Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 255: Chương 255



Cố Nguyệt Hoài cười lạnh một tiếng, không dọa Điền Tĩnh nữa.

Cô đương nhiên muốn g.i.ế.c Điền Tĩnh, nhưng Tống Kim An là phiền toái lớn, trừ phi cô có thể nhân cơ hội này cùng nhau giải quyết Tống Kim An, nếu không anh ta nhất định sẽ vì Điền Tĩnh mà gây khó dễ cho cô.

Bây giờ cô không có vây cánh, không có cơ hội thắng Tống Kim An, hiển nhiên không thể g.i.ế.c anh ta, Yến Thiếu Ngu cũng không đồng ý để cô làm như vậy, tạm thời để Điền Tĩnh sống thêm mấy ngày nữa đi, sẽ không lâu đâu.

Điền Tĩnh trốn trong đống rơm bất giác rùng mình, luôn cảm thấy lạnh lẽo, giống như bị ai đó nhìn chằm chằm.

Ngón tay cô ta hơi run, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đang ngồi bên cạnh đống lửa, thấy cô không có động tác gì khác mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta cười gằn trong lòng, nghĩ, nếu hôm nay Cố Nguyệt Hoài không ra tay, thì sớm muộn cũng có một ngày cô ta đích thân xử cô!

Như Cố Nguyệt Hoài đã nói, cô ta là người chuyển kiếp, là nữ chính trong tiểu thuyết, nhất định phải chết!

Sự thật chứng minh, không phải có thể thay đổi cốt truyện sao?

Lẽ ra là Tống Kim An gặp nạn, Cố Nguyệt Hoài cứu anh ta, hai người cùng trải qua khoảng thời gian vui vẻ trong căn nhà gỗ giữa rừng này, quan hệ phát triển nhanh chóng, sau khi rời khỏi đây, Tống Kim An quyết định không phải Cố Nguyệt Hoài thì sẽ không kết hôn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Có thêm cô ta và Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài không cách nào một mình ở chung với Tống Kim An, hơn nữa, bởi vì cô ta mà Cố Nguyệt Hoài đã sinh ra chán ghét với Tống Kim An, cho nên nhất định sẽ không giống như trong cốt truyện!

Cô ta chỉ cần tranh thủ khoảng thời gian này chiếm lấy trái tim Tống Kim An, làm một cô gái tốt bụng, hỏi han ân cần là được.

Nghĩ đến đây, Điền Tĩnh bình tĩnh lại, không nói lời ác ý nữa.

Cố Nguyệt Hoài cũng không quan tâm đến tính toán trong lòng cô ta, kiếp trước bốn người họ bất hòa căng thẳng, kiếp này lại đều tụ tập trong căn nhà gỗ nhỏ này, quả đúng là trò đùa của số phận mà.

Cô thở ra một hơi, dọn dẹp sạch sẽ góc nhà gỗ, rồi mang rơm đến trải, mấy ngày tới cô phải sống ở đây nên đương nhiên muốn ngủ thoải mái một chút.

Tất nhiên, nếu có thể nhân cơ hội này phát triển tình cảm với Yến Thiếu Ngu, vậy thì càng tốt.

Có điều, nghĩ đến tính cách bướng như lừa của Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài lại sầu não, người như anh, đối với ai cũng đề phòng và cảnh giác, muốn để anh cảm mến mình, thật sự rất khó, chắc là đời trước cô gặp may.

Cố Nguyệt Hoài thu dọn chỗ ngủ tạm cho mình xong, lại ngồi xuống bên đống lửa, khẽ nghịch ngọn lửa bên trong.

Trời mưa như trút nước, cây củi ngoài rừng ướt hết, không thể nhóm lửa, rơm khô trong nhà gỗ không nhiều, lại để giữ ấm cho bọn họ, nên nhiên liệu đốt trở thành một vấn đề.

Cô có thể tìm được một ít cỏ khô trong không gian Tu Di, nhưng không có lý do gì phải lấy ra cả.

Điền Tĩnh này lai lịch kỳ quái, dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô ta đều thèm muốn không gian Tu Di, nếu cô để lộ ra xíu dấu vết nào, sợ là cô ta sẽ phát hiện ra manh mối, mất nhiều hơn được.

Vì thế, trong thời gian này cô phải cố gắng sử dụng đồ trong không gian càng ít càng tốt.

Mưa lúc to lúc nhỏ, trời đất trở nên tối tăm.

Cửa nhà gỗ đóng chặt, bên ngoài gần như chỉ còn tiếng gió gào thét và tiếng mưa dữ dội.

Cố Nguyệt Hoài hong khô quần áo trên người, đứng dậy đi tới cửa, mở cửa nhìn thử, nhíu chặt mày, đã qua hai tiếng, mà vẫn chưa thấy người trở về, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Lúc Cố Nguyệt Hoài đang nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng lợn rừng kêu.

