Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 321: Chương 321



Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng này, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Thời đại này phụ nữ không mặc áo lót quần lót, tất cả đều dựa theo đàn ông mà làm chuẩn, bên trong mặc áo ba lỗ với quần ngắn là được rồi.

Có lẽ Lưu Nhị Nhĩ cũng không có ý định giữ áo trong của Lý Siêu Anh lại làm chứng cứ, để phòng ngừa cô ta hối hận khi ở bên gã. Gã cũng không có ngờ sẽ có ngày này, đại khái chỉ muốn giữ đồ đạc của vợ người khác lại làm đồ kỷ niệm.

Lý Siêu Anh nhìn áo ba lỗ quần đùi rơi trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng đan xen, kiên trì nói: “Ai biết anh lấy trộm ở đâu ra, dựa vào cái gì nói là của tôi chứ? Không thể là của Cố Nguyệt Hoài sao? Chỉ dựa vào cái này?”

Hoàng Phượng Anh vừa nghe, trước tiên thấy không vui, phỉ nhổ Lý Siêu Anh rồi nói: “Tiểu Cố còn chưa có kết hôn, nói mấy lời bẩn thỉu này là muốn làm bẩn lỗi tai ai đây? Đây là chuyện giữa cô và Lưu Nhị Nhã, đừng có đụng chuyện là lôi người khác vào!”

Lưu Nhị Nhĩ nhìn cô ta chằm chằm, không chút hoảng hốt, khóe miệng kéo ra một đường cong tàn nhẫn: “Dựa vào cái này còn chưa đủ? Vậy nốt ruồi son trên m.ô.n.g mày thì sao, hay vết bớt trên đùi của mày nữa? Hoặc là vết sẹo ở trước n.g.ự.c mày?”

Lời này nói không nhanh không chậm, khiến ánh mắt các xã viên không hẹn mà cùng hội tụ trên người Lý Siêu Anh.

Mặt Lý Siêu Anh xám như tro tàn, bàn tay chống trên mặt đất, cả người không còn sức lực. Mỗi lần Lưu Nhị Nhĩ nói ra một câu, sắc mặt của cô ta lập tức xám xịt thêm một phần, cho đến cuối cùng đã xụi lơ trên mặt đất, không còn ý định biện minh nữa.

Lưu Nhị Nhĩ cười khẩy nhìn về phía Lý Siêu Anh, người phụ nữ này mong muốn gã ngồi tù, vậy tất cả cùng c.h.ế.t đi!

Cảnh tượng tai tiếng về mối quan hệ bất chính vừa ly kỳ lại hoàng đường này cũng xem như bụi trần lắng đọng.

Các xã viên cảm thấy mới mẻ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ ở giữa, thậm chí với cả Lôi Đại Hoa và Trần Nhân, trong miệng thì lẩm bẩm. Tuy rằng đã hạ giọng, nhưng Lôi Đại Hoa vẫn nghe lọt vào tai.

“Góa phụ Lý này đúng là không hề kén chọn, Lưu Nhị Nhĩ mà cô ta cũng có thể để ý. Ôi, sớm biết tôi cũng...”

“Ha ha, thật không ngờ Lý Siêu Anh lại là loại người này, thế mà còn tốt số được gả cho Trần Nguyệt Thăng.”

“Mấy người nói xem, góa phụ Lý và Lưu Nhị Nhĩ làm chuyện này lúc nào?”

“…”

Lôi Đại Hoa nghe những lời xấu xa này, đầu óc choáng váng từng đợt, suýt nữa đứng không vững muốn ngất đi. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Lý Siêu Anh đang xụi lơ trên mặt đất, đột nhiên gào khóc một tiếng, nhào tới ra sức đánh cô ta.

“Đồ đê tiện! Này thì đê tiện! Dám cắm sừng con tôi, đánh c.h.ế.t cô! Đánh c.h.ế.t cô!”

Lôi Đại Hoa cũng không có chút khách sáo, các thủ đoạn như túm tóc, cào mặt, lột quần áo đều dùng tới. Tuy rằng ngày thường bà ta ở nhà sống trong nhung lụa, nhưng khi nổi giận thì ra tay cũng không thể khinh thường, chỉ chốc lát sau Lý Siêu Anh đã trở nên chật vật không chịu nổi.

Lưu Nhị Nhĩ thấy mà hết sức hả giận, nhưng về sau, lại có chút lo lắng cho con của mình, do dự có nên đi lên ngăn cản hay không, nhưng nhìn thấy Lôi Đại Hoa đang nổi điên, vẫn không dám tiến lên thêm dầu vào lửa.

Về phần Trần Nhân, cũng ngơ ngác đứng tại chỗ như một con rối gỗ, nhìn người mẹ xưa nay luôn cho mình là người thành phố, lại trở thành người đàn bà chanh chua cấu xé Lý Siêu Anh. Sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cả người run rẩy.

Sao lại như vậy?

Cô ta nhìn các xã viên xung quanh hoặc là cười nhạo, hoặc là thương hại, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, bỗng cảm thấy có chút mờ mịt.

Cô ta không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển đến bước đường này, nhà cô ta chính là gia đình công nhân gương mẫu vẻ vang, làm sao lại có thể trở thành trò cười ở trong đại đội? Cô ta cũng không dám tưởng tượng lát nữa anh cô ta về sẽ là cảnh tượng gì.

