Điểm thanh niên trí thức.
Lúc Cố Nguyệt Hoài mang cơm về, nhóm thanh niên trí thức cũng vừa mới dọn cơm ra bàn ăn.
Cô đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng rồi cau mày hỏi: “Yến Thiếu Ngu đâu?”
Bùi Dịch sửng sốt, anh ta không biết Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu có quan hệ tốt như vậy từ bao giờ, bèn lắc đầu nói: “Vừa ở chỗ chăn nuôi về anh ấy đã mượn xe đạp của tôi, không biết đã đi đâu.”
“Mượn xe đạp?” Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày.
Tống Kim An nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi nói: “Chắc là Thiếu Ngu đi tìm em trai và em gái của cậu ấy rồi.”
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, cô hỏi: “Thanh niên trí thức Tống, anh có biết em trai và em gái của anh ấy được phân đến đại đội nào không?”
Tống Kim An đang định nói thì Phan Nhược Nhân ở bên cạnh bóc vỏ màn thầu cười lạnh: “Hừ, mới quen được một ngày đã dính chặt như vậy, cô không biết xấu hổ sao?”
Cố Nguyệt Hoài nhếch khóe môi, liếc Phan Nhược Nhân rồi nói: “Yến Thiếu Ngu không để bụng tôi dính lấy anh ấy, nhưng cô còn để bụng hơn hơn cả anh ấy luôn nhỉ.”
“Cô!” Phan Nhược Nhân đập bàn đứng dậy, cô ta nắm chặt cái bánh màn thầu màu vàng trong tay, muốn quăng thẳng vào gương mặt đáng ghét của Cố Nguyệt Hoài, đúng là con khốn, suốt ngày bám lấy Yến Thiếu Ngu!
Tống Kim An không vui lên tiếng: “Nhược Nhân!”
Phan Nhược Nhân cắn môi, cô ta trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, sau đó cầm bánh màn thầu chạy ra khỏi điểm thanh niên trí thức.
Cố Nguyệt Hoài không thèm để ý đến Phan Nhược Nhân, cô nhìn về phía Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống?”
Cô cũng rất muốn biết, sau khi kiếp này và kiếp trước xảy ra sai lệch, rốt cuộc Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bị phân đến đại đội nào, có cách nào để chuyển họ đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử không?
Cô biết rất rõ tình cảm của Yến Thiếu Ngu dành cho người nhà của mình, nếu như không tìm được cách, rất có khả năng anh sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Tống Kim An suy nghĩ một lúc sau đó áy náy lắc đầu, lúc đó khi vừa mới được phân công, hình như Yến Thiếu Ngu đã đánh nhau với người hướng dẫn, anh ta hoàn toàn không nghe rõ nơi được phân đến.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô cũng không nói gì mà chỉ gật đầu với Tống Kim An sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tống Kim An nhìn về phía Thôi Hòa Kiệt nói: “Cô có thể hỏi dẫn đường Thôi, anh ấy biết rõ hơn tôi.”
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài khẽ chuyển động, nhìn về phía Thôi Hòa Kiệt.
Cô vẫn luôn không có ấn tượng tốt với người này, bởi vì gã xu nịnh, kiếp trước vì để lấy lòng Hoàng Thịnh và những người khác, gã đã tìm mọi cách để sỉ nhục Yến Thiếu Ngu, ước gì có thể chà đạp anh ở dưới chân mới thể hiện được bản chất chó săn của gã.
Người này để trèo lên cao, chuyện gì gã cũng làm được.
Thôi Hòa Kiệt đang vui vẻ ăn uống, nghe Tống Kim An nói, miệng gã dừng lại rồi cười ngượng. Gã suy nghĩ một lúc, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: “Tôi nhớ em trai và em gái của thanh niên trí thức Yến được phân đến đại đội Liễu Chi.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Đại đội Liễu Chi?”
Đại đội này cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử không tính là gần lắm, mặc dù đều thuộc sự quản lý của huyện Thanh An, nhưng lại rất xa xôi, nhưng nơi đó lại rất gần Vĩ Đầu Trang nơi cải tạo lao động, ở đấy toàn là núi, điều kiện sinh hoạt rất khó khăn, sao bọn họ lại bị phân đến đó?
Thôi Hòa Kiệt gật đầu: “Ừ, đúng là đại đội Liễu Chi.”
Vốn dĩ gã không muốn dính vào chuyện này, dù sao Cố Nguyệt Hoài cũng vì Yến Thiếu Ngu, gã hận không thể đẩy hai người ra, có thể đồng ý giúp đỡ sao? Chẳng qua không thể không cho Tống Kim An mặt mũi, chỉ nói mấy câu đơn giản, còn có thể đổi lấy một ân huệ.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô nói cảm ơn với Tống Kim An và Thôi Hòa Kiệt sau đó lập tức sách túi lưới rời đi.
Hoàng Thịnh liếc nhìn bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài, sau đó nhìn Tống Kim An im lặng không nói gì, anh ta dùng vai đụng Tống Kim An một cái rồi nhỏ giọng nói: “Anh Năm, anh nói xem, có phải anh coi trọng cô thôn hoa này đúng không?”
Tống Kim An như thể vừa mới tỉnh táo lại, anh ta nghi ngờ hỏi: “Thôn hoa gì?”
