Lúc Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị gọi mấy người Yến Thiếu Ngu vào ăn cơm, chợt nghe thấy tiếng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng của anh: “Ôi, tuyết rơi!”
Tuyết? Tuyết rơi sao?
Cố Nguyệt Hoài ngẩn người, đi ra ngoài nhìn một cái, quả nhiên trên trời đang có tuyết như lông ngỗng rơi xuống.
Bởi vì đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, thế nên không bao lâu sau, đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng bị bao phủ bởi tiếng cười đùa của lũ trẻ, bọn chúng truy đuổi nhau trong tuyết, tràn ngập niềm vui tuổi thơ.
Cố Nguyệt Hoài đưa tay chạm vào một bông tuyết lạnh như băng, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu.
Cô nhìn mấy người vẫn còn đang bận rộn trong sân, nói: “Về ăn cơm thôi!”
“Tới liền.” Cố Đình Hoài đáp một tiếng, quay lại kéo Yến Thiếu Ngu ra khỏi hầm trú ẩn: “Đi, đi ăn cơm thôi.”
Mấy người rửa tay xong, vừa trở về đã nghe một mùi thơm xộc vào mũi, lúc này Cố Chí Phượng cũng đã tỉnh dậy, ông ấy nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, sống lưng người kia hơi xong, hô một tiếng: “Chú Cố, làm phiền nhà mình rồi.”
Cố Chí Phượng lắc đầu, khoát tay một cái: “Cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ, đều là người một nhà cả.”
Cố Nguyệt Hoài đang bưng nồi lên, nghe thấy lời của cha mình, khóe miệng không nhịn được cong lên, chẳng chút xấu hổ nói: “Cha nói đúng đấy, đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như thế.”
Nụ cười trên mặt Cố Chí Phượng hơi cứng lại, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Cố Nguyệt Hoài, có thể nói đã bại trận trước độ mặt dày của con gái nhà mình.
Cố Nguyệt Hoài cũng không nhìn ông, gọi vào trong phòng: “Anh ba, gọi Thiếu Đường dây ăn cơm thôi.”
“Biết rồi.” Cố Tích Hoài đáp lời, chỉ chốc lát sau đã ôm Yến Thiếu Đường đang mơ mơ màng màng bước ra ngoài.
Cố Chí Phượng nhìn vào trong phòng, nói: “Thiếu Ương ăn thế nào? Ăn lẩu phải ăn một bàn mới phải.”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, cong môi: “Thiếu Ngu, anh và anh cả đưa Thiếu Ương ra đây đi, để cậu ấy nằm đây ăn cùng chúng ta. Hôm nay tuyết rơi, vất vả lắm chúng ta mới đông đủ thế này, phải náo nhiệt một chút, em sẽ hỗ trợ!”
Vừa nói, cô vừa chạy đi, thừa lúc chưa có ai tới đây, cô nhanh tay bỏ một chút năng lượng chữa khỏi cho Yến Thiếu Ương trước.
Bây giờ cậu ấy đã trở lại, mỗi ngày cô chỉ cần bỏ vào một chút, thay đổi ngầm, Thiếu Ương sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi.
Yến Thiếu Ngu và Cố Đình Hoài cùng đưa Yến Thiếu Ương ra chiếc giường đấy bên ngoài, Cố Nguyệt Hoài đắp chăn cho cậu ấy, nhìn mấy người đang vây quanh bàn ăn, lại cảm thấy chỉ ăn mỗi lẩu thôi thì có hơi nhàm chán, nói: “Mọi người đợi một chút, con về nhanh thôi!”
Cô vội vội vàng vàng gọi ra ngoài, Cố Chí Phượng thì thầm một câu: “Đứa bé này, cũng không ngại trời lạnh.”
“Để cháu đi xem cô ấy.” Yến Thiếu Ngu nói một câu, sau đó đuổi theo.
Cố Tích Hoài nhẹ nhàng ha một tiếng, gắp một miếng thịt gà, vô cùng bùi ngùi: “Thiếu Ngu thật sự thích Nguyệt Hoài nhà ta. Cha nói xem, cậu ấy sắp phải nhập ngũ rồi, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ sớm hơn đi?”
Cố Chí Phượng còn chưa lên tiếng, Cố Đình Hoài đã nhíu mày nói: “Nguyệt Hoài vẫn còn nhỏ tuổi.”
Yếu Thiếu Ly chớp chớp mắt, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi, có thể kết hôn được rồi.”
Đừng nói là ở nông thôn, cho dù ở thủ đô, có khối người kết hôn lúc mười tám tuổi, cô ấy thật sự rất muốn nhìn thấy anh cả và Nguyệt Hoài kết hôn, cứ như thế chẳng phải cô cháu gái có tướng mạo xinh đẹp mà cô ấy mong đợi sẽ có nhanh thôi sao?
Cố Tích Hoài cũng lên tiếng phụ họa: “Có gì cha hỏi Nguyệt Hoài một chút, nói không chừng con bé sẽ rất vui vẻ đấy.”
Cố Chí Phượng nhướng mắt, liếc nhìn Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài một cái: “Nói như thế, Nguyệt Hoài cũng sắp kết hôn rồi, thế mà hai đứa lại chẳng có động tĩnh gì, không thấy mất mặt sao? Đến lúc đó ông đây cũng ngại mất mặt đấy!”
Nghe thấy thế, hai anh em đưa mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt lúng túng.
Yến Thiếu Ly lại phù một tiếng bật cười, cảm nhận sâu sắc không khí vui vẻ ở nhà họ Cố.
Yến Thiếu Ương ho nhẹ một tiếng, lên tiếng chỉ trích: “Thiếu Ly!”
Yếu Thiếu Ly nhẹ nhàng bĩu môi một cái, gắp thịt gà cho Yến Thiếu Đường.