Mặt cô biến sắc, nếu gặp lợn rừng trưởng thành thật, sợ là căn nhà gỗ này không chống được sự va chạm của nó, vừa định đóng cửa lại thì cô nhìn thấy Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An mang theo một con lợn rừng trở về!

 

Con lợn rừng không to cũng không nhỏ, nặng khoảng trăm cân, hai chiếc răng nanh đã bị bẻ gãy, yếu ớt thở hổn hển.

Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: "Con lợn rừng to như thế, sao các anh bắt được vậy?"

Nói đến đây, trên mặt Tống Kim An lộ ra vẻ khâm phục, Yến Thiếu Ngu thế mà tìm được dấu phân lợn rừng trong khu rừng lớn, dễ dàng bẫy được một con lợn rừng, với kỹ năng này, anh ta chắc chắn có thể dễ dàng sống sót.

Cố Nguyệt Hoài sáng tỏ, hỏi: "Muốn mang vào trong à?"

Yến Thiếu Ngu lắc đầu, gạt nước trên mái tóc: “Xử lý gọn gàng ở bên ngoài là được."

 

Tống Kim An thả con lợn rừng xuống, tay run run, mồ hôi trên trán hòa lẫn với nước mưa, rõ ràng là rất mệt mỏi.

Yến Thiếu Ngu nhìn về phía Tống Kim An nói: "Giúp tôi một tay, nhấc ra xa một chút, nếu không vết m.á.u sẽ thu hút dã thú."

Sắc mặt Tống Kim phát khổ, không biết làm sao, đành phải nhấc con lợn rừng lên lần nữa, cùng Yến Thiếu Ngu khiêng nó ra một khoảng xa.

Cố Nguyệt Hoài đứng ở bên cạnh cửa nhìn một lúc, rồi xoay người đi vào nhà gỗ, Điền Tĩnh ngọ ngoạy ngồi dậy: "Bọn họ về rồi à?"

Cố Nguyệt Hoài không thèm trả lời, thêm một ít rơm vào đống lửa, nếu nhiên liệu khan hiếm, thì phải dỡ cửa sổ nhà gỗ, nếu không trời lạnh không có cái sưởi ấm, sẽ bị c.h.ế.t cóng mất.

Điền Tĩnh cắn môi muốn đứng dậy, nhưng mắt cá chân đau dữ dội.

Qua một lúc lâu sau, Tống Kim An cầm theo thịt đã làm sạch trở về, còn nguyên da, thịt lợn rừng rất ít mỡ, đỏ mềm trông rất tươi, xương cũng được lọc sạch sẽ.

"Thanh niên tri thức Tống, cuối cùng anh cũng về rồi!" Anh ta vừa vào cửa, Điền Tĩnh đã dùng ánh mắt lệ thuộc nhìn anh ta.

Giọng cô ta mang theo mềm mại nghẹn ngào, như thể Tống Kim An là cả thế giới của cô ta, giờ anh ta đã bình an trở về, trái tim cô ta cũng trở về đúng chỗ, nhìn màn lừa tình này, Cố Nguyệt Hoài đứng ở bên cạnh nhìn khinh bỉ.

Tống Kim An cũng rất thích dáng vẻ này, đôi mắt nâu nhạt tràn ngập dịu dàng.

Anh ta nói: "Tôi không sao, mọi chuyện đều suôn sẻ, Thiếu Ngu săn được một con lợn rừng, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Chắc cô cũng đói rồi phải không? Tôi nướng thịt lợn cho cô nhé, có điều không có gia vị gì, sợ là sẽ không ngon lắm."

Điền Tĩnh mỉm cười lắc đầu: “Tôi không kén chọn, chỉ cần là anh làm, chắc chắn sẽ ngon."

Một bên tai Tống Kim An đỏ bừng, tình cảm mập mờ giữa hai người tăng vọt.

Cố Nguyệt Hoài nhếch miệng, dùng tay chống cằm, cười hỏi: "Điền Tĩnh, nghe nói Nhậm Thiên Tường vì cô mà vào trại cải tạo lao động, hai người quen nhau đã lâu, không ôn lại chuyện cũ một chút à?"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Điền Tĩnh lập tức trở nên méo mó.

Nét mặt Tống Kim An nháy mắt cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, anh ta mặt không cảm xúc ngồi bên đống lửa nướng thịt, không khí mập mờ ngọt ngào bị phá vỡ, tan tành mây khói.

Điền Tĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt thù hằn nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn thẳng Điền Tĩnh, cười đón nhận ánh mắt của cô ta, chốc lát lại nói: "Điền Tĩnh, ánh mắt này của cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ý, tôi chỉ quan tâm tình huống gần đây của cô và Nhậm Thiên Tường thôi mà, lẽ nào tôi hỏi sai rồi?"

Nghe vậy, Tống Kim An vô thức nhìn Điền Tĩnh.

Điền Tĩnh vội vàng kiềm chế biểu cảm trên mặt, ép mình mỉm cười, nhất thời nét mặt trông cực kỳ khó coi.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.