Hai hàng lông mày của Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt lại, sắc mặt có chút lạnh lẽo.
Vừa không thấy Điền Tĩnh đâu là đã gây rắc rối đến nghiện, nếu giờ đây cô không có được bảo bối như không gian Tu Di, có phải sẽ trượt thẳng xuống sườn núi, lại bị đất đá đổ xuống che lấp, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng tìm không thấy không?
Vốn dĩ còn muốn giữ cô ta lại để từ từ tra tấn, nhưng người như vậy không khác gì với rắn độc, lơ là một chút là xảy ra chuyện ngay.
Cô phải thay đổi suy nghĩ, rắn độc thì phải nhổ răng nanh của cô ta đi, không thể cho một chút hy vọng nào!
Cố Nguyệt Hoài xử lý xong vết thương thì chuẩn bị đi ra ngoài, cô không thể nào ở lại trong không gian Tu Di mãi được, huống chi dây thừng bị đứt, người trên đỉnh núi nhất định sẽ xuống tìm cô. Cho dù người khác không đến, anh cả và cha chắc chắn cũng sẽ đến.
Nhưng sườn núi quá dốc, không có chỗ nào để mượn lực, cô đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ tiếp tục lăn xuống dưới.
Cố Nguyệt Hoài khẽ than một tiếng, uống vài ngụm nước giếng trong không gian, rồi nín thở rời đi.
Quả nhiên, vừa rời khỏi không gian Tu Di, cả người cô đã theo quán tính tự do mà lăn xuống.
Con dốc này vừa dốc vừa dài, không biết qua bao lâu, khi sắp đến mặt đất, cô lại lần nữa tiến vào không gian Tu Di, để tránh đầu óc quá choáng váng. Lúc này đã sớm có phòng bị, ngược lại trên người không để lại quá nhiều vết thương, đều chỉ là vết trầy da nhẹ.
Lần này Cố Nguyệt Hoài không có dừng lại quá lâu, sau khi rời đi, rất nhanh đã bước đi trên mặt đất bằng phẳng.
Kiếp trước cô tới đào củ sắn, chưa từng xuống dưới, kiếp này ngược lại đã cùng Tống Kim An và Điền Tĩnh trải qua một phen, mưa to gió lớn vẫn không ngừng nghỉ, đánh vào mặt rất đau.
Cố Nguyệt Hoài ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt, cũng không biết anh cả có xuống hay không.
Cô đánh giá bốn phía, thời tiết u ám, mưa to như trút nước, cảnh tượng đập vào mắt cũng hết sức mơ hồ, nhìn không rõ.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, lại vào trong không gian lấy ra một cái lưỡi hái. Đây là đồ cô đặc biệt mang vào khi thu hoạch lúa mạch lúa nước, người biết dùng công cụ thì hiệu suất làm việc sẽ cao hơn, hiện giờ chỉ có thể cầm ở trong tay làm vũ khí.
Nơi này hoang vu như vậy, cũng không biết kiếp trước nhóm Tống Kim An ở nơi nào tìm được nhà gỗ của người trông rừng.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày suy tư, lẳng lặng ở yên tại chỗ chờ cứu viện.
Đúng lúc này, một thanh niên với dáng người cao ráo đang khom lưng, bám vào khối đất đá, động tác lưu loát nhảy xuống.
Lúc đầu Cố Nguyệt Hoài có chút cảnh giác, khi nương theo ánh sáng của tia chớp nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia thì có chút giật mình.
Dù có như thế nào cô cũng không ngờ, người mạo hiểm xuống tìm cô, lại là Yến Thiếu Ngu!
Từ trước đến nay anh không phải là người thích xen vào việc của người khác, e rằng phần lớn cũng chỉ cảm thấy chán ghét và thiếu kiên nhẫn với cô, mà vì điều gì chứ?
Tim Cố Nguyệt Hoài đập thình thịch, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu Yến Thiếu Ngu tới cứu cô chắc chắn không phải vì tình riêng. Chỉ cần suy nghĩ cũng biết suy nghĩ của anh không khó đoán, vì Yến Thiếu Đường, muốn đền ơn cứu Yến Thiếu Đường của cô.
Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài bỗng thở dài một hơi.
Yến Thiếu Ngu vững vàng đáp trên mặt đất, ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa, chuẩn xác rơi vào trên người Cố Nguyệt Hoài. Anh đến gần vài bước, đánh giá Cố Nguyệt Hoài vài lần, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Bị thương rồi?”
Cố Nguyệt Hoài lau nước mưa trên mắt đi, lắc đầu nói: “Vết trầy nhỏ, không sao cả.”
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, nhìn quanh bốn phía, nói: “Đất lở, rời khỏi đây trước đi.”
Giọng nói của anh rất êm tai, xuyên thấu qua nước mưa lạnh lẽo rơi vào trong tai Cố Nguyệt Hoài, tăng thêm vài phần ấm áp.
“Được.” Cố Nguyệt Hoài gật đầu đồng ý, còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi hái trong tay đã bị Yến Thiếu Ngu lấy đi, ngay sau đó, hai chân rời khỏi mặt đất, đợi cô kịp phản ứng thì đã bị Yến Thiếu Ngu cõng ở trên lưng.
