Trên đường về nhà, Yến Thiếu Ngu cầm lấy hai chai rượu trong tay Cố Nguyệt Hoài, thấp giọng nói: “Em sẽ uống sao?”
Cố Nguyệt Hoài cong cong mí mắt: “Có thể thử một chút.”
Kiếp trước cô biết uống rượu, sau khi nhà gặp nạn, cô đã học được cách mỗi ngày mượn rượu để giải sầu, nếu như không phải Yến Thiếu Ngu xuất ngũ trở về giúp cô một tay, e rằng cô đã vô tri vô giác trở thành một con sâu rượu rồi bị Điền Tĩnh g.i.ế.c chết.
Mặc dù rượu cũng chẳng phải thứ tốt gì, thế nhưng uống một chút sẽ thấy sảng khoái hơn, phù hợp với thời tiết và không khí hôm nay.
Yến Thiếu Ngu đưa mắt nhìn cô, nghĩ đến nụ hôn đột ngột vừa rồi, đôi mắt đào hoa cũng không nhịn được cong lên.
Lúc hai người về đến nhà, nhìn thấy trong sân có một chiếc xe đạp.
“Có người đến?” Yến Thiếu Ngu đi tới trước cửa, đưa tay kéo rèm cửa.
Chân mày Cố Nguyệt Hoài nhướng lên, trong lòng thầm nghĩ, chiếc xe đạp này trông rất quen mắt.
Cô vào nhà, một luồng khí nóng phả vào mặt cô, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Vạn Thanh Lam đang không chút khách sáo ngồi bên cạnh Cố Đình Hoài, cũng không biết do bị hơi nóng xông vào mặt hay ngại ngùng mà mặt cô ấy đang đỏ ửng,
Vạn Thanh Lam có chút ngượng ngùng nói: “Chú Thúc, đột ngột đến thăm thế này có hơi bấy lịch sự, chú đừng để ý nhé.”
Cố Chí Phượng nhìn Cố Đình Hoài một cái, vui vẻ hớn hở nói: “Cháu đang nói gì thế? Cháu làm việc cùng Nguyệt Hoài, lại còn là bạn của con bé, việc đến nhà làm khách chẳng phải bình thường sao? Vừa khéo hôm nay trong nhà náo nhiệt, vô cùng thích hợp.”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diêu Mỹ Lệ ngồi bên kia của Cố Đình Hoài: “Còn đồng chí Diêu cũng đừng câu nệ nhé.”
Đúng thế, cũng không phải chỉ có một mình Vạn Thanh Lam đến thăm nhà, còn có Diêu Mỹ Lệ nữa, hai người họ cùng hẹn nhau tới nhà.
Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu cầm hai chai rượu về nhà, lúc quay đầu nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Vạn Thanh Lam có hơi sửng sốt, nháy nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài: “Khụ, Nguyệt Hoài, cô về rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài lấy ra mấy cái ly trong ngăn tủ, cười nói: “Sao hai cô lại tới đây?”
Vạn Thanh Lam không để ý lên tiếng: “Còn chẳng phải vì Bùi Dịch sao, anh ta trở về tòa soạn báo một chuyến, kể chuyện về đại đôi của mọi người, hơn nữa chẳng phải mấy ngày trước cô có chuyện sao? Tôi thấy không yên tâm, lại ngại đến một mình, thế nên đã rủ Mỹ Lệ đi cùng.”
Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, giơ ly trong tay, nói: “Ừ, không có chuyện gì đâu, cùng uống một chút chứ?
“Được!” Vạn Thanh Lam vui vẻ, trái lại cũng không thấy khó chịu.
Mấy người họ vây quanh chiếc bàn nhỏ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Vạn Thanh Lam ăn thịt gà, hỏi: “Nguyệt Hoài, khi nào cô trở về đơn vị thế? Mấy thanh niên trí thức cũng đã rời khỏi điểm thanh niên xã rồi, cô và Bùi Dịch cũng không cần phải ngày ngày ở lại điểm thanh niên như thế nữa, không phải có thể quay về đi làm sao?”
“Đại khái là thế, nhưng tôi xin nghỉ phép hai ngày, sau khi nghỉ phép xong tôi sẽ trở về đơn vị.” Cố Nguyệt Hoài rót cho mỗi người một ly rượu, chỉ chừa lại hai người bị thương là Cố Chí Phượng và Yến Thiếu Ngu, cùng với cô nhóc Yến Thiếu Đường, còn những người khác đều có cả.
“Ừ, vậy được rồi! Tôi chờ cô trở về làm nhóm trưởng của tổ chúng ta.” Vạn Thanh Lam nháy mắt với cô, nói.
“Mượn lời chúc lành của cô.” Cố Nguyệt Hoài đưa ly rượu tới cụng ly với hai người họ, sau đó uống cạn một hơi.
Rượu trong suốt như pha lê, nhẹ nhàng khoan khoán, khi uống vào có cảm giác mềm mại trong khoang miệng, thoang thoảng hương cam, mùi vị vô cùng êm dịu.
Yếu Thiếu Ngu ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đưa mắt nhìn cô một cái.
Cô uống một ngụm rượu, vẻ mặt không đổi sắc, hai mắt phát sáng, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lại trở nên đỏ ửng, khoé môi dính một chút rượu, trông càng xinh đẹp hơn.
