Lý Siêu Anh nghe Vương Phúc nói, nước mắt tuôn rơi, không biết là bởi vì cảm động khi có người lên tiếng cho mình, hay là vì cảm thấy xót xa cho số phận của mình sau này, cô ta thì thào lẩm bẩm: “Rõ ràng là gã ép buộc tôi...”
Cô ta mãi mãi không thể quên được cái đêm ở bụi cỏ lau, Lưu Nhị Nhĩ vừa dơ bẩn lại ghê tởm này đã làm gì với cô ta.
Nhưng cô ta lại cảm kích gã, nếu như không phải gã hỗ trợ làm chứng, cô ta cũng không thể nào được gả cho Trần Nguyệt Thăng như ý muốn, trải qua cuộc sống người người hâm mộ. Nhưng chung quy trộm vẫn là trộm, lúc này mới qua chưa được bao lâu mà đã tan thành mây khói.
Tóc tai Lý Siêu Anh bù xù, vừa khóc vừa cười, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn mang theo vết máu, tựa như một người điên.
“Được rồi, đều giải tán đi, giải tán.” Vương Phúc xua tay về phía mọi người, gọi Vương Bồi Sinh lại, chuẩn bị dắt bò về chỗ chăn nuôi. Lưu Nhị Nhĩ không đáng tin cậy, đương nhiên cũng không thể tiếp tục để bò ở chỗ này.
Trước khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi chuồng bò, ngoái đầu nhìn thoáng qua Lý Siêu Anh và Lôi Đại Hoa, bỗng nhiên đôi mắt cong cong, nở nụ cười.
Trần Nhân đứng ở bên cạnh, lúc ngẩng đầu thì thấy được nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài, rạng rỡ là thế, xinh đẹp là thế, nhưng nhìn thấy lại khiến cô ta rợn cả tóc gáy. Chỉ cảm thấy một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, cô ta đột nhiên hiểu ra.
Nhà cô ta đi đến bước đường như hiện tại, có lẽ không thể thiếu thủ đoạn của Cố Nguyệt Hoài, là cô đang trả thù!
Thay đổi cụ thể là khi nào chứ?
Trần Nhân cẩn thận suy nghĩ, ký ức trở lại buổi chiều cô ta đẩy ngã Cố Nguyệt Hoài, trên đầu Cố Nguyệt Hoài chảy máu, đảo mắt đã lừa bịp tống tiền cô ta mười đồng, ngay cả thanh danh của cô ta cũng bị hỏng.
Nghĩ đến chuyện cũ, lại ngẫm lại nụ cười lúc này của Cố Nguyệt Hoài, cả người Trần Nhân rét run, nhưng việc này sẽ có người tin sao?
Không, không ai tin Cố Nguyệt Hoài cố ý trả thù vì lời từ chối của Trần Nguyệt Thăng, do đó mới có thể hại nhà cô ta đến nước này.
Dường như từng chuyện từng chuyện đều có dấu vết của Cố Nguyệt Hoài, nhưng cô chưa từng tự mình ra tay, việc châm ngòi ly gián, mượn đao g.i.ế.c người, đã đủ khiến bọn họ không chịu nổi, mà bọn họ lại không hề có năng lực phản kích!
Ánh mắt Trần Nhân nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy ma, cơn ớn lạnh theo m.á.u chảy vào trong xương tủy.
Cố Nguyệt Hoài nhận ra ánh mắt kinh hãi của cô ta, nụ cười bên môi càng sâu, mới vậy đã sợ rồi?
Chuyện của Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ cũng chỉ là khởi đầu cho sự suy tàn của nhà họ Trần mà thôi, cô chờ cảnh tượng Trần Nguyệt Thăng, Trần Khang, thậm chí Lôi Đại Chùy bị ngồi tù. Phân xưởng kiểu gia đình này, không biết đã tham ô bao nhiêu tiền của đại đội, cô cũng rất tò mò.
*
Lúc Cố Nguyệt Hoài trở về, Yến Thiếu Ly đang lo lắng đi qua đi lại trong sân.
Cô ấy vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đã lon ton chạy lại nghênh đón, nắm lấy cánh tay của cô lo lắng nói: “Không có việc gì chứ? Sao chị đi lâu vậy? Em nghe nói tình hình ầm ĩ rất lớn, xảy ra chuyện gì thế? Không có liên quan đến điểm thanh niên trí thức chứ?”
Yến Thiếu Ly thật sự sợ đám Uông Tử Yên vừa mới yên ổn đã lại xảy ra chuyện, vậy thì đúng là quá tàn khốc.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là chuyện bỏ cái đẻ con ở trong đội, đã giải quyết xong rồi, trở về ngủ đi.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly sửng sốt, có chút tò mò hỏi: “Bò cái đẻ con?”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài co rút, đưa tay chọc chọc trán Yến Thiếu Ly, tức giận nói: “Trở về ngủ đi.”
Hai người trở về phòng, Cố Nguyệt Hoài đẩy Yến Thiếu Ly về phòng trong, cũng không tắt đèn dầu, tự mình trở về phòng mình, còn không biết khi nào thì Cố Đình Hoài trở về. Cô chừa cửa lại cho anh ấy, vừa vặn cô cũng vào không gian Tu Di để xem bò con.
Cố Nguyệt Hoài khóa chặt cửa lại, rồi đi vào không gian Tu Di.
