Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 347: Chương 347



Cố Nguyệt Hoài ngồi ngoài cửa một hồi, cảm thấy tâm trạng nóng nảy đã dịu đi, cô mới thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.

Khi chuẩn bị quay người về phòng, cô bỗng nghe thấy hai tiếng bước chân đang tiến lại gần. Bọn họ dẫm lên tuyết đọng, tạo thành những âm thanh lép nhép, một nhẹ một nặng, hướng về phía nhà họ Cố.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, bây giờ mới chỉ là rạng sáng, hẳn là sẽ không có khách nào đến thăm vào thời điểm này chứ?

Cô túm chặt quần áo trên người, đứng lên nhìn về phía âm thanh vọng lại. Khi ánh mắt cô nhìn thấy Tống Kim An và Điền Tĩnh, đôi mắt trong veo như đá mắt mèo không khỏi toát lên vẻ lạnh lùng như băng. Quả nhiên, Tống Kim An rốt cuộc vẫn quan tâm đến chuyện của Điền Tĩnh.

Cô đã báo cáo cho cục cảnh sát, Điền Tĩnh là phạm nhân đang đợi bắt giam, mặc dù cô ta đang được ở lại bệnh viện vì lý do sức khoẻ nhưng vẫn sẽ có người canh chừng, đến khi tình trạng của cô ta khá lên sẽ được dẫn tới cục cảnh sát. Tại sao Điền Tĩnh có thể đi lung tung như vậy?

Rõ ràng Tống Kim An đã nhúng tay vào để Điền Tĩnh có thể rời khỏi bệnh viện một cách suôn sẻ rồi trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

A, thật đúng là đôi uyên ương hồ điệp mang tình sâu nghĩa nặng từ kiếp trước. Ngay cả khi cô đã kể ra rất nhiều chuyện Điền Tĩnh từng làm hòng khiến Tống Kim An cảm thấy chán ghét cô ta nhưng vẫn không thể nào ngăn cả bọn họ ở bên nhau, để Điền Tĩnh lại có thêm ô dù che chở.

Không biết có phải vì ánh mắt cô quá lạnh lùng hay không, Điền Tĩnh đang nghiêng đầu thì thầm gì đó với Tống Kim An cũng thoáng khựng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn. Tầm mắt Điền Tĩnh và Cố Nguyệt Hoài đột nhiên chạm nhau, dường như toé ra tia lửa điện khiến người khác cũng cảm nhận được.

Tống Kim An lờ mờ cảm nhận được, ngước lên theo. Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, anh ta có cảm giác như bị kim chân, sắc mặt khó coi, toàn thân cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể lúng túng ấp úng gọi một tiếng: “Biên tập Cố”.

Anh ta cười khổ tự giễu chính mình, không ngờ đã chọn thời điểm này mà vẫn đụng mặt nhau.

Cố Nguyệt Hoài vốn dĩ không thèm để ý tới hai người kia, nhưng khi nhớ đến chuyện cô và Yến Thiếu Ngu đến cục cảnh sát nói nhiều như thế mà vẫn chẳng thể đọ lại quyền thế của Tống Kim An, cô lại cảm thấy ngọn lửa phẫn nộ bốc lên trong lòng, hận không thể đánh hai tên kia c.h.ế.t tươi.

Cô nhếch môi, nói rất khẽ, nhẹ nhàng như không có chút cảm xúc nào, giống như nói huỵch toẹt ra: “Định bỏ trốn à?”

Điền Tĩnh có vẻ rất sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, lí nhí đáp lại Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, cô, cô đang nói tôi à?”

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh quan sát Điền Tĩnh thật kĩ. Cô không nhìn ra bất cứ dấu vết nào trên nét mặt đối phương, cứ như thể cô ta thật sự không biết mình đang bị cảnh sát triệu tập và chỉ là một bệnh nhân vừa mới xuất viện mà thôi.