Yến Thiếu Ngu chỉ nhìn một cái lập tức dời tầm mắt đi, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một ngụm.
Môi anh khẽ nhếch lên, cục xương ở cổ họng chuyển động, lông mi che mất thần sắc trong ánh mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vạn Thanh Lam là một người nói rất nhiều, sau khi cụng ly với Cố Nguyệt Hoài, mượn men rượu càng thêm can đảm hơn, cô ấy chống cằm nói: “Sắp hết năm rồi, ôi, lại già thêm một tuổi rồi, cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm được đối tượng.”
Lúc nói lời này, ánh mắt cô ấy cũng không nhịn được liếc nhìn Cố Đình Hoài đang ngồi bên cạnh, hiển nhiên đang cố ý ám chỉ.
Cố Đình Hoài là một người ngay chẳng, chẳng hề nhận ra ý tứ trong lời nói của Vạn Thanh Lam, chỉ xem như cô ấy đang xúc động, suy nghĩ một chút, nói: “Cô còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người tốt thôi, đừng sốt ruột.”
Nghe thấy lời này, khoé miệng Vạn Thanh Lam giật giật, cầm chai rượu trên bàn rót một ly, lẩm bẩm trong miệng: “Đồ đầu gỗ!”
“Gì cơ?” Cố Đình Hoài lập tức sửng sốt, không hiểu.
Diêu Mỹ Lệ ngồi bên cạnh Cố Đình Hoài khẽ cắn cắn môi, đột nhiên lên tiếng: “Anh cả Cố, tôi kính anh một ly.”
Cố Đình Hoài quay đầu nhìn cô ta, không rõ nhưng cũng không từ chối, chỉ xem như bạn của em gái nên anh ấy khách sáo một chút, ly rượu của hai người chạm vào nhau, trong không khí ngoại trừ mùi rượu thoang thoảng còn có mùi hoa quế nhàn nhạt.
Ánh mắt anh ấy chợt loé lên, lúc này mới có thể có chút ngượng ngùng.
Một cơn sóng ngầm khẽ lay động mạnh mẽ giữa ba người bọn họ, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Cố Chí Phượng ăn uống no nê, cũng không muốn quấy rầy mấy người trẻ nói chuyện, sợ bọn họ không được tự nhiên, thế nên vừa ăn xong đã lập tức chống gậy đi ra ngoài.
Vạn Thanh Lam nhìn hai người một cái, trong lòng có hơi buồn phiền.
Cô ấy lại uống một ngụm rượu, hỏi: “Đúng rồi, Nguyệt Hoài, cô dự định khi nào sẽ kết hôn?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt trêu chọc của cô ấy dừng lại giữa Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Yến Thiếu Ngu, thế nhưng ai cũng có thể nhận ra bầu không khí đặc biệt giữa hai người, đó chính là không thể để người khác xen vào.
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên vô cùng nghiêm túc, tự hỏi.
Đôi đũa trong tay Yến Thiếu Ngu cũng dừng lại, anh đưa mắt nhìn xem vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Một hồi lâu sau, Cố Nguyệt Hoài trừng mắt nhìn, nói với Yến Thiếu Ngu: “Hay là, trước khi anh đi, chúng ta đi lĩnh chứng đi?”
Cô cũng không quan tâm việc mình còn quá trẻ để kết hôn, đời này có thể ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu đã là chuyện hết sức may mắn rồi, nếu có thể sớm quyết định cũng tốt, cô thật sự mong chờ có thể sống cùng anh sau khi kết hôn.
Nghe thấy câu hỏi của cô, tay Yến Thiếu Ngu siết chặt thành nắm đ.ấ.m đặt bên hông, ho nhẹ một tiếng, cặp mắt đào hoa khẽ cong lên.
Anh nói: “Chờ anh vào quân đội, sẽ viết báo cáo kết hôn.”
Cố Nguyệt Hoài thoáng sững sốt, cô nghe ra ý trong lời nói của anh: Quân hôn không rời.
“Anh cả, anh thấy em nói chưa, haha.” Cố Tích Hoài nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng khiến anh ấy le lưỡi, thế nhưng khi nhìn thấy bầu không khí dính dính của Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, cảm thấy vô cùng đắc ý với đề nghị kết hôn kia.
Anh ấy nói, với một người da mặt dày như Cố Nguyệt Hoài, chắc chắn sẽ muốn kết hôn sớm.
Cố Đình Hoài trợn mắt nhìn anh ấy một cái, nhìn nồi lẩu đã cạn, nói: “Tới đây, chúng ta cùng nâng ly thôi.”
Anh ấy ngồi thẳng lưng, trên môi nở nụ cười hiền hậu trông thì có vẻ chẳng có gì nổi bật, thế nhưng lại rất có sức quyến rũ, anh ấy giơ ly rượu trong tay lên, nói: “Hy vọng từ nay về sau, các đồng chí có thể thực hiện được ước mơ của mình!”
Trên mặt mọi người đều nở nụ cười, rối rít nâng ly lên, ngay cả Yến Thiếu Đường cũng đứng lên, cầm lấy ly nước cụng với mọi người.
Mắt Cố Nguyệt Hoài cong cong: “Nguyện hằng năm đều có ngày này, hằng tháng sẽ có hiện tại, mong cho sang năm chúng ta còn có thể ngồi cạnh nhau uống rượu.”