-------
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài chạy đến nhà bí thư chi bộ.
Cô chuẩn bị đến đó mượn một chai rượu, chờ lát nữa lúc trở về công xã sẽ mua trả lại cho bí thư chi bộ một chai khác.
Trời lạnh tuyết rơi, hơn nữa còn ăn lẩu, uống một chút rượu có thể làm ấm người, vừa có thể khiến bầu không khí trở nên tốt hơn, xem như là chúc mừng.
Cô chạy chưa tới mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói mát lạnh của Yến Thiếu Ngu: “Nguyệt Hoài!”
Cô quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang đạp tuyết chạy tới, có một bông tuyết rơi xuống mí mắt xinh đẹp của anh, mãi một lúc lâu cũng không tan ra, thế nhưng lại hòa vào khí chất bướng chỉnh của anh, lúc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt khiến người khác say trong sự dịu dàng của anh.
“Em đi đâu đấy?” Anh nắm lấy tay cô, hỏi.
Cố Nguyệt Hoài che giấu ý cười trong ánh mắt, nhón chân hôn lên chiếc cằng sắc nhọn của anh: “Mua rượu, đi cùng không?”
Yến Thiếu Ngu vô cùng sửng sốt, hiếm khi thấy anh trông bất lực không biết nên làm gì.
Hai tai anh thoáng đỏ lên, tựa như đã xấu hổ, đưa mắt nhìn sang hướng khác, hắng giọng ừ một tiếng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm vào hai tai đỏ ửng của anh, nụ cười trong đáy mắt càng đậm hơn, làm lại lần nữa, trêu chọc Yến Thiếu Ngu sẽ muốn gì được nấy, cũng có thể đào thêm được nhiều cảm xúc và biểu cảm của anh hơn.
“Đi thôi!” Cô kéo tay Yến Thiếu Ngu, nhanh chân đi tới nhà của bí thư chi bộ.
Lúc này đang vào giờ cơm trưa, mấy ngày căng thẳng, hôm nay lại vừa nhận được lương thực trong đội phát, nhà nhà đều lượn lờ khói bếp, làm những món ăn ngon, trái lại cũng không có ai lang thang bên ngoài.
“Bí thư chi bộ! Bí thư chi bộ!” Cố Nguyệt Hoài gõ cửa một cái, cửa nhà bí thư chi bộ lập tức mở ra.
Đoạn Cúc Hoa thò đầu ra ngoài nhìn, khi nhìn thấy là Cố Nguyệt Hoài, trên mặt không thể giấu được sự vui vẻ: “Tiểu Cố đấy à, tìm chú của cháu có chuyện gì? Lúc này ông ấy vẫn còn ở chỗ chăn nuôi chưa về, cháu có chuyện gì cứ nói với thím cũng được.”
Bà ta đang nấu cơm, trong lúc đang nói chuyện, hai tay chà một cái lên khăn làm bếp, vẻ mặt vô cùng hiền hậu.
Cố Nguyệt Hoài không nhịn được nhớ lại tình cảnh khi cô tới nhà bí thư chi bộ mua thịt lúc vừa sống lại, khi đó, danh tiếng của cô rất xấu, người người trong đại đội cũng chẳng ai muốn gặp cô. Đoạn Cúc Hoa nhìn thấy cô cũng vô cùng chán ghét, chẳng có cảm tình gì, bây giờ chỉ mới trôi qua mấy tháng, thế nhưng lại thay đổi vô cùng rõ rệt, bây giờ nghĩ lại một chút, trong lòng cũng cảm thấy bùi ngùi.
Cô cũng không nghĩ quá lâu, nhanh chóng cười nói: “Thím, chuyện là thế này, không phải hôm nay cha cháu vừa xuất viện sao? Cháu muốn mượn một chai rượu, làm tiệc mừng cho cha cháu, xả xui, chờ cháu tới công xã sẽ mua một chai khác trả lại, có được không?”
“Ôi, thím còn tưởng là chuyện gì nữa, được chứ, vừa khéo trong nhà còn hai chai, thím lấy cho cháu cả nhé?” Đoạn Cúc Hoa rất dễ nói chuyện, nghe cô nói thế cũng không chút do dự, xoay người đi vào trong nhà.
Không bao lâu sau, bà ấy cầm hai bình rượu trở ra.
Cố Nguyệt Hoài cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy, khách sáo nói: “Cảm ơn thím Cúc Hoa!”
Đoạn Cúc Hoa khoát khoát tay, cười nói: “Cha cháu thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?”
Cô Nguyệt Hoài cười khẽ: “Không sao rồi ạ, cha cháu sẽ có thể xuống đất đi bộ nhanh thôi, thím không cần lo lắng, bọn cháu xin phép về trước nhé.”
Nói đến đây, Đoạn Cúc Hoa mới nhìn thấy còn có một bóng người cao lớn đang đứng ở bên kia cánh cửa. Ánh mắt bà ta chuyển qua chuyển lại giữa Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, trong mắt lộ ra vẻ tò mò hóng chuyện.
Thế nhưng còn chưa chờ bà ta hỏi câu nào, Cố Nguyệt Hoài đã kéo Yến Thiếu Ngu chạy xa.
Vẻ mặt Đoạn Cúc Hoa có chút bùi ngùi: “Một cành hoa của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cuối cùng cũng để người ngoài hái đi mất.”
Bà ta không nhịn được thở dài, trở về nhà tiếp tục xào rau rủ, chỉ chờ Vương Phúc về sẽ kể lại cho ông ta nghe chuyện này, sau đó lại cẩn thận hỏi thăm chút chuyện về thanh niên tri thức này, dù sao Tiểu Cố cũng là xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ, không thể thua thiệt được.