Sau khi Yến Thiếu Ngu ăn xong miếng cơm rang cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn về phía Hoàng Thịnh: “Cậu đang nói tôi sao?”
Thịt trên mặt của Hoàng Thịnh rung lên, nhìn gương mặt kiêu ngạo của Yến Thiếu Ngu, vốn tất cả những lời muốn nói ra đều bị nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể khàn giọng nói: “Lại… Lại không chỉ mặt gọi tên!”
Yến Thiếu Ngu bình tĩnh nhìn anh ta một lúc, anh thu hồi ánh mắt rồi cầm hộp cơm đi rửa sạch.
Anh vừa đi, Hoàng Thịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi phản ứng lại, anh ta cảm thấy có chút bực bội.
Hoàng Thịnh nghiến răng, thầm oán hận nói: “Sớm biết vậy, tôi đã không nhắc nhở anh ta, để cho anh ta bị phụ nữ nông thôn kia lừa mới tốt! Xem sau này anh ta còn kiêu ngạo như thế nào!”
Tống Kim An không nghe nổi những lời như vậy, anh ta cầm bát đi ra ngoài.
“Anh Năm!” Hoàng Thịnh gọi một câu, thấy anh ta không để ý đến mình thì càng tức giận hơn.
Vu Kiến Quốc bĩu môi, nhìn đồ ăn thừa trên đĩa trên bàn, anh ta ngồi xuống cầm bát lên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa ậm ờ nói: “Cũng may vẫn còn, bây giờ không phải là đang ở thủ đô, tôi không muốn lãng phí đồ ăn.”
Tống Kim An đuổi theo ra ngoài thì nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang ngồi xổm bên cạnh giếng rửa hộp cơm.
Anh ta do dự một lúc rồi đi đến ngồi xổm xuống cạnh anh: “Anh đừng để lời nói của Hoàng Thịnh và Kiến Quốc ở trong lòng.”
Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, anh ngước mắt lên nhìn về phía Tống Kim An, cặp mắt đào hoa híp lại: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Anh căn bản không quan tâm Cố Nguyệt Hoài thích ai, có đối tượng hay không.
Tống Kim An sửng sốt, anh ta nhìn Yến Thiếu Ngu: “Anh không thích biên tập Cố sao?”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu lặng lẽ nhìn Tống Kim An, ánh mắt có hơi lạnh lùng: “Thích sao? Với tôi mà nói có vẻ dư thừa?”
Nói xong, anh cất hộp cơm đang nhỏ nước vào trong túi lưới rồi bình tĩnh đặt ở trước cửa ký túc xá của thanh niên trí thức nữ.
Tống Kim An khẽ thở dài, sâu trong đôi mắt đầy vẻ phức tạp.
Anh ta nghe hiểu được những gì Yến Thiếu Ngu nói, ý của anh là hiện tại anh căn bản không muốn lãng phí thời gian vào việc “thích”, có thời gian, chẳng bằng suy nghĩ cách làm thế nào để khôi phục nhà họ Yến, làm thế nào được cứu được cha mẹ và tìm được em gái.
*
Ở bên kia, Hạ Lam Chương chở Cố Nguyệt Hoài đến một nơi trống trải không có người.
Cố Nguyệt Hoài hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
Hạ Lam Chương cười khổ, anh ấy đưa chiếc túi treo trên tay lái cho Cố Nguyệt Hoài: “Cô cầm lấy cái này đi, đừng từ chối.”
Cố Nguyệt Hoài hơi nghi ngờ, cô nhận lái cái túi rồi mở ra nhìn thử, khi nhìn thấy lương thực tinh bên trong thì sửng sốt một chút.
Vẻ mặt của Hạ Lam Chương trở nên nghiêm túc, anh ấy nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói năm nay sản lượng lương thực thu hoạch rất ít, dự trữ cũng rất ít, công xã đã thiếu lương thực, một số ít người biết chuyện đã bắt đầu mua lương thực từ sớm.”
Cố Nguyệt Hoài dừng lại một lúc, không ngờ Hạ Lam Chương lại cố tình đến đây một chuyến nói tin tức này cho cô biết.
Kiếp trước, mãi đến lúc đại đội thông báo cô mới biết chuyện thiếu lương thực, lúc đó thì đã quá muộn rồi, tất cả gia đình đều bị đói bụng đến mức da bọc xương, đời này xảy ra rất nhiều chuyện, dẫn đến quỹ đạo số phận cũng bị thay đổi.
Hạ Lam Chương nhìn Cố Nguyệt Hoài không nói lời nào, anh ấy cho rằng cô không tin, lại nói: “Chỗ lương thực này cô cầm đi, dù sao cũng sẽ có chỗ dùng, mặt khác, nhân lúc còn dễ dàng cô cũng sớm mua lương thực để dự trữ đi, lời tôi nói đều là sự thật.”
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ mím lại, cô ngước mắt lên nhìn Hạ Lam Chương nói với giọng điệu chân thành: “Đồng chí Hạ, cảm ơn.”
Cảm ơn anh đã sẵn lòng nói cho tôi biết tin tức này, rõ ràng ngay từ đầu cô chỉ coi anh ấy là một “con cá lớn”.
Tình yêu của Hạ Lam Chương quá chân thành và nóng bỏng, anh thật lòng đưa cho cô, đáng tiếc, số phận đã định trước cô không có cách nào có thể đáp lại tình cảm như vậy, có vài người và vài việc, luôn luôn để lại những tiếc nuối.