Từ sau khi không gian được dung hợp, không khí bên trong càng tinh khiết thơm mát hơn, trước kia là mùi thơm của lương thực cùng với hương thơm trái cây, bây giờ lại là khó có thể che dấu được hơi thở tự nhiên. Không cách nào hình dung được, chỉ là cảm thấy việc hít thở cũng khiến trong người thoải mái thông suốt.
Cô tiến vào không gian thì nhìn thấy bò con đang co chân ở trong đống cỏ, ánh mắt chớp chớp, tò mò nhìn quanh bốn phía.
Cố Nguyệt Hoài đi tới bên cạnh nó, sờ sờ đầu nó, bò con cũng rất dính người, cọ cọ tay của cô nhưng nhìn bò con, Cố Nguyệt Hoài có chút khó xử. Bò con mới sinh ra không thể nào ăn cỏ. chỉ có thể uống sữa, mà cô đi đâu để lấy sữa đây?
Trầm tư một lát, Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến nước giếng trong không gian, không có điều kiện, cũng chỉ có thể dùng nước giếng để nấu cháo gạo tẻ đút cho bò con.
Đương nhiên, uống sữa mẹ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau chuyện của bò cái, trong đội sẽ trông coi càng nghiêm ngặt hơn. Huống chi bên cạnh nó còn có một con bê con, người bên ngoài muốn tới gần chỉ sợ là rất khó.
Tuy rằng không có cách nào để cho bò con uống sữa, nhưng dùng nước giếng trong không gian để nấu cháo nuôi nó chắc cũng không quá tệ.
Nói làm là làm ngay, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian, bắt nồi nấu cháo. Hạt gạo trắng bóng lăn lộn trong nước, không bao lâu sau, đã nấu sền sệt dẻo mịn. Mùi gạo tỏa ra khắp bốn phía, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến người ta vô cùng thèm thuồng.
Cố Nguyệt Hoài để lại một chén cho Cố Đình Hoài, phần còn lại đổ vào trong chậu lớn, mang vào không gian Tu Di.
Cô đem đặt chậu ở trước mặt bò con, bò con kêu hai tiếng “Ò ọ”, rồi vùi đầu vào ăn.
Cố Nguyệt Hoài nhìn nó ăn vui vẻ, cong cong khóe môi, không quản nó nữa, đứng dậy đi thu trứng gà, rồi lại cất toàn bộ rau cải, dưa hấu phát triển tươi tối trong ruộng vào trong nhà lá, sau đó lại gieo hạt giống, lúc này mới hài lòng rời khỏi không gian.
Cô rửa tay, lúc bưng chậu ra ngoài rót nước thì thấy Cố Đình Hoài từ đường nhỏ trở về.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như ngày cô sống lại trở về, điểm khác chính là bên cạnh Cố Đình Hoài không có Nhậm Thiên Tường.
“Anh cả!” Cố Nguyệt Hoài mỉm cười hô một tiếng.
Cố Đình Hoài sửng sốt, chợt bước nhanh hơn, nhìn chậu nước trong tay Cố Nguyệt Hoài, nói: “Sao lúc này còn chưa ngủ? Thiếu Đường và Thiếu Ly đều ngủ rồi chứ?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Ừ, vào nhà rồi nói.”
Sau khi cô vào nhà thì đến bên bếp hâm nóng thức ăn, múc cháo gạo tẻ bưng lên bàn, bụng Cố Đình Hoài còn đúng lúc phát tiếng ùng ục, anh ấy mỉm cười ngượng ngùng: “Đi một quãng đường, đúng là đói thật.”
Cố Nguyệt Hoài đưa đũa cho anh ấy, cười nói: “Mau ăn đi.”
Cố Đình Hoài không phải là người tinh tế, ăn cơm như hổ đói, đã được vài ngụm cháo vào bụng, anh ấy nói: “May mà lúc bọn anh đi qua đồn công an còn chưa đóng cửa, nói chuyện xong thì Nhậm Thiên Tường lập tức bị còng tay nhốt vào.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy đồng chí cảnh sát có nói khi nào đi tìm Điền Tĩnh không?”
“Sáng ngày mai sẽ đi, tối nay thẩm vấn Nhậm Thiên Tường, dù Điền Tĩnh có nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch được.” Cố Đình Hoài lắc đầu, khi nhắc tới Điền Tĩnh, trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ chán ghét.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nghĩ đến chuyện đêm nay, hỏi: “Trần Nguyệt Thăng cùng đi với anh?”
Cố Đình Hoài hơi khựng lại, phiền muộn nói: “Ừ, anh thấy anh ta có lòng gian không dứt, suốt chặng đường cứ hỏi chuyện anh.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, khuỷu tay chống ở trên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Lòng gian không dứt? Đối với em sao? Chuyện nhà mình còn đang rối rắm, anh ta cũng không có tâm tư để nhớ thương em đâu. Hi vọng tối nay khi anh ta về đến nhà thì tâm trạng vẫn có thể vui vẻ như trước đó.”
“Hả? Có ý gì?” Cố Đình Hoài ăn hai miếng, có chút nghi hoặc.
Cố Nguyệt Hoài cũng không vòng vo, kể tất cả những chuyện xảy ra tối nay cho Cố Đình Hoài biết, nghe xong người nọ lộ vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả đũa trong tay cũng rơi xuống bàn, lắp bắp nói: “Còn có việc này sao? A…”
Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh có quan hệ mập mờ? Gã còn trộm bò? Bây giờ bị bí thư chi bộ đuổi ra khỏi đại đội?
A…