 

Bản thân Trần Nhân cũng ngại mất mặt, đương nhiên không muốn tiến lên ngăn cản Lôi Đại Hoa, chỉ có thể mặc cho trò hề này tiếp diễn.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Phượng Anh nhìn không nổi nữa, tiến lên ngăn cản Lôi Đại Hoa: “Được rồi, chẳng lẽ bà còn đánh c.h.ế.t cô ta hay sao?”

Lôi Đại Hoa thở hổn hển, con mắt đỏ thẫm đang trừng Lý Siêu Anh, lúc bị lôi kéo đi ra, còn không quên nhấc chân đạp Lý Siêu Anh: “Cái thứ đê tiện này, đánh c.h.ế.t thì đánh c.h.ế.t thôi, có gì phải đáng tiếc?”

Con dâu của mình cắm sừng con trai, còn mang thai đứa con hoang, hiện thực như vậy làm sao bà ta có thể chấp nhận?

Lúc này, Vương Phúc đi tới, mang sắc mặt trầm trọng nhìn Lý Siêu Anh, lại nhìn Lưu Nhị Nhĩ, hỏi: “Lưu Nhị Nhĩ, tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, cậu giấu bò con ở đâu? Nếu bây giờ nói ra, trong đội có thể xử phạt nhẹ tay đối với cậu.”

Vừa nghe chuyện có liên quan đến mình, Lưu Nhị Nhĩ lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt đưa đám nói: “Bí thư chi bộ! Tôi thật không có gạt người, lúc ấy bò cái đẻ con, tôi thấy bò con thiếu mất một chân, là con tàn tật, trong đội chắc chắn sẽ không nuôi sống nên mới nghĩ bụng giữ lại ăn thịt. Đứa con trong bụng Lý Siêu Anh là của tôi, dù sao người làm cha như tôi cũng phải suy nghĩ biện pháp chứ, đúng không bí thư chi bộ?”

“Bí thư chi bộ, xin ông đó, tôi thật biết sai rồi, nhưng chuyện con bê đi đâu thì tôi thật sự không biết!”

Lưu Nhị Nhĩ nói xong, Vương Phúc yên lặng hồi lâu, một lát sau vẫy vẫy tay, ý bảo các xã viên yên tĩnh hết đi.

“Các đồng chí, mọi người đều đã biết chuyện xảy ra trong đội chúng ta vào buổi tối hôm nay. Làm sai thì đại đội sẽ không tha, nhưng người có đóng hiến cho đại đội, chúng ta cũng phải khen thưởng, mọi người nói xem đạo lý này có đúng không?”

Vương Phúc vừa dứt lời, chung quanh đã vang lên tiếng phụ họa: “Phải! Bí thư nói rất đúng!”

“Đồng chí Cố Nguyệt Hoài cứu bò về giúp đại đội chúng ta, còn giúp cho bê con bình an được sinh ra, đây là cống hiến lớn. Lưu Nhị Nhĩ ỷ vào quyền lợi là người chăn trâu, mà giấu bê đi, đây là phạm tội! Là tội không thể tha thứ!”

“Còn có Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh, hành động của hai người là đang bôi xấu đại đội của chúng ta!”

“Ôi, năm tháng xui xẻo, đúng là năm tháng xui xẻo!”

Vương Phúc nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ chua xót, bốn bề đều yên tĩnh, không ai lên tiếng.

 

Sau một lúc lâu, ông ta chỉ vào Lưu Nhị Nhĩ nói: “Nể tình cậu chăn bò trong đội đã nhiều năm, bận rộn ở chỗ chăn nuôi không ít lần, nên chuyện này sẽ không báo cáo, nhưng sau này cậu tự sống phần mình đi, không tính là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử nữa.”

Trục xuất một người ra khỏi đại đội, loại trừng phạt này đối với một người vô dụng như Lưu Nhị Nhĩ mà nói được xem là vô cùng nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng đỡ hơn ngồi tù. Lưu Nhị Nhĩ giật giật môi vốn còn muốn nói gì đó, rốt cuộc không dám lên tiếng nữa.

Hiện tại gã đã giống như chuột chạy qua đường, người người hô đánh, lúc này nói cái gì cũng sẽ chọc giận mọi người.

Sau khi Vương Phúc quyết định trục xuất Lưu Nhị Nhĩ, lại chắp tay sau lưng nhìn về phía gương mặt không còn chút m.á.u của Lý Siêu Anh, lắc đầu, nói với Lôi Đại Hoa: “Đây là chuyện nhà các người, nhà các người tự quyết định đi. Không sống chung được nữa thì ly dị, không cần muốn đánh muốn giết, ai mà không phải do cha mẹ nuôi lớn? Nếu thật sự gây ra chuyện gì, Lôi Đại Chùy cũng không bảo vệ được bà.”

Nói đến phần sau, giọng nói của Vương Phúc mơ hồ có một chút ý cảnh cáo, hiển nhiên trong lòng ông ta biết rõ tính tình của Lôi Đại Hoa.

Mà sau khi nghe xong lời ông ta nói, thực tế Lôi Đại Hoa không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cố nén giận mà gật đầu.

Bí thư chi bộ vẫn rất có uy nghiêm ở trong đại đội, cho dù bà ta ỷ vào việc có người làm chỗ dựa, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng bà ta đã tính toán đến việc giảm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, Làm vậy để con trai Trần Nguyệt Thăng của mình lại có thể có được một mối hôn sự tốt, tốt nhất là nhờ anh cả tìm cho nó một cô gái trong thành phố, cách xa đại đội sản xuất Đại Lao Tử!

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.