Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 247: Chương 247



“Thanh niên tri thức Tống! Cậu không thể đi! Bây giờ rất nguy hiểm, mưa to không ngớt, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ trú mưa trước đã!” Vương Phúc bước lên ngăn cản Tống Kim An, vẻ mặt không đồng ý.

Ban đầu Yến Thiếu Ngu xuống dưới, ông ta đã lo lắng hãi hùng rồi, nếu lại thêm Tống Kim An xuống nữa, e là ông ta sẽ không ngủ được.

Những thanh niên tri thức đến từ thủ đô đều không phải là người bình thường, nếu xảy ra sơ suất, một bí thư đại đội nhỏ bé như ông ta làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm này? Đây cũng không phải là chuyện vặt vãnh, mà là chuyện sống còn!

Ngược lại, ánh mắt Tống Kim An kiên định: “Bởi vì nguy hiểm thế nên tôi mới phải đi tìm bọn họ!”

“Cậu… Haiz…” Vương Phúc cũng lau nước mưa trên mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Điền Tĩnh nắm chặt lấy vạt áo của Tống Kim An, ánh mắt hơi vội vàng, muốn kéo anh ta xuống dưới ngay.

Trong cốt truyện, Tống Kim An không cần làm gì cả cũng có thể sống sót quay về, huống hồ gì đã là lúc này rồi, nếu như còn chần chừ nữa, núi sạt lở đất, đất đá ập đến rồi, nói không chừng thật sự sẽ chôn vùi bản thân ở nơi đây!

Điền Tĩnh đưa tay buộc dây thừng cho Tống Kim An, nói: “Chúng ta…”

Lời nói của cô ta còn chưa dứt, một tiếng gầm dữ dội đã vang lên! Tiếp đó là mặt đất rung chuyển dữ dội!

“A…” Vẻ mặt của vài người còn sót lại thay đổi, kêu lên trong sợ hãi nghẹn ngào.

Bởi vì mặt đất bỗng nhiên nứt ra vài khe hở, một vài cây to bám rễ rất sâu cũng bị trồi lên khỏi mặt đất, lộ hết rễ ra bên ngoài, sấm sét vang rền, núi lở đất nứt, trông hơi đáng sợ.

Tròng mắt của Vương Phúc co lại, hét lớn: “Là sạt lở đất! Chạy mau!”

Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Điền Tĩnh bèn hung ác, ôm thật chặt Tống Kim An, nhảy xuống dưới sườn dốc!

Hai người nhanh chóng rơi vào trong bóng tối mênh mông, Cố Chí Phượng không chịu đi, mọi người phải lôi kéo mới đưa ông ấy rời khỏi đỉnh núi được, thế đất ở đây rất cao, một khi xảy ra núi sạt lở đất, sẽ sụp đổ trước tiên.

Bọn họ phải mau chóng đi đến chỗ an toàn, huống hồ cơn mưa triền miên, lại tách rời khỏi phần lớn đội, mất đi sự đe dọa của tiếng người, nếu lúc này đụng phải sói và gấu đen, có thể lượm được mạng trở về hay không lại là một vấn đề khác.

“Bé ơi…”

*

Thời gian quay về năm phút trước.

Cố Nguyệt Hoài siết chặt dây thừng trượt xuống, chốc lát đã xuyên qua những đoạn sườn dốc, thế đất ở nơi này quá cao, độ dốc cũng quá lớn, lại không có người đến đây làm ruộng bậc thang, tuy nhiên đất ở đây rất tơi xốp lại thích hợp để trồng trọt.

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Đình Hoài và Trần Nguyệt Thăng đang từ từ di chuyển, tiếp tục trượt xuống.

Khoảng một phút trôi qua, cuối cùng cô cũng đến một đoạn sườn dốc thoai thoải, có thể đứng vững, ở đây có rất nhiều lá cây đã khô, dẫm lên trên còn có thể phát ra âm thanh rắc rắc, mà những lá khô này không phải lá của loại nào khác mà là lá của củ sắn.

Đưa mắt nhìn ra xa, diện tích của mảnh ruộng củ sắn này vô cùng lớn, dường như tất cả sườn dốc đều chi chít củ sắn.

Việc đào bới ở kiếp này chắc hẳn sẽ vô cùng thuận lợi, không xảy ra núi sạt lở đất và bùn đất lở như kiếp trước, giữ gìn được nhiều củ sắn hơn, cũng nguyên vẹn hơn, nhiều củ sắn như thế này, nếu như đào và đem về hết đủ để các xã viên không phải lo trong thời gian dài.

Điền Tĩnh quả thật là một người may mắn hệt như cá Koi, mặc kệ có phải nguyên nhân ban đầu là bởi vì cô ta đã biết trước ở nơi này có củ sắn hay không, ít nhất kiếp trước cũng là cô ta phát hiện ra mảnh ruộng củ sắn này, mang đến hy vọng cho mọi người trong đại đội.

Lúc này, Cố Đình Hoài và Trần Nguyệt Thăng đi được nửa đường một cách nhọc nhằn, Cố Nguyệt Hoài thấy thế, hét lên với bọn họ: “Tìm thấy rồi! Đi lên trước báo cho mọi người đi, nghĩ cách xem làm thế nào đào hết những củ sắn này mang về!”

 

Nghe thế, vẻ mặt Cố Đình Hoài buông lỏng, may mà thật sự tìm được rồi, nếu không, không biết đám người đại đội này còn gây ra rắc rối gì nữa, nghĩ như vậy, anh ấy bèn nói: “Được! Anh đi lên trước, thông báo cho mọi người!”