Song, điểm khác biệt là cô ta lúc này không còn là Điền Tĩnh đứng trên đỉnh núi cắt đứt sợi dây, dồn cô vào chỗ c.h.ế.t nữa rồi.

Tống Kim An mím môi, qua một hồi lâu, khi bông tuyết lạnh băng rơi xuống mặt, anh ta mới hít sâu một hơi, nói với Điền Tĩnh: “Cô về trước mà thu dọn đồ đạc, tôi nói vài lời với biên tập Cố.”

Điền Tĩnh cắn môi, khẽ kéo ống tay áo đối phương, trên mặt tràn đầy vẻ bất an, lo sợ mình bị bỏ rơi.

Tống Kim An nhắm mắt lại, giữ vững tinh thần, nở nụ cười trấn an: “Không có chuyện gì đâu, đi đi.”

Điền Tĩnh đưa mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cách thận trọng. Khi chạm phải ánh mắt đối phương, cô ta giật mình cúi đầu xuống, vành mắt sắp đỏ ửng cả lên, mân mê ngón tay rồi gật gật đầu, cẩn thận dò dẫm bước về cửa nhà họ Điền.

Trong nhà gần như đã bị bao trùm bởi bụi bặm. Vẻ mặt đáng thương lập tức thay đổi, trở nên vô cùng hung dữ.

Cô ta không ngờ rằng đã chọn giờ này mà vẫn đụng phải Cố Nguyệt Hoài, đúng là xui xẻo c.h.ế.t đi được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Nguyệt Hoài quả là một mối phiền toái lớn. Nếu đối phương thật sự chặn đường lui của cô ta thì đúng là lợi bất cập hại. Ngặt nỗi, Tống Kim An chỉ đồng ý đưa cô ta đi khỏi đây chứ không định giúp đỡ về phương diện tài chính, cô ta phải về nhà lấy tiền.

Khi ra ngoài, tiền giấy là thứ giúp mình được sống yên phận, ở lại đây không sớm thì muộn chỉ tổ làm kẻ khác được lợi mà thôi.

 

Bên ngoài, hoa tuyết càng lúc càng rơi nhiều, bay lả tả.

Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía cổng lớn nhà họ Điền, ánh mắt cô còn lạnh lùng hơn cả hoa tuyết đang bay.

Tống Kim An khẽ ho một tiếng, siết chặt bàn tay đang buông thõng bên hông thành nắm đấm. Anh ta dè dặt lại gần Cố Nguyệt Hoài, họ chỉ cách nhau một lớp hàng rào. Cô khoanh tay đứng giữa mưa tuyết, gương mặt thanh tú càng trở nên thánh thiện hơn.

“Biên… Biên tập Cố, xin lỗi cô, tôi…”

Tống Kim An dường như không biết nên nói thế nào, do dự mất hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Điền Tĩnh, Điền Tĩnh đã quên chuyện ngày trước. Hơn nữa cô ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiêu. Cô ấy thật sự rất đáng thương, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy ngồi tù.”

“Tôi không biết tại sao cô lại hận cô ấy như thế, nhưng, cô có thể cho tôi một cơ hội hay không, coi như là tôi đền bù thay cô ấy.”

Tống Kim An nhìn vẻ mặt hờ hững của Cố Nguyệt Hoài, cổ họng anh ta nghẹn lại, không khỏi xoa đôi bàn tay trong sự bứt rứt.

Sau một chốc im lặng, anh ta ấp úng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy lảng vảng trước mặt cô nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy đi, đi rất xa, sẽ không trở về nữa. Như thế thì cô cũng không cần bận lòng lo lắng.”

Mấy ngày qua, Điền Tĩnh luôn kể lại kỉ niệm thời thơ ấu giữa mình và Cố Nguyệt Hoài bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng Quãng thời gian ấy thật ngây ngô và rực rỡ. Chắc chắn hai cô từng là những người bạn vô cùng thân thiết, chỉ vì giữa đôi bên xuất hiện chút hiểu lầm nên mới thành ra thế này.

