên giường đất, anh ấy nhíu chặt mày.
Cố Nguyệt Hoài múc một bát cơm rang, đưa cho Cố Tích Hoài: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng ta không thiếu lương thực."
Con người vốn không có khả năng thay đổi chuyện này, bởi vì đời này có không gian Tu Di hỗ trợ, nếu không nhà bọn họ vẫn giống như đời trước, đói đến còn da bọc xương, tóm lại không ồn ào đến xảy ra tai nạn c.h.ế.t người, chuyện gì đến rồi lại trôi qua.
Cố Tích Hoài gật đầu, anh ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài đầy phức tạp: "May mà có em."
Số lương thực trong nhà đều dựa vào tiền lương và tiền trợ cấp của Cố Nguyệt Hoài mới có được, rất nhiều, đủ để bọn họ ăn no.
Cố Nguyệt Hoài vừa nhìn đã biết Cố Tích Hoài nghĩ gì, tiền lương của cô không dự trữ đủ số đó, cô cười nói: "Nên cảm ơn bà nội, nếu không đến thành phố Chu Lan bán trang sức lấy tiền, chúng ta cũng không dự trữ được nhiều lương thực như vậy."
Cố Tích Hoài nghe vậy thì cười khanh khách: "Vậy cũng là bà nội để lại cho em, bọn anh dính hào quang của em."
Lúc này anh ấy không khỏi cảm thán, nếu Cố Nguyệt Hoài không thay đổi, cô vẫn giống như trước kia, chỉ sợ sẽ không quan tâm đến bọn họ. Bây giờ ngẫm lại, cuộc sống thật là biến hóa thất thường.
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài múc cơm rang vào cặp lồng, anh ấy thấy kỳ lạ nói: "Em chưa ăn no?"
Cô đã ăn được một bát, còn phải để vào cặp lồng? Số lượng cơm còn nhiều hơn lúc cô vẫn béo!
Cố Nguyệt Hoài cười cười, cô không trả lời, chỉ nói: "Thiếu Đường ăn nhiều một chút, ăn không đủ thì bảo anh trai đơm thêm cho em, biết chưa?"
Yến Thiếu Đường gật đầu nhỏ, miệng nhét đầy cơm rang khiến quai hàm phồng lên.
Khi Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài, Cố Tích Hoài vội nói: "Nguyệt Hoài, em hãy nghe anh ba khuyên một câu, em ăn ít thôi, em như bây giờ rất ổn, đừng để lại béo lên, lúc đó sẽ không lấy được ai."
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô không giải thích, xách túi lưới đi tìm Yến Thiếu Ngu.