Hạ Lam Chương ngẩn ra: “Không… Không cần khách khí.”
Cố Nguyệt Hoài ước lượng túi lưới trong tay rồi do dự nói: “Lương thực tôi nhận, nhưng mà tôi phải trả tiền.”
Nói xong, cô lấy từ trong túi ra năm đồng nhét vào tay Hạ Lam Chương, lương thực tinh trong tay cô ước chừng không dưới ba mươi cân, dựa theo giá cả thị trường nó đáng giá như vậy.
“Tôi…” Hạ Lam Chương cau mày muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Cố Nguyệt Hoài trong lòng anh ấy hiển, nếu anh ấy không nhận số tiền này cô cũng sẽ không nhận chỗ lương thực đó, trong lúc nhất thời, tâm trạng của anh ấy rất xa xút.
Mà năm đồng trong tay, cũng khiến anh ấy bỏng tay.
Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ rồi nói: “Cảm ơn anh, buổi chiều tôi còn phải đi làm việc, không thể nói chuyện với anh nữa, chờ đến lúc rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm, không cần tiễn tôi đâu, anh mau về đi.”
Cô vẫy tay với Hạ Lam Chương rồi mang theo lương thực đi về.
Hạ Lam Chương đứng tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi không nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, lúc này mới cử động đôi chân cứng ngắc, anh cúi đầu nhìn năm đồng trong tay, rồi mỉm cười tự giễu sau đó lên xe đạp rời đi.
Sự chân thành của chàng trai trẻ hết lần này đến lần khác bị đập vỡ, nhưng cuối cùng trong lòng anh ấy lại chỉ còn lại cảm giác không phục.
Cố Nguyệt Hoài mang lương thực về nhà, sau đó lại chạy đến điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức đang chuẩn bị ra ngoài làm việc.
Cô đến trước của ký túc xá lấy hộp cơm sau đó cầm bảng vẽ và bút vẽ đi theo những thanh niên trí thức ra cửa đi làm.
Vẫn là chỗ chăn nuôi, sau khi quét dọn sạch sẽ, đã đến lúc cho gia súc ăn, những thứ này đều là tài sản của đại đội, cần tỉ mỉ chăm sóc, thức ăn cho lợn phải băm nhỏ và nấu lên, đây cũng là một công trình lớn.
Lưu Nhị Nhĩ là người chăn bò, nói chung là tất cả gia súc trong chuồng đề do gã chăm sóc, làm thức ăn cho lợn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao và đây cũng không phải là một việc đơn giản, vì vậy buổi chiều, Lưu Nhị Nhĩ cố ý ghé qua để chị dạy đám lính mới thanh niên trí thức.
Cố Nguyệt Hoài đong đưa bút trên tay, vẽ ra hình ảnh nhóm thanh niên trí thức đang làm việc.
Cô bớt chút thời gian nhìn thoáng qua Lưu Nhị Nhĩ, hiển nhiên thái độ của gã đối với bò cái tốt hơn nhiều, cũng rất quan tâm, gã đang toàn tâm toàn ý sờ vào bụng con bò cái đang mang thai, ngay cả ánh mắt cũng có mấy phần dịu dàng.
Dáng vẻ đó không giống như đang nhìn bò, mà giống như đang nhìn người yêu.
Cố Nguyệt Hoài cau mày, trong lòng cô sinh ra chút ớn lạnh, từ khi nghi ngờ Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh, cô bất giác không có ấn tượng tốt đối với người đàn ông này, gã coi trọng bò cái như vậy, sao đời trước lại để cho bò cái khó sinh mà chết?
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài cầm bảng vẽ đến gần Lưu Nhị Nhĩ.
Cô nheo mắt hỏi: “Chú Lưu, bò cái của đại đội chúng ta bao giờ thì sinh?”
Lưu Nhị Nhĩ rùng mình, gã ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyệt Hoài đứng ở ngoài chuồng gia súc, cười nói: “Cô làm tôi giật cả mình.”
Trong lòng gã không khỏi sinh ra mấy phần cảnh giác, lần trước khi gã dẫn con bò về nhà đã cảm thấy cô gái này không bình thường, sao đột nhiên lại bắt đầu hỏi chuyện của bò cái? Ở trong đội nhiều năm như vậy, cũng không thấy cô hỏi nhiều một câu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Nhị Nhĩ vẫn nói: “Đoán chừng hai ngày nữa bò cái sẽ sinh, chuồng bò lạnh quá, bí thư chi bộ bảo tôi dẫn nó về nhà.”
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ, cô nhìn Lưu Nhị Nhĩ rồi bỗng nhiên cười nói: “Chú Lưu, hai ngày trước tôi thấy chú và Lý Siêu Anh ở chung một chỗ, hai người rất thân quen sao?”
Nghe vậy, Lưu Nhị Nhĩ cảm thấy cả người lạnh toát.
Gã sợ hãi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, chỉ cảm thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt không khác gì ma quỷ.
Yến Thiếu Ngu đang đứng bên cạnh chải lông cho bò, nghe Cố Nguyệt Hoài chậm rãi nói, sau đó nhìn cơ thể Lưu Nhị Nhĩ đột nhiên căng thẳng, cặp mắt hoa đào của anh híp lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.