Mặt Điền Tĩnh tái nhợt, cô ta đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của Tống Kim An, lắc đầu nói: “Tôi không đói bụng, anh đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy lo lắng cho Tống Kim An, nhưng cảm xúc lo lắng lập tức xoa dịu trái tim bởi vì Cố Nguyệt Hoài mà tức giận, khiến anh ta nhất thời có chút mềm lòng.
Yến Thiếu Ngu ăn một miếng thịt thỏ thật to, anh ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn hết sạch.
Cố Nguyệt Hoài đang định đưa nốt chỗ thịt thỏ còn lại cho anh thì đã thấy Yến Thiếu Ngu lắc đầu, cô biết Yến Thiếu Ngu không yên lòng Tống Kim An, quả nhiên, ngay sau đó, anh nói với Tống Kim An: “Đi thôi, tôi đi tìm thức ăn với anh.”
Anh và Tống Kim An lớn lên với nhau từ nhỏ, tất nhiên cũng biết anh ta có bao nhiêu cân lượng.
Ở vùng núi hoang vu cằn cỗi như vậy, anh dùng tất cả những thứ đã học trước đây cũng không có quá nhiều tác dụng, hiển nhiên không thể nào trông cậy vào việc dùng đàn piano và violon để cảm hóa lợn và thỏ từng, tuy rằng anh có ác cảm với nhà họ Tống nhưng quả thực Tống Kim An từ đầu đến cuối đều là người vô tội.
Đã ba tiếng kể từ khi bọn họ bị mắc kẹt, trước tiên họ cứ dự trữ một ít thức ăn và bảo toàn sức lực.
Đúng lúc anh cũng chuẩn bị ra ngoài săn một ít động vật, phòng ngừa nếu như trời tiếp tục mưa như trút nước, càng ngày càng to, chỉ sợ động vật cũng không muốn ra ngoài, cũng không biết bọn họ còn bị mắc kẹt ở đây bao lâu nữa, dự trữ nhiều đồ ăn hơn không bao giờ là sai.
Nghe vậy, Tống Kim An cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy anh ta tức giận với Cố Nguyệt Hoài, nếu thật sự để cho anh ta một mình ra ngoài tìm thức ăn, thật sự anh ta cũng rất sợ.
Điền Tĩnh cũng không nói không để cho Tống Kim An đi nữa, bụng cô ta đang đói đến mức sôi sùng sục, nhiệt độ cơ thể cũng đang giảm mạnh do bị thương, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không quả nổi tối nay cô ta đã ngã bệnh.
Cô ta không thể c.h.ế.t được, cô ta phải sống sót trở về, chỉ có sống mới có hi vọng.
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi săn.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay kéo cánh tay của anh, giọng nói của cô bình tĩnh không có chút dấu hiệu tức giận nào: “Chờ một chút.”
Cả người Tống Kim An căng thẳng, anh ta cho rằng Cố Nguyệt Hoài đang muốn ngăn cản Yến Thiếu Ngu, thoáng chốc không ngừng cười khổ, nếu thư Yến Thiếu Ngu thật sự không đi, một mình anh ta ra ngoài chỉ e sẽ tự dâng mình cho sói ăn.
Yến Thiếu Ngu hơi nhíu mày, anh nghiêng người nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Cố Nguyệt Hoài để ống trúc lên đống lửa rồi đổ nước giếng vào trong để đun, suy nghĩ một lúc cô lại cởi áo khoác ra, xé vạt áo mùa thu bên trong thành nhiều mảnh, bỏ vào ống trúc đun sôi: “Chờ một chút, tôi băng bó tay cho anh.”
Nghe vậy Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đều sửng sốt, người trước nhìn Cố Nguyệt Hoài trên mặt đầu vẻ phức tạp.
Cố Nguyệt Hoài chỉ mặc một cái áo khoác mùa thu mỏng, toàn bộ vạt áo bị nước mưa thấm ướt, mơ hồ lộ ra áo lót màu đen, nội y của thập niên bảy mươi đều làm từ vải bông, tay nghề thô sơ, kiểu dáng đơn giản, chủ yếu là phục vụ công dụng che ngực, nhìn cũng không đẹp lắm.
Chẳng qua, cảnh này lại làm cho mặt mày của Yến Thiếu Ngu thoáng tối sầm.
Sau một lúc, anh đã cởi áo khoác da bên ngoài ra, phủ lên trên đầu Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt, cô chui ra từ dưới ao nhìn Yến Thiếu Ngu, lớp áo bên trong không hề ướt, có lẽ là do vừa được cởi từ trên người anh ra nên vẫn còn mang theo hơi ấm, trong đó còn xen lẫn mùi hương mát lạnh độc đáo của Yến Thiếu Ngu.
Điền Tĩnh đang nằm ở trên đống rơm sưởi ấm ngây người, cô ta nghi ngờ nhìn Yến Thiếu Ngu.
Cô ta nhớ rằng, nam phụ nhỏ bé trong quyển tiểu thuyết này là người có tính cách lập dị và kiêu ngạo, không cho ai mặt mũi, cũng không hề tôn trọng bất cứ ai, sau này cũng không thấy nhắc đến người này nên cô ta cũng không biết kết cục, cho nên cũng không biết quỹ đạo cuộc đời anh.
Nhưng rõ ràng, từ vài câu trong nội dung quyển tiểu thuyết cũng có thể đoán được, Yến Thiếu Ngu không phải là người thương hoa tiếc ngọc.
