Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 227: Chương 227



Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng quật cường của Cố Nguyệt Hoài rời đi, ánh mắt trầm lắng chốc lát, sau đó treo túi lưới lên xe rồi đi về điểm thanh niên trí thức, bây giờ là giờ cơm, anh dễ dàng mang lương thực vừa mua vào nhà.

Tống Kim An hơi ngạc nhiên: “Thiếu Ngu, anh phải tự nấu cơm sao?”

Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý nhiều, cầm túi lưới ngồi xuống bàn bên kia, ăn cơm.

Cố Nguyệt Hoài đã nói đến mức này, anh không có khả năng thực sự ném cơm đi.

Vừa mở nắp hộp cơm ra, một mùi thơm nồng nặc của cơm xộc vào mũi, cơm trắng như tuyết được bao bọc bởi một lớp trứng gà, bên trong còn có cà rốt, dưa chuột, nấm hương cắt nhỏ, đủ màu sắc trộn lẫn vào một chỗ, nhìn rất đẹp mắt.

Yến Thiếu Ngu im lặng trong chốc lát, sau đó anh cầm đũa lên gắp một đũa cơm đưa vào miệng, mặn nhạt vừa phải, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được.

Hoàng Thịnh ngửi mùi thơm trong không khí, chỉ cảm thấy trong miệng không còn mùi vị.

Lúc này, thanh niên trí thức bên cạnh Hoàng Thịnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Yến Thiếu Ngu, bỗng nhiên nói với Tống Kim An: “Anh Năm, nếu không em trả một ít tiền, để sau này biên tập Cố lo liệu đồ ăn cho chúng ta nhé? Em thấy tay nghề của cô ấy cũng rất tốt, nấu cơm thật là thơm!”

Nói xong, thanh niên trí thức tóc ngắn tên là Vu Kiến Quốc chép miệng.

Thôi Hòa Kiệt cau mày nhìn về phía Tống Kim An, gã đã nghe Hạ Lam Chương nói, tay nghề của Cố Nguyệt Hoài có thể so với đầu bếp trong tiệm cơm Quốc Doanh, nếu cô ấy có thể nấu cơm cho thanh niên trí thức, gã cũng có thể đi theo thưởng thức đồ ăn thức uống.

Chẳng qua, gã biết tính cách của Cố Nguyệt Hoài dầu muốn không ăn, chỉ sợ sẽ không bằng lòng làm đầu bếp nữ.

Ánh mắt của Bùi Dịch cũng rất phức tạp, anh ta luôn cảm thấy chỉ một đêm không tới đã xảy ra rất nhiều chuyện mà anh ta không biết.

Lần đầu tiên về đơn vị gặp được Cố Nguyệt Hoài, anh ta đã cảm thấy đồng chí nữ này không tầm thường, ngoại hình xinh đẹp chỉ là một phần, điều khiến anh ta thực sự tôn trọng cô là thái độ bình tĩnh khi đối mặt với tất cả mọi chuyện của cô.

Anh ta không biết, một cô gái trẻ tuổi, chỉ chưa đến hai mươi tuổi sao có thể sống như một người trung niên.

Vu Kiến Quốc không nhận được câu trả lời của Tống Kim An, liền mong đợi nhìn anh ta: “Anh Năm?”

Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, biên tập Cố có công việc riêng của mình, làm sao có thể đến nấu cơm cho nhiều người như vậy, cô ấy là một đồng chí nữ, nếu làm quá nhiều việc sẽ mệt mỏi.”

Hơn nữa, anh ta cũng mơ hồ nhận ra thái độ của Cố Nguyệt Hoài dành cho Yến Thiếu Ngu rất đặc biệt.

Nếu như cô thực sự chỉ là giống như anh ta nghĩ, đồng tình với Yến Thiếu Ngu bị “cô lập”, cũng không nên để ý anh như vậy, thậm chí còn hỏi thăm cả người thân trong nhà anh, thái độ này, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Chẳng lẽ cô thực sự thích Thiếu Ngu sao?

Cái suy nghĩ này khiến Tống Kim An cảm thấy có chút ghen tuông không thể giải thích được, cảm giác này rất xa lạ, anh ta cảm thấy nó không thích hợp lắm.

Tuy nhiên, anh ta theo bản năng nghĩ Cố Nguyệt Hoài không phải là người sẽ yêu người khác từ cái nhìn đầu tiên, trong này nhất định có bí mật nào đó mà anh ta không biết, so với tìm lý do để thoái thác, anh ta cảm thấy suy nghĩ này của mình cảng thêm thuyết phục hơn.

Vu Kiến Quốc thở dài, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.

Anh ta mấp máy môi, nhưng nửa ngày vẫn không thể nói ra được một lời.

Thật ra ba chữ “Yến Thiếu Ngu” này khá xa lạ với đám người bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh ở trong lòng họ cũng chỉ là “anh ba”, đáng tiếc từ lâu anh đã không có khả năng chịu được chức vị này.

Vu Kiến Quốc hơi thất vọng, anh ta đưa tay lên sờ đầu mình.

Cuộc nói chuyện của bọn họ đều lọt vào tai Yến Thiếu Ngu, chẳng qua anh không có ý kiến gì.

Lúc đó, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: Tay nghề của Cố Nguyệt Hoài thật sự rất tốt.

