Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 290: Chương 290



Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, Phan Nhược Nhân? Cô vừa mới đến điểm thanh niên tri thức, nhưng không chú ý đến người này.

Có điều, tại sao Phan Nhược Nhân lại đột nhiên trở về thủ đô? Dựa trên tình cảm cô ta dành cho Yến Thiếu Ngu, sự chán ghét đối với cô, và hướng đi kiếp trước, cô ta phải ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử rất nhiều năm mới đúng.

Cố Nguyệt Hoài ăn một miếng mì, giọng tùy ý hỏi: "Tại sao?"

Cố Đình Hoài nói: "Ngày bọn anh lên núi, Phan Nhược Nhân một mình rời khỏi đội. Lúc cha chúng ta xuống núi tìm cứu viện gặp phải cô ta, lúc đấy cô ta sợ đến phát sốt, sau khi thanh niên tri thức Tống trở về đã thu xếp cho cô ta trở về thủ đô."

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi: "Tống Kim An thu xếp ư?"

Yến Thiếu Ly vội vàng nói: "Cái này em biết!"

Cô ấy tranh thủ ăn chút mì, nói: “Phan Nhược Nhân bị chuyện lở núi dọa cho sợ, thấy Tống Kim An liền phàn nàn một trận, cuối cùng Tống Kim An đã viết thư cho nhà họ Phan, nói không thể chăm sóc Phan Nhược Nhân, gửi cô ta về."

Cố Nguyệt Hoài không rõ mình có cảm thụ gì, mím môi không nói.

Mọi thứ ở kiếp này đều khác với kiếp trước, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cảnh bị vây khốn chi phối.

Nhận thấy tâm trạng của Cố Nguyệt Hoài không được tốt, Cố Đình Hoài ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cha thế nào?"

Cố Nguyệt Hoài cười, nói: "Thấy em trở về nên khá hơn nhiều rồi."

Cố Đình Hoài tựa hồ yên tâm, gật đầu: "Vậy thì tốt."

Bầu không khí vừa trầm xuống, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe đạp.

Yến Thiếu Ly ngẩng đầu lên, mơ hồ không rõ nói: "Ai tới thế nhỉ? Còn đạp xe đạp."

Cô ấy vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên giọng nói có chút gấp gáp của Hạ Lam Chương: "Đồng chí Cố, cô có ở nhà không?"

Cố Nguyệt Hoài sửng sốt, Hạ Lam Chương? Sao đột nhiên anh ta lại tới đây?

Nghĩ tới đây, cô liền kịp phản ứng, Thôi Hòa Kiệt không có nói với bí thư chi bộ cô và Yến Thiếu Ngu đã trở về, chắc là gã đi Hạ Lam Chương, người này, đúng là một kẻ tọc mạch mà.

Bên này, nghe thấy là giọng nói của một thanh niên, Yến Thiếu Ly lập tức ngừng ăn, lỗ tai dựng lên.

Cô ấy nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang định đi ra ngoài, vội vàng đặt đũa xuống nói: "Bên ngoài tối như thế, em đi cùng chị!"

Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ly, không vạch trần tâm tư của cô ấy, nói với Cố Đình Hoài: "Anh cả, là một người bạn, em ra ngoài một lát, anh chăm sóc Thiếu Đường, bón con bé uống thêm chút canh."

Cố Đình Hoài gật đầu: "Được, em đi đi, có chuyện gì thì gọi anh."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cùng Yến Thiếu Ly ra ngoài, Hạ Lam Chương đang đứng ở cửa, anh ta giống như vội vội vàng vàng chạy tới, hơi thở còn chưa hồi phục, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, hai mắt đã sáng lên.

Có điều, lúc nhìn thấy Yến Thiếu Ly ánh mắt đầy cảnh giác đi theo phía sau cô, mặt lại xụ xuống.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu một cái với Hạ Lam Chương, khách sáo nói: "Muộn như vậy rồi, sao anh còn tới đây?"

Nghe thấy giọng nói hời hợt của cô, Hạ Lam Chương tự giễu cười một tiếng, mím môi nói: “Đồng chí Cố, đến hôm nay tôi mới biết chuyện của cô, nên lo lắng chạy tới xem cô có sao không, cô không sao, vậy thì tốt quá rồi."

Càng nói, giọng anh ta càng nhỏ, cuối cùng chuyển thành tiếng rì rà rì rầm.

 

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, không đáng đâu. Vả lại, tôi có người yêu rồi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm."

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, khi nhắc tới hai chữ “người yêu”, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.

Mặc dù Hạ Lam Chương đã biết toàn bộ câu chuyện, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe điều đó từ miệng cô.

