"Ha." Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng rất nhẹ, cô lười nhiều lời với Tống Kim An.
Sự khinh miệt trong mắt cô dường như chọc vào dây thần kinh của Tống Kim An, anh ta nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói đột nhiên có thêm một chút tức giận: "Cố Nguyệt Hoài! Rốt cuộc cô có trái tim hay không? Hay là trái tim cô đều dành cho Yến Thiếu Ngu hết rồi?"
Cố Nguyệt Hoài giống như nghe thấy điều gì đó buồn cười, nhìn về phía Tống Kim An: "Chẳng lẽ anh định nói mình thích tôi?"
Giọng điệu của cô trào phúng đến tột cùng, xen lẫn một chút coi thường, như thể chuyện anh ta thích cô là một loại sỉ nhục.
Vẻ mặt Tống Kim An căng thẳng, đầu óc ong ong, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới của mình đều không thoải mái.
"Xùy." Cố Nguyệt Hoài lại xì khẽ một tiếng, cô chưa từng nói cho ai biết chuyện ở kiếp trước, nhưng vai trò của Tống Kim An trong đó thật sự vô tội sao? Không, anh ta trợ Trụ vi ngược*, là kẻ sau màn dẫn dắt mọi chuyện đến hồi bi kịch!
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp vua Trụ làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp vua Trụ làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nếu như không phải cái ô dù này của anh ta, thì Điền Tĩnh cũng sẽ không không kiêng nể gì như thế.
Anh ta lại còn nói mình thích cô, sao mà nực cười thế? Đây đúng là trò cười buồn cười nhất cả kiếp trước, kiếp này của cô!
Tống Kim An mấp máy môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, nhưng cuống họng lại giống như bị đất cát mài qua: "Cố Nguyệt Hoài, tôi thật sự thích cô, muốn thăng hoa tình hữu nghị cách mạng với cô, cô có thể nhìn tôi một chút hay không?"
Mặc dù đến muộn, nhưng anh ta vẫn muốn tranh thủ một cơ hội cạnh tranh công bằng với Yến Thiếu Ngu.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ hé mở, ngay khi cô chuẩn bị lên tiếng, cánh cửa sau lưng cô lại kẽo kẹt mở ra, sau đó Yến Thiếu Ngu bước ra, anh mặc áo khoác và quần tây màu đen vô cùng nổi bật trong nền tuyết trắng, quanh người giống bị băng lạnh bao phủ.
Tống Kim An vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu thì giật mình, vô thức há to miệng hô một tiếng "Thiếu Ngu”.
Sắc mặt Yến Thiếu Ngu lạnh lùng, anh khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua tuyết bay tán loạn, rơi vào trên người Cố Nguyệt Hoài.
Anh nhìn tình hình trước mắt, đôi mắt hoa đào hơi nặng nề, khi đến gần Cố Nguyệt Hoài, anh nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của cô, không vui không giận. Thấy vậy, anh nhíu mày một cái, lạnh lùng nhìn Tống Kim An, sau đó quay sang nói với Cố Nguyệt Hoài: "Trời lạnh rồi, em vào nhà đi."
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng lên, hai má hơi tái nhợt của cô lộ ra một chút ý cười khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu.
Cô khẽ gật đầu, lúc quay người lại thì để lại một câu: "Tống Kim An, ngay từ đầu tôi đã chán ghét anh, nhìn anh? Đời này không thể."
Tuyết đọng trên mi mắt Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt cô lạnh lẽo, giọng nói cuốn theo một cảm giác lạnh lùng.
Ngay khi cô nói ra những lời này, cả người Tống Kim An đông cứng tại chỗ.
Cố Nguyệt Hoài vén rèm lên đi vào nhà, cô đứng ở cửa một lúc để suy nghĩ về chuyện của Điền Tĩnh, một hồi lâu sau, cô mới hơi giật giật khóe môi chế giễu, bỏ đi, cô đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, giờ có gì mà phải thất vọng?
Có một số người, cho dù phía trước trải bụi gai, cũng vẫn sẽ đến với nhau, đây là chuyện số phận đã sắp đặt.
Nhưng mà lần này lại làm cho cô cảm nhận sâu sắc uy lực của quyền thế, có Tống Kim An che chở, về sau cách nhau trăm sông ngàn núi, cô muốn đối phó Điền Tĩnh sẽ khó hơn nhiều, đụng tới loại Tiểu Cường đánh không c.h.ế.t này, thật sự khiến cô mệt mỏi.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cô không trở về phòng mà tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, chờ Yến Thiếu Ngu trở về.
Bên ngoài nhà, ngay khi Cố Nguyệt Hoài rời đi, bầu không khí giữa Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An càng ngày càng ngột ngạt.
Yến Thiếu Ngu nhìn Tống Kim An, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng phun ra từ đôi môi mỏng của anh: "Anh đã làm gì?"
Tống Kim An hạ mắt xuống, khẽ chế giễu trong lòng, mím môi không nói gì.
Lúc này, cửa nhà họ Điền bỗng nhiên mở ra, Điền Tĩnh cầm túi xách đi ra, sau khi dùng tay trái khóa cửa, cô ta vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Kim An, nhìn anh ta bằng đôi mắt tràn đầy ỷ lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Kim An, chúng ta có thể đi rồi."