Cô sửng sốt một chút, không giãy dụa, hai tay đặt ở đầu vai có cơ bắp rắn chắc của anh, hai tròng mắt sáng ngời lại có thần. Cô cúi đầu nhìn gương mặt thâm thúy của anh, lông mi anh rất dài, dính không ít nước mưa.
Cố Nguyệt Hoài cong cong khóe môi, đưa tay giúp anh lau đi mưa trên mi mắt.
Đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu rũ xuống, hiện ra vẻ lạnh lẽo: “Đừng lộn xộn!”
Mặt mày Cố Nguyệt Hoài như tranh vẽ, giọng nói ẩn chứa vài phần ý cười: “Được, tôi không động đậy.”
Yến Thiếu Ngu dừng bước, có hơi mất tự nhiên với sự ngoan ngoãn hiếm thấy của Cố Nguyệt Hoài, bởi vì lúc cô nói chuyện dựa sát vào anh, bên tai dường như đều bị hơi thở ấm áp hun đỏ, anh nhíu mày, đi nhanh về một phương hướng.
Dưới sườn dốc là một mảnh rừng dày đặc, cây tùng cây bách mọc san sát, đất đai hiện lên một ánh đen, vừa nhìn đã thấy vô cùng phì nhiêu nhưng nơi này ít người lui tới, cỏ cây đều lớn lên rất cao, không có đường đi.
Cố Nguyệt Hoài ôm cổ Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ở bên cạnh, có khi đi bên cánh rừng sẽ phát hiện.”
Mấy đại đội lân cận đã không còn người trông rừng nhưng nhà gỗ của người trông rừng tại thế kỷ trước vẫn còn, mặc dù mục nát nhưng ít nhiều là một nơi có thể đặt chân, giống như Tống Kim An và Điền Tĩnh vào kiếp trước.
Yến Thiếu Ngu tới cứu cô là điều ngoài dự đoán, nhưng ở riêng với anh để tăng thêm tình cảm, cũng là một lựa chọn khá tốt.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài nói xong, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cha tôi và anh cả tôi đâu rồi?”
Yến Thiếu Ngu nói lời ít ý nhiều: “Xuống núi tránh mưa rồi.”
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Tuy nói núi lở đất đá trôi rất nghiêm trọng, nhưng kiếp trước cũng không xuất hiện tổn thất mạng người và tài sản gì, hai người mất tích duy nhất là Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng đã trở về, ngược lại không cần phải lo lắng đến chuyện này.
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lẽo hung dữ từ trong miệng Yến Thiếu Ngu mới tràn ra: “Dây thừng bị người ta cắt đứt, là Điền Tĩnh.”
Cố Nguyệt Hoài tươi cười: “Tôi biết.”
Yến Thiếu Ngu dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, lông mày anh nhíu lại, cong lên đuôi mắt thật dài liếc nhìn cô.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng ôm lấy cổ Yến Thiếu Ngu, tới gần anh vài phần, gần như hơi thở của hai người hòa cùng một chỗ: “Mưa to như thác đổ, rồi lại sạt lở núi, mà dây thừng dài cũng không đủ để xuống tới sườn núi. Thiếu Ngu, vì sao anh lại tới cứu tôi?”
Giờ phút này, cô không muốn nhắc tới Điền Tĩnh, chỉ muốn nghiêm túc hỏi anh.
Tuy rằng đã sớm suy đoán anh vì muốn trả ơn, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Yến Thiếu Ngu không mở miệng, Cố Nguyệt Hoài lại nói: “Thiếu Ngu, có phải anh đã bắt đầu thích tôi rồi không?”
Khi cô nói đến những lời này, chân mày lẫn khóe mắt đều không có nét ngượng ngùng, ngược lại là một loại vui mừng giống như hoa ngô đồng được đốt cháy.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài rất sáng, tựa như viên đá quý được rửa sạch ở trong cơn mưa lớn như thác đổ. Khi cô toàn tâm toàn ý nhìn một người, thật giống như hoa đào nở rộ khắp vườn, có cảm giác tuyệt đẹp khiến người ta chống đỡ không nổi.
Yến Thiếu Ngu nhìn khuôn mặt xinh đẹp linh động của cô, trán hơi nhíu lại, chợt quay đầu, không đối diện với Cố Nguyệt Hoài nữa, mà bình tĩnh nói: “Cô cứu Thiếu Đường, tôi cứu cô xem như huề nhau.”
“Quả nhiên là như vậy.” Cố Nguyệt Hoài cũng không quá thất vọng, chỉ nhẹ nhàng nỉ non một câu.
Lời này rơi vào tai Yến Thiếu Ngu, lại khiến anh hơi khựng lại, cứ khựng lại trong chốc lát rồi biến mất.
Cố Nguyệt Hoài giống như khẽ thở dài một tiếng, cô cụp mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Được rồi, thả tôi xuống đi, tôi chỉ bị một chút vết thương nhỏ, có thể đi được. Nơi này không có đồ ăn, thể lực tiêu hao quá lớn cũng không có lợi cho chúng ta.”
Yến Thiếu Ngu nghe thấy giọng nói không vui không giận này, lông mày nhíu lại, tay đặt ở khuỷu chân cô cũng không khống chế được mà siết chặt vài phần, yên lặng một lát, rồi vẫn thuận thế thả cho Cố Nguyệt Hoài xuống.
Anh trả lại lưỡi hái vào trong tay Cố Nguyệt Hoài, hàm dưới căng rất chặt, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Theo sát.”