Môi anh ta mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng vẻ mặt dịu dàng của Cố Nguyệt Hoài như một lưỡi d.a.o sắc bén, khiến mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, anh ta không hiểu, rõ ràng anh ta là người gặp cô trước, tại sao lại như vậy?

Hạ Lam Chương ngơ ngác nhìn cô, im lặng hồi lâu, một lúc sau mới cười khổ nói: “Tôi hiểu.”

Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc gật đầu, nhìn bầu trời đen kịt, nói: "Muộn rồi, tôi không giữ anh ở lại ăn tối nữa, lần sau người yêu tôi trở về, mời anh sau vậy."

Hạ Lam Chương không biết nên nói cái gì, cuối cùng hồn bay phách lạc rời đi.

Cố Nguyệt Hoài đưa mắt nhìn anh ta rời khỏi sân, sau đó kéo Yến Thiếu Ly trở về, nếu còn không ăn mì sẽ bị vón cục.

Hạ Lam Chương đã là người lớn, anh ta có thể hiểu, huống chi đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì cũng phải trả qua chuyện này. Nếu như cứ dây dưa không nói, sớm muộn gì cũng trở thành mối họa, đối với người nào cũng không tốt.

Trong thế giới tình yêu, vô cùng thuần khiết, không có chỗ cho sai sót.

Yến Thiếu Ly mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Nguyệt Hoài, kinh ngạc nói: “Nguyệt Hoài, chị thật thẳng thắn, người mới vừa nãy dáng vẻ cũng không tệ, điều kiện có vẻ khá, đối với chị cũng thật lòng, chị lại từ chối người ta lưu loát như thế ư?"

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: "Nếu không thì sao? Đồng ý với anh ta à?"

Nghe vậy, Yến Thiếu Ly lắc đầu như trống bỏi, giơ tay làm dấu x thật to: "Vậy thì không được! Không tính cái khác, anh cả em chắc chắn đẹp trai hơn anh ta, đúng không?"

“Hơn nữa, giờ chị chưa hiểu rõ anh cả em, nhưng sau này chị sẽ hiểu, anh em là người đàn ông tốt nhất thế giới, chị nhất định sẽ không thiệt đâu! Yên tâm chọn anh em đi, bảo đảm không sai!"

"Vả lại, chị còn có được hai người em gái tuyệt vời như em và Thiếu Đường, không phải thêu hoa trên gấm à?"

Nói xong, Yến Thiếu Ly nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài, dáng vẻ nịnh nọt.

Cố Nguyệt Hoài đưa tay đẩy trán cô ấy, trên mặt mang theo nụ cười, kiếp trước Yến Thiếu Ly có đáng yêu như vậy không nhỉ?

 

Nụ cười chưa kịp tắt, cô đã nghe thấy giọng nói nghi ngờ của anh cả: "Chọn anh trai em? Lời này có ý gì?"

Yến Thiếu Ly dừng một chút, mỉm cười nhìn Cố Đình Hoài, ngập ngừng không biết giải thích thế nào, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Cố Nguyệt Hoài, chuyện này không đến lượt một cô em dâu như cô ấy nói đâu nhỉ?

Cố Nguyệt Hoài bật cười, nhìn Yến Thiếu Đường đang mải mê ăn mì, đưa tay vuốt tóc cô bé, giọng điệu bình tĩnh, không hề có chút lo lắng khi tuyên bố mối quan hệ của mình với người nhà: “Giờ Thiếu Ngu là người yêu của em, ý là vậy đấy."

Nghe vậy, Yến Thiếu Ly lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Cố Nguyệt Hoài.

Đặt vào vị trí của cô ấy mà suy nghĩ, nếu như một ngày cô ấy có người yêu, có thể bình tĩnh nói với anh trai mình như vậy không nhỉ?

Ừm... Nghĩ kỹ thì, nếu có ngày đó, chuyện này có thể nói với anh hai, nhưng anh cả thì không thể, nghĩ đến đây, Yến Thiếu Ly cảm thấy xấu hổ vì sự hèn nhát của mình, thở dài, ngồi xuống tiếp tục ăn mì.

Bên kia, Cố Đình Hoài nghe được lời này, mày nhíu lại, đũa rơi lạch cạch xuống bàn.

Giọng anh ấy có chút không vui: “Em tự mình quyết định chuyện này à? Cũng không hỏi ý kiến của người nhà?"

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, sau đó nhếch môi, không biết xấu hổ nói: "Anh, có người em rể tốt như Thiếu Ngu anh còn chưa hài lòng ư? Dù sao thì em rất hài lòng, nếu không anh thông cảm cho trái tim si tình của em gái, lúc gặp anh ấy đừng làm khó anh ấy nhé."

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.