Cô ta coi như mình không nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, trong lòng, trong mắt đều là Tống Kim An.
Vừa rồi khi ở trong nhà, cô ta đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa Tống Kim An cùng Cố Nguyệt Hoài, đương nhiên cũng nghe thấy Cố Nguyệt Hoài đã từ chối anh ta, ngoại trừ lạnh lùng cười, cô ta còn có cảm giác ghen ghét khó tả.
Rõ ràng cô ta là người đầu tiên bày tỏ tình cảm với Tống Kim An, nhưng tại sao anh ta lại yêu Cố Nguyệt Hoài, người chưa bao giờ nhìn tới anh ta? Chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn vô hình giữa nam chủ và nữ chủ? Hay là bởi vì Cố Nguyệt Hoài xinh đẹp?
A, đáng tiếc nữ chính trùng sinh Cố Nguyệt Hoài này lại chỉ có chán ghét đối với Tống Kim An.
Yến Thiếu Ngu hờ hững nhìn cảnh tượng này, còn gì mà không hiểu?
Anh nghĩ đến sự căm ghét của Cố Nguyệt Hoài đối với Điền Tĩnh mạnh đến mức gần như biến thành thực thể, hiểu vẻ mặt bình thản vừa rồi của cô, đó là một loại cảm giác bất lực, là sự bất lực vì đã cố gắng làm rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không đạt được kết quả.
Trên khóe môi Yến Thiếu Ngu treo một nụ cười giễu cợt: "Được đấy Tống Kim An, anh đã học được cách lấy thế đè người rồi."
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, từ khi nhà họ Yến suy tàn, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, anh cũng đã chịu không ít cảm giác bị áp bức, thậm chí vì sống, anh chỉ có thể sinh tồn ở trong khe hẹp, nhưng bây giờ lại đến Cố Nguyệt Hoài trải qua cảm giác này.
Lúc này, anh nhìn về phía Điền Tĩnh đang rúc vào người Tống Kim An, một ngọn lửa không tên tuôn ra từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt anh vô cảm, đôi mắt dài nhắm nghiền, thời đại này chính là tàn khốc như thế, sẽ không có ai quan tâm oan ức của bạn, chỉ có trèo lên trên, bò lên rất cao, rất cao thì mới có thể có một số quyền lợi, nếu không thì nói gì cũng vô dụng.
Nhà họ Tống khéo đưa đẩy, làm việc hết sức cẩn thận, không bị ảnh hưởng trong thế cuộc thay m.á.u hỗn loạn ở thủ đô, ngược lại còn vì đ.â.m sau lưng nhà họ Yến mà đứng vững gót chân. Bọn họ ở vị trí cao nên có thể quyết định vận mệnh của những người ở tầng dưới chót, thậm chí là sống chết.
Hôm nay, là bọn họ không bằng người, bị áp bách, bị lựa chọn.
Tuy nhiên, anh sẽ không để Cố Nguyệt Hoài phải chịu đựng oán hận như vậy nữa, anh sẽ trèo lên bằng mọi giá, cho dù lấy mạng để đổi, anh cũng phải vì cô và nhà họ Yến mà có được một tương lai tươi sáng, đến lúc đó, anh sẽ đòi lại mọi thứ hôm nay cho cô!
Tống Kim An c.h.ế.t lặng, anh ta há to miệng muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào phủ nhận.
Ánh mắt Yến Thiếu Vũ tối sầm, giọng điệu anh lãnh đạm: "Tống Kim An, anh tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, anh cũng không muốn nói thêm gì nữa mà quay người đi vào.
Trong sân chỉ còn lại hai hàng dấu chân, một lớn một nhỏ, một sâu một nông, những bông tuyết bay bay đã nhanh chóng bao phủ chúng một lần nữa.
Tống Kim An sững sờ nhìn chằm chằm vào nó, một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu.
Điền Tĩnh cắn môi, kéo vạt áo Tống Kim An: "Kim An, anh, anh bị làm sao vậy?"
Yết hầu Tống Kim An bỗng nhúc nhích một cái, anh ta nói với giọng khàn khàn: "Tôi đưa cô lên huyện đợi xe, tôi đã gửi điện tín rồi, khi nào đến thủ đô sẽ có người đón cô, sau này cô cứ ở lại nơi đó, đừng trở về nữa."
Nghe anh ta nói vậy, vành mắt Điền Tĩnh đỏ lên, cả người giống như bị rút khô, ngạc nhiên nhìn anh ta, mãi không nói nên lời.
Từ lâu cô ta đã biết Tống Kim An sẽ không quan tâm đến mình nữa, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta làm một vài cử chỉ khơi dậy sự thương hại của anh ta, tóm lại sau khi rời khỏi huyện Thanh An, trở về thủ đô, sẽ có một ngày bọn họ gặp lại.
Thay đổi một vùng trời mới, tạm thời không cạnh tranh với nữ chính trùng sinh nữa, dựa vào lợi thế của xuyên sách, cô ta luôn có thể thể hiện khả năng của mình.
Cố Nguyệt Hoài ngu dốt đến cực điểm, không chọn Tống Kim An mà lại chọn nam phụ Yến Thiếu Ngu không có gì nổi bật. Haha, bây giờ cô có muốn rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng là một vấn đề, mấy năm sau là một thế giới mới, Cố Nguyệt Hoài lấy cái gì để tranh với cô ta?