Hoàng Thịnh tặc lưỡi, anh ta nói bằng giọng hận sắt không thành thép: “Ôi, Cố Nguyệt Hoài đó! Ngoại trừ cô ấy thì còn có thể là ai?”
Nói xong, anh ta lại chép miệng: “Mặc dù ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài không tốt lắm, nhưng lớn lên rất xinh đẹp, anh Năm thích cô ấy cũng là chuyện bình thường, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây một thời gian dài, không bằng… Ha ha ha.”
Nghe thấy tiếng cười tục tĩu của Hoàng Thịnh, mí mắt của Tống Kim An giật giật, anh ta nghiêm túc nói: “Im miệng! Đừng có nói bậy.”
Hoàng Thịnh liếc mắt: “Ai nói bậy? Ở nông thôn rất nhàm chán, có một người phụ nữ để giải buồn cũng rất tốt, em thấy Cố Nguyệt Hoài và anh Năm rất xứng đôi, à, em nói về ngoại hình.”
Anh ta nói “giải buồn”, đương nhiên không phải để Tống Kim An dây dưa với đối phương, đây chỉ đơn giản là chơi đùa một chút.
Một người phụ nữ ở nông thôn, cho dù có thích cũng không có khả năng dẫn về Bắc Kinh, cô ấy không xứng.
Thôi Hòa Kiệt đang ngồi bên cạnh Bùi Dịch, nghe Hoàng Thịnh không coi ai ra gì nói các chỗ tốt khi lấy phụ nữ nông thôn giải buồn, trong lòng gã có chút lức tạp nói không ra là cảm giác gì, trong lòng cũng có mấy phần đồng tình với Cố Nguyệt Hoài.
Tống Kim An không nghe nổi nữa, anh ta nặng nề đặt cái đũa xuống bà: “Anh nói, im miệng!”
Hoàng Thịnh thấy Tống Kim An tức giận thật thì vội vàng ngậm miệng, sau một lúc lau anh ta mới cười nói: “Ăn thôi, ăn thôi, buổi chiều còn phải đi là việc.”
Bữa trưa trôi qua vô cùng nhạt nhẽo.
Cố Nguyệt Hoài cầm túi lưới ngồi ở tảng đá trước của điểm thanh niên trí thức, suy nghĩ cẩn thận.
Việc phân phối và điều động thanh niên trí thức đều phải thủ tục, theo lý ba anh em Yến Thiếu Ngu sống nương tựa vào nhau, về tình về lý nên được phân vào cùng một đại đội, vì sao? Vì sao kiếp này lại sai lệch? Ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì sa?
Ở trong trí nhớ của cô, sự thay đổi duy nhất ở kiếp này xảy ra trên người cô.
Nhưng cô chưa từng đến Bắc Kinh, sao lại thay đổi quỹ đạo số phận của Yến Thiếu Ngu? Điều này không nên.
Cố Nguyệt Hoài cau mày, bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề.
Đời này cô tiếp xúc duy nhất với thủ đô là Yến Thiếu Đường, là bởi vì cô tìm được Yến Thiếu Đường sao?
Đang suy nghĩ, một chiếc xe đạp đi qua con đường quê phủ đầy lá rụng.
Cố Nguyệt Hoài vừa ngẩng đầu lên đã thấy Yến Thiếu Ngu đạp xe trở về, mái tóc đen của anh bị gió thổi bay phấp phới, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, nhưng mặt mày lúc này lại mang theo vài phần bi quan chán đời.
Cô có hơi ngạc nhiên, đại đội Liễu Chi cách nơi này cũng không gần, sao anh về nhanh vậy?
Cố Nguyệt Hoài đứng dậy ngăn cản Yến Thiếu Ngu: “Thanh niên trí thức Yến!”
Cô đảo mắt, nhìn thấy ghế sau xe chở gạo, mì, gạo lứt, còn có một bó rau xanh, vừa nhìn đã tưởng đây là quà tặng, cho nên, anh đây là đi đến công xã mua đồ chuẩn bị tự nấu cơm sao?
Nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài thoáng chốc nhạt đi, trong mắt của cô cũng hiện lên một chút buồn bã.
Yến Thiếu Ngu nhìn thoáng qua túi lưỡi trong tay Cố Nguyệt Hoài, anh lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, không cần cô đưa cơm nữa.”
Nói xong, anh đẩy xe đạp đi về điểm thanh niên trí thức.
Cố Nguyệt Hoài chặn đầu xe đạp lại, cô mạnh mẽ nhét túi lưới trong tay vào tay Yến Thiếu Ngu: “Tôi đã nhận tiền, nhất định phải đưa cơm, nếu như anh không muốn ăn thì cứ vứt đi.”
Giọng nói của cô có chút không vui, nói xong cô buông tay đi về ký túc xá ở điểm thanh niên trí thức.
Cố Nguyệt Hoài cau mày dựa lưng vào ván cửa, cô chưa bao giờ phải người có tính cách tốt, chẳng qua bởi vì chuyện đời trước mà cảm thấy áy náy, hôm nay bị Yến Thiếu Ngu chọc tức, ngược lại để lộ ra vài phần tính cách thực sự.
Tính tình thực là bướng bỉnh! Nếu không tối nay dẫn anh về nhà?
Chỉ cần anh nhìn thấy Yến Thiếu Đường, dựa vào danh tiếng “ân nhân cứu em gái”, lúc tiếp cận anh cũng càng tự tin hơn, đến lúc đó anh có muốn từ chối cô cũng không có lý do phải không?