Sự hiểu lầm đó nảy sinh từ Trần Nguyệt Thăng đang ở trong tù và Cố Duệ Hoài đã bị đuổi khỏi nhà họ Cố.

Anh ta biết nguồn cơn hậu quả của những chuyện này, Nhưng, trong sự việc đó, Điền Tĩnh cũng chỉ là người bị hại. Trần Nguyệt Thăng thích cô là lỗi của cô? Cố Duệ Hoài thích cô cũng là lỗi của cô?

Không, Cố Nguyệt Hoài chỉ quá mù quáng thôi, cô trở nên mê muội vì cơn giận. Đợi đến lúc cô tỉnh táo lại, cô nhất định sẽ hối hận vì đã đối xử như vậy với người từng là bạn thân của mình. Tống Kim An không muốn cô phạm sai lầm, thế nên anh ta quyết định giúp đỡ Điền Tĩnh.

Anh ta là người biết nội tình câu chuyện. Mặc dù thật sự đã ra tay trên đỉnh núi, cắt đứt sợi dây kia nhưng Tống Kim An cũng từng tận mắt chứng kiến Cố Nguyệt Hoài đ.â.m thấu n.g.ự.c Điền Tĩnh bằng lưỡi d.a.o sắc bén. Nếu không vì Điền Tĩnh phúc lớn mạng lớn, trái tim nằm ở bên phải thì cô ấy c.h.ế.t từ lâu rồi.

Cho dù nỗi thù hằn và oán hận sâu đậm đến đâu thì Điền Tĩnh coi như cũng trả sòng phẳng rồi, quả thực không cần phải đuổi cùng g.i.ế.c tận đến thế.

Tống Kim An không muốn Cố Nguyệt Hoài trở thành người dối trá bịa chuyện hãm hại Điền Tĩnh, ngày đêm bị hận thù che mờ mắt.

Anh ta muốn được làm người hoà giải giữa đôi bên. Song, Tống Kim An cũng biết bây giờ Cố Nguyệt Hoài không nghe lọt tai bất cứ lời nào, anh ta chỉ có thể đưa Điền Tĩnh rời đi trước. Trong chuyện này, anh ta đã để cảm tính lấn át lý trí.

Cố Nguyệt Hoài chợt cười khẽ một tiếng, đôi mắt cô tựa như đã nhìn thấu đối phương: “Anh muốn đưa cô ta đến nơi nào?”

 

Tống Kim An sững người, con ngươi màu nâu thoáng loé lên, giọng nói chất chứa nỗi ưu tư: “Thủ đô.”

Đó là nơi Tống Kim An quen thuộc nhất, vì vậy đưa Điền Tĩnh đến đó là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Cố Nguyệt Hoài hơi nghiêng đầu, khoé miệng thấp thoáng nét cười lạnh, giọng nói trong trẻo chứa đầy sự giễu cợt: “Tống Kim An, tôi thật sự không hiểu, tại sao anh lại si mê Điền Tĩnh đến thế. Anh không nghe thấy cảnh sát nói gì à? Cô ta là thứ không trong sạch, thích ra tay làm bừa, tác phong bất chính, lại còn từng có ý định mưu sát tôi. Người nhà anh có chấp nhận cho anh bên người con gái như vậy không?”

Cô thực sự không hiểu Điền Tĩnh rốt cuộc đã cho Tống Kim An uống bùa mê thuốc lú gì.

Nghe vậy, da mặt Tống Kim An hơi co giật lên, nhíu mày hỏi: “Ai nói với cô là tôi thích cô ấy?”

Chẳng lẽ từ trước đến nay anh ta chưa thể hiện rõ ràng ư? Người duy nhất mà Tống Kim An có cảm tình là cô chứ không phải Điền Tĩnh. Anh ta không báo chuyện xảy ra trong núi cho cảnh sát biết là vì anh ta đứng về phía cô, tại sao cô lại không hiểu?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.