Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, tâm sự nặng nề trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Khi cô và Yến Thiếu Ly đến cổng thôn, những xã viên ra ngoài tìm người đã lục tục trở về, họ không oán than như tưởng tượng, ngược lại còn tràn ngập tiếng cười, giống như có chuyện gì tốt xảy ra vậy.
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi bộ về nhà, tình cờ gặp bí thư chi bộ Vương Phúc, vẻ mặt ông ta đầy buồn bã.
Ông ta vốn không nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, cúi đầu, chắp tay đi về phía điểm thanh niên tri thức.
Cố Nguyệt Hoài gọi hai lần, ông ta cũng không có phản ứng gì, đến khi đứng trước mặt ông ta, Vương Phúc mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ông ta có chút không dám tin, dụi dụi mắt nói: "Tiểu Cố? Là Tiểu Cố ư?"
"Là tôi, bí thư chi bộ." Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy vẻ mặt kích động của ông ta, trong lòng có chút ấm áp.
Trên đời này có bí thư chi bộ độc ác, hống hách lộng hành như Lý Vệ Đông, cũng có bí thư chi bộ hết lòng vì dân như Vương Phúc, có lẽ khoảng thời gian này mãi không tìm được cô và Yến Thiếu Ngu, bí thư chi bộ cũng rất lo lắng.
Vương Phúc nhìn Cố Nguyệt Hoài đứng ở trước mặt, không nhịn được vỗ đùi một cái: "Trời ạ, cháu về rồi! Thế nào rồi? Cháu không bị thương chứ? Thanh niên tri thức Yến đâu? Cậu ta đi đâu rồi? Trở về chưa?"
Cố Nguyệt Hoài nói: "Trở lại rồi ạ, đều không sao, bí thư chi bộ yên tâm. Hôm nay chúng cháu vừa trở về, trên đường còn gặp dẫn đường Thôi, nhờ anh ta báo cho chú một tiếng, không phải cha cháu nằm viện sao? Cháu vừa từ bệnh viện huyện trở về."
Vương Phúc khó hiểu nhíu mày: "Dẫn đường Thôi? Cậu ta không nói gì với chú hết."
Ông ta lắc đầu, xua tay nói: “Bỏ đi, cũng không có gì to tát, hai người khỏe mạnh trở về là tốt rồi! Chú cũng yên tâm! Phải đi thăm cha cháu mới được, may mà có ông ấy lần này đại đội chúng ta mới bình an vô sự!"
Cố Nguyệt Hoài cong môi nói: "Bọn cháu đều đã trở về, phiền bí thư chi bộ nói với mọi người một tiếng, để bọn họ không lên núi tìm người nữa, trên núi nguy hiểm, vừa có chó sói vừa có gấu."
Vương Phúc hít một hơi khí lạnh: "Trời ạ....Hai cháu còn gặp phải gấu mù à?"
Nghe Tống Kim An nói, ông ta biết bọn họ gặp phải bầy chó sói, nhưng không biết còn gặp phải gấu, có thể nguy hiểm đến tính mạng, bốn người có thể sống trở về từ khe núi, đúng là mạng lớn mà!
Cố Nguyệt Hoài cười khổ gật đầu, nói đến, cô và Yến Thiếu Ngu đúng là sinh ra đã mệnh không tốt.
Kiếp trước, Tống Kim An và Điền Tĩnh thân thể khỏe mạnh trở về, đến một con rắn cũng không gặp phải, chứ đừng nói là bầy sói và con gấu, vả lại kiếp này hai người bọn họ tay trói gà không chặt không nói, còn bị thương, nhưng vẫn bình an trở về.
So sánh với hai người họ, xem ra cô và Yến Thiếu Ngu đúng là xui xẻo.
Sắc mặt Yến Thiếu Ly tái nhợt, có chút sợ hãi, tuy biết chuyện hai người bị mắc kẹt trên núi, nhưng cô ấy không biết có nhiều tình tiết ly kỳ như vậy, chó sói và gấu, cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng may là hai người họ không có chuyện gì xảy ra.
Cố Nguyệt Hoài nói: "Bí thư chi bộ thông báo cho mọi người nhé, cháu đi về trước."
Vương Phúc im lặng gật đầu, lúc Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ly quay người, ông ta lại vội vàng ngăn cô lại, nói: "Đúng rồi, có chuyện này chú muốn nói với cháu, lúc mọi người lên núi tìm cháu, đã nhìn thấy bãi củ sắn mà cháu nói kia, mưa lại to, củ đậu trên sườn núi bị lộ ra, mãi không tìm được bọn cháu, lại sợ bị người khác phát hiện, nên đã đào trở về."
"Cháu xem, chuyện này còn chưa nói với cháu đã... cháu đừng tức giận." Gương mặt bể dâu của Vương Phúc tràn đầy áy náy.
Bọn họ vốn là lên núi tìm người, nhưng cuối cùng phần lớn đều chọn đi đào củ sắn, không để tâm tìm người.
Cố Nguyệt Hoài sáng tỏ, chẳng trách các xã viên vất vả đi ra ngoài tìm người, lại vui vẻ như vậy.