Điền Tĩnh cười lạnh, Cố Nguyệt Hoài không hổ là nữ chính trong quyển tiểu thuyết, sức hấp dẫn không giới hạn.
Tống Kim An cũng ngạc nhiên nhìn Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ngu mà anh ta biết, không phải là người trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy sẽ cho người khác mượn áo khoác của mình, anh không phải là người xấu, nhưng chắc chắn cũng không phải là một người tốt.
Cho nên, anh đang mềm lòng với Cố Nguyệt Hoài sao?
Cố Nguyệt Hoài lúc này mới tỉnh táo lại, cô cau mày nhìn anh: “Anh sẽ bị bệnh.”
Mái tóc đen của Yến Thiếu Ngu vẫn còn đang rỉ nước, rõ ràng tâm trạng của anh cũng không vui lắm, môi mỏng mím chặt: “Đừng nói nhảm.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, người nảy như một con lừa, nói ngang ngược thì ngang ngược.
Cô bĩu môi không nói thêm gì nữa, đợi vải bông trong ống trúc sôi lên, cô mới dùng một thanh gỗ để di chuyển ống trúc sang chỗ khác, đợi sau khi nguội bớt, liền lấy vài bông quấn tầng tầng lớp lớp quanh vết thương sâu tận xương của Yến Thiếu Ngu.
Tấm vải bông này được đun sôi bằng nước giếng trong khong gian, có thể bảo vệ vết thương của anh không bị nhiễm trùng dẫn đến thối rữa.
Lúc Yến Thiếu Ngu đứng dậy dời đi, Cố Nguyệt Hoài đã trả quần áo lại cho anh: “Săn thêm nhiều đồ ăn một chút, buổi tối trời mưa to, ngày mai chúng ta không có cách nào ra ngoài, toàn bộ đều nhờ vào anh, tôi ngồi ở bên cạnh đống lửa, không lạnh đâu.”
Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn thoáng qua Tống Kim An rời đi ra khỏi nhà gỗ, không cố chấp nữa mà im lặng rời đi.
Hai người đàn ông vừa đi, trong nhà gỗ chỉ còn lại hai người Điền Tĩnh và Cố Nguyệt Hoài.
Không khí trong phòng như bị đóng băng, lạnh giống hệt như một dòng nước lạnh ập đến.
Gương mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn rất bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ khi ở chung một chỗ với Điền Tĩnh, cô giờ con thỏ lên, tiếp tục nướng trên lửa cho nóng, mùi thơm của thịt nướng tràn ngập trong không khí, cũng khiến cho bầu không khí lạnh lẽo thêm chút vi diệu.
Điền Tĩnh nép mình trong đống rơm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, dù sao cô ta cũng không có sức chịu đựng lớn như vậy, cái bụng sôi sùng sục không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại của cô ta, cuối cùng, cô ta không chịu được mà mở miệng trước: “Cố Nguyệt Hoài, cô sống lại sao?
Cô ta vốn cho rằng khi mình nói ra hai chữ “sống lại” sẽ làm cho vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài thay đổi, đáng tiếc, để cho cô ta thất vọng rồi.
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn bình tĩnh, không có một chút hoảng sợ nào, giống như những lời Điền Tĩnh nói chỉ là “hôm nay cô ăn cơm chưa?”, điều này khiến cho Điền Tĩnh vốn tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của Cố Nguyệt Hoài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cố Nguyệt Hoài! Sao cô không trả lời? Cô cho rằng cô không trả lời thì tôi không có cách xác định sao? Cô càng bình tĩnh, càng ung dung, lại càng có nghĩa là cô sống lại! Thế nào, đời trước cô trôi qua không tốt? Đời này đến đòi nợ hả?”
Điền Tĩnh cười lạnh, như thể nhìn chán vẻ mặt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, muốn xé rách cái vẻ gương mặt bình tĩnh này của cô!
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Điền Tĩnh, trên mặt cô lộ ra vẻ suy tư, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Điền Tĩnh đột nhiên cảm thấy bất an, cô ta hét lên: “Vì sao cô không trả lời tôi?”
“Điền Tĩnh, tôi đang suy nghĩ một việc.”
“Cô nói xem, ở đây hẻo lánh, hoang vu như vậy, sói hoang thành đàn, giờ lại chỉ còn hai người tôi và cô, nếu như tôi g.i.ế.c cô, sau đó ném cô vào rừng cho sói ăn, có chứng cứ gì để chứng minh tôi g.i.ế.c cô không?”
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài rất nghiêm túc, như thể thực sự đang suy nghĩ kế hoạch g.i.ế.c người này có khả thi không.
Điền Tĩnh nghe vậy thì sợ hãi.
Lúc này cô ta mới tỉnh táo lại, hôm nay cô ta chỉ là đồ bỏ đi với một đôi chân không linh hoạt, Cố Nguyệt Hoài là một kẻ điên tùy thời đề có thể ra tay, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An không ở đây, nếu chọc giận Cố Nguyệt Hoài cô ta cũng không có chỗ tốt gì.
Điền Tĩnh rất thức thời ngậm miệng lại, thậm chí còn chất thêm rơm lên người.
Cô ta phải đợi Tống Kim An về, ông trời đã trao cơ hội ở ngay trước mắt, không cần thiết phải vì Cố Nguyệt Hoài mà vụt mất cơ hội này.