Trần Nguyệt Thăng do dự lúc lâu, muốn xuống dưới và đợi chung với Cố Nguyệt Hoài, nhưng nghĩ đến thái độ của cô đối với anh ta, lại cảm thấy lạnh giá.

Khi anh ta do dự chưa quyết định, bầu trời bỗng chợt giống như bị xé toạc, sấm sét vang dội!

Trần Nguyệt Thăng vẫn coi như có một chút kiến thức, thấy thế, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhìn Cố Nguyệt Hoài ở phía dưới, hét lên: “Sắp mưa rồi! Chúng ta quay về mau! Đất ở đây quá mềm, nếu mưa quá lớn, dễ tạo nên lở đất, rất nguy hiểm!”

Cố Nguyệt Hoài cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Rõ ràng hôm nay không trùng với ngày mà Tống Kim An và Điền Tĩnh gặp nguy hiểm ở kiếp trước, nhưng mưa bão vẫn cứ rơi như thể đã hẹn từ trước, đợi thêm một lúc thì liệu rằng Tống Kim An sẽ rơi xuống từ trên sườn dốc không?

 

Cô nheo mắt suy nghĩ một lúc, Tống Kim An là quân cờ vô cùng có thế lực, có tiền có quyền, đối với cô bây giờ mà nói giống như một ngọn núi đè nặng, nếu như anh ta thật sự nảy sinh tình cảm với Điền Tĩnh giống như kiếp trước, vậy cô muốn đối phó Điền Tĩnh thêm nữa thì khó khăn rồi.

Đương nhiên, đổi góc độ suy nghĩ, nếu như sau khi Tống Kim An thích Điền Tĩnh lại khiến anh ta vô cùng thất vọng về cô ta, vì yêu sinh hận, vậy chuyện này liệu có rẽ theo hướng thú vị hơn không?

Dù sao, quân cờ Nhậm Thiên Tường này cũng luôn luôn ở trong trạng thái nóng lòng dùng thử.

Cô thật sự đã quá hiểu rõ Nhậm Thiên Tường, tại Điền Tĩnh mà anh ta đã đi trại cải tạo lao động, tất nhiên sẽ không quay về tay không, về phần hai người có xảy ra chuyện gì hay không thì cô không thể xác định, nhưng chắc chắn rằng anh ta là quả b.o.m đang chờ nổ.

Cô không muốn để Điền Tĩnh c.h.ế.t vui vẻ như vậy, muốn khiến cô ta giống như cô của như kiếp trước, trải qua đau khổ nặng nề, cho dù là tâm lý hay là tinh thần, tất cả cũng đều sup sụy, chìm trong đau khổ!

Còn có một cách nghĩ mơ hồ khác, cách nghĩ này khiến cô hơi lo lắng.

Đó là lai lịch của Điền Tĩnh, cô thực sự không biết rốt cuộc người này đến từ đâu, làm sao lại biết một vài thứ vốn dĩ không không biết, nếu cô ta c.h.ế.t rồi, vậy liệu cô ta có thể sống lại trong thân thể của người khác một lần nữa hay không?

Cô cần phải làm rõ ràng điều này, nếu không tùy tiện ra tay, nói không chừng ngược lại sẽ làm mất người ở ngay dưới mí mắt mình.

Có rất nhiều biện pháp tra tấn người khác, hủy hoại tinh thần của Điền Tĩnh từng chút một mới là thích hợp nhất.

Trại cải tạo lao động chỉ là một khởi đầu nho nhỏ, luôn phải nghĩ nhiều biện pháp hơn nữa, khiến Điền Tĩnh cảm thấy “tự nhiên như ở nhà” mới đúng.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài cũng không do dự nữa, nhanh chóng bám lấy dây thừng, leo lên trên đỉnh núi.

Lúc này, người trên đỉnh núi cũng cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, bắt đầu gắng sức kéo dây thừng.

Cố Nguyệt Hoài mượn nguồn sức mạnh này để leo lên, mới vừa vặn đi đến nửa đường thì bỗng nhiên nhận ra dây thừng buông lỏng, đúng lúc này toàn thân cứng đờ, chân trượt theo mưa lớn cuốn trôi, lăn xuống dưới dọc theo sườn dốc!

Tốc độ lăn xuống rất nhanh, đầu óc Cố Nguyệt Hoài choáng váng, cắn răng, lách mình đi vào không gian Tu Di.

Không gian vẫn tràn ngập các loại mùi hương, mùi lúa mì, mùi lúa nước, mùi trái cây xộc vào mũi, làm đầu óc vốn dĩ đang quay cuồng đến choáng váng của cô dễ chịu hơn rất nhiều, cô đứng dậy, vén ống quần lên nhìn vết thương, trên bắp chân bị hòn đá cứa xước, để lại vết máu.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, dùng nước giếng rửa sạch một lượt, m.á.u nhanh chóng ngừng chảy.

Cô giơ sợi dây thừng đã bị đưa vào không gian với mình lên, đầu bên kia dây thừng hiện ra một vết cắt nhỏ như sợi lông đập vào mắt, nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được sự ngay ngắn, rõ ràng không phải là dây thừng bị đá cứa đứt, mà là vũ khí sắc bén!

Trên đỉnh núi rất nhiều người, nhưng muốn đẩy cô vào chỗ c.h.ế.t e là chỉ có một người.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.