Cô nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Vương Phúc, có chút buồn cười, nói: "Vì nó nên mới dẫn mọi người lên núi, mọi người thu hoạch được là tốt rồi, bí thư chi bộ, cháu đi về trước."
Nói xong, cô kéo Yến Thiếu Ly trở về nhà.
Lúc về đến nhà, Cố Đình Hoài vẫn chưa trở lại.
Cố Nguyệt Hoài nhìn sắc trời u ám, nhíu mày, có chút lo lắng, không biết anh ấy đi đâu tìm người, chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng, thắp đèn dầu, dọn dẹp nhà cửa, sau đó chuẩn bị nấu ăn.
Yến Thiếu Đường tỉnh lại, thấy mình đã trở về nhà, cô bé vui vẻ dẫn Yến Thiếu Ly đi xem thỏ.
Cố Nguyệt Hoài thu dọn xong, nói: "Thiếu Ly, em ở nhà, chị qua điểm thanh niên tri thức lấy chăn nệm về, buổi tối dùng."
"Được!" Yến Thiếu Ly đáp một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện điểm thanh niên tri thức, đang định nói, Cố Nguyệt Hoài đã đi ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi nhà, đi thẳng đến điểm thanh niên tri thức.
Điểm thanh niên trí thức thắp đèn, Cố Nguyệt Hoài trở lại ký túc xá thanh niên tri thức nữ, trong phòng chỉ có Lam Thiên.
Lúc cô xông vào phòng, còn khiến Lam Thiên đang ngồi ở bàn viết nhật ký giật mình.
Lam Thiên kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Cô, biên tập Cố? Cô.. Cô trở về rồi?"
"Ừ." Cố Nguyệt Hoài nhàn nhạt đáp một tiếng, tuy cô ở điểm thanh niên trí thức hai ngày, nhưng quan hệ với bạn cùng phòng bình thường, ngày thường Lam Thiên rất im lặng, lời bọn họ nói với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô cuộn chăn bông lại, không nói thêm gì nữa, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Lam Thiên nhìn ký túc xá vắng tanh, cắn môi, lại vùi đầu viết nhật ký.
Cố Nguyệt Hoài đi thẳng trở về nhà, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Cố Đình Hoài.
Giọng anh ấy vừa mệt mỏi vừa kinh ngạc: "Em là em gái của thanh niên tri thức Yến?"
Yến Thiếu Ly không hề xa lạ chút nào, hết sức thân thuộc, nói: “Đúng vậy, anh cả Cố, Nguyệt Hoài và anh trai của em trở về an toàn rồi, bọn em vừa mới từ bệnh viện huyện về, anh mau ngồi xuống uống miếng nước, lấy hơi đi."
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, vén rèm lên đi vào.
"Bé!" Cố Đình Hoài kích động, nhảy xuống giường đất, cầm lấy chăn bông trong tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, một lúc sau, phát hiện cô quả thực không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Đình Hoài nhíu mày, đưa tay vuốt tóc Cố Nguyệt Hoài, giọng xót xa nói: "Lại gầy đi rồi."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Đình Hoài: "Gầy không phải sẽ càng đẹp hơn à? Mấy ngày qua vất vả cho anh rồi, anh nhìn đi này, quần áo anh ướt hết rồi, anh mau đi thay đi, em đi nấu cơm, chờ lát nữa chúng ta nói chuyện sau."
Mấy ngày nay chắc chắn anh cả đã ngày đêm đi tìm cô, quan tâm đến cô hơn bất kỳ ai khác.
"Anh cả không sao." Cố Đình Hoài xua tay, nghe theo lời thúc giục của Cố Nguyệt Hoài, đi vào trong thay quần áo.
Cố Nguyệt Hoài đưa chăn đệm cho Yến Thiếu Ly, nói: "Em đem chăn nệm về phòng trước đi, chị làm cơm."
Yến Thiếu Ly gật đầu, ôm chăn nệm vào phòng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn đồ còn sót lại trong nhà, chạy ra sau nhà, hái mấy ngọn rau, chuẩn bị làm món mì trứng đơn giản.
Mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi, chờ mọi chuyện chuyển biến tốt, quây quần bên nhau, cô sẽ nấu một bữa thật ngon.
Mì trứng gà nhanh chóng làm xong, sợi mì trắng như tuyết, trứng rán thơm phức, phủ đầy rau xanh, đủ màu sắc hương vị, khiến người ra rớt nước miếng, Cố Nguyệt Hoài gọi: "Ăn cơm thôi!"
Ba lớn và một nhỏ ngồi xuống, Yến Thiếu Ly ngửi mùi mì thơm phức, không nhịn được chép miệng một cái.
Lâu rồi cô ấy chưa ăn lương thực tinh, mì trứng chỉ cần ngửi thôi cũng đã thấy ngon rồi, cô ấy vừa chuẩn bị ăn thì nhớ tới chuyện điểm thanh niên tri thức, nói: "Nguyệt Hoài, chị biết không, Phan Nhược Nhân trở về thủ đô rồi."