Nhóm thanh niên trí thức vừa ăn cơm xong, bên ngoài đã vang lên giọng nói của bà gái Lưu: “Nguyệt Hoài! Cố Nguyệt Hoài, bên ngoài có người tìm!”

 

Giọng nói của bác gái Lưu không nhỏ, mấy người Tống Kim An đều nghe thấy.

Vốn Cố Nguyệt Hoài đang ở trong phòng may áo bông, nghe được tiếng gọi liền ra ngoài đáp: “Dạ, cháu ra đây!”

Cô vừa đi ra thì thấy bác giá Lưu chỉ vào bên ngoài điểm thanh niên trí thức nói: “Nguyệt Hoài ơi, bên ngoài là một chàng trai trẻ tuổi!”

Vừa nói, bác gái Lưu vừa nháy mắt, giọng điệu có chút trêu chọc.

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày rồi đi ra khỏi điểm thanh niên trí thức, cô vừa đi ra lập tức thấy Hạ Lam Chương đang đứng ở cửa, anh đẩy xe đạp, áo sơ mi trắng tuyết mặc bên trong một cái áo khoác quân đội, nhìn sạch sẽ và tỏa nắng.

“Đồng chí Hạ? Sao anh lại đến đây?” Cố Nguyệt Hoài có hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng sẽ là mấy người Nhậm Thiên Tường và Trần Nguyệt Thăng.

Hạ Lam Chương nhìn Cố Nguyệt Hoài càng ngày càng xinh đẹp, anh ấy cười khẽ nói: “Cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Được, đợi tôi một chút.”

Cô quay trở vào điểm thanh niên trí thức, chạy đến trước của ký túc xá nam nói với Yến Thiếu Ngu đang ở trong phòng: “Thanh niên trí thức Yến, anh ăn cơm xong thì để hộp cơm trước của ký túc xá của chúng tôi, tôi quay lại sẽ lấy.”

Yến Thiếu Ngu dừng lại một chút, anh vừa định nói gì đó lúc ngẩng đầu đã thấy Cố Nguyệt Hoài rời đi.

Hoàng Thịnh híp mắt rồi nhìn Vu Kiến Quốc đang đứng bên cạnh, hai người rón rén đi ra ngoài.

“Hai người đi đâu vậy?” Tống Kim An cau mày, chưa kịp nói hết thì hai người kia đã chạy mất tăm.

Hai phút sau, Hoàng Thịnh và Vu Kiến Quốc chạy như bay trở về, trên mặt hai người không giấu được sự phấn khích, thở hồng học nói: “Tin tức lớn! Tin tức lớn! Anh Năm, anh đoán xem bọn em thấy gì?”

Nói đến đây, Hoàng Thịnh dùng ánh mắt trào phúng nhìn Yến Thiếu Ngu.

Tống Kim An không hiểu hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Vu Kiến Quốc thở hổn hển, anh ta nói với giọng điệu ngạc nhiên và hưng phấn: “Biên tập Cố! Biên tập Cố có đối tượng!”

“Cái gì?” Giọng nói của Tống Kim An có chút khiếp sợ.

Sao anh ta chưa bao giờ nghe nói chuyện Cố Nguyệt Hoài có đối tượng? Thật ra anh ta biết cô từng thích tiểu đội trưởng tên Trần Nguyệt Thăng, thế nhưng Trần Nguyệt Thăng đã kết hôn rồi, đối tượng của cô ấy là ai?

Thôi Hòa Kiệt và Bùi Dịch cũng tỏ vẻ khó tin, người sau càng phản bác: “Điều này không có khả năng, ngày nào biên tập Cố cũng đi làm, tôi chưa từng thấy cô ấy thân thiết với đồng chí nam nào, cô ấy có khả năng có đối tượng sao?”

 

Hoàng Thịnh cau mày: “Không có khả năng sao? Chúng tôi tận mắt nhìn thấy có thể là giả sao?”

Tống Kim An nghĩ đến hai người này vừa đi theo Cố Nguyệt Hoài rời khỏi, anh ta cau mày không nói chuyện.

Thôi Hòa Kiệt nghi ngờ hỏi: “Tận mắt nhìn thấy?”

Vu Kiến Quốc nặng nề gật đầu: “Thật sự, vừa nữa ở bên ngoài mọi người đều nghe thấy phải không? Có người đến tìm biên tập Cố, là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặt rất khí thế, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường! Anh ta đi xe đạp, biên tập Cố ngồi ở phía sau, hai người họ đã đi xa! Chắc chắn là đi hẹn hò!”

Anh ta nói có đầu có cuối, nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, họ đều lộ ra biểu cảm “thì ra là như vậy”.

Hoàng Thịnh liếc nhìn Yến Thiếu Ngu đang ngồi vững vàng: “Có một vài người, cũng quá tự mình đa tình rồi, người ta ở nông thôn là thôn hoa có người mình thích, đoán chừng chỉ là trêu đùa anh mà thôi, ha ha.”

Anh ta không nhìn được Yến Thiếu Ngu trải qua ngày tốt, biết Cố Nguyệt Hoài đối xử với anh khác biệt, trong đầu anh ta thầm coi thường ánh mắt của người phụ nữ này, hôm nay biết Cố Nguyệt Hoài đã có đối tượng, anh ta đối với Yến Thiếu Ngu chỉ còn lại sự cười nào.

Anh quả thực không có mệnh tốt.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.