Sau khi Yến Thiếu Ngu trở về thì thấy Cố Nguyệt Hoài đang ngồi ở bàn châm đèn dầu.
Mấy ngày nay tuyết rơi, bên ngoài trời rất lạnh nên Cố Chí Phượng trở về trong phòng ngủ, bên ngoài chỉ còn lại ánh đèn dầu mờ ảo rất yên tĩnh.
Anh cẩn thận nhìn Cố Nguyệt Hoài một hồi, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, nhìn qua không có vẻ mất mác gì.
Bước chân của Yến Thiếu Ngu dừng lại một lúc, một lát sau, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của cô: “Anh lo lắng cái gì vậy? Qua đây.”
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, anh bước tới trước mặt cô rồi ngồi xuống, những ngón tay thon dài đan vào nhau, các khớp xương trắng bệch, nhắm mắt lại, những bông tuyết tan chảy biến thành nước thấm đẫm mái tóc của anh, tâm trạng của anh có hơi xa xút.
Mặt mày của Cố Nguyệt Hoài dịu dàng nhìn anh, ngón tay đặt trên mu bàn tay của anh: “Những lời nói kia của Tống Kim An làm anh không vui sao?”
Nghe vậy, đuôi lông mày của Yến Thiếu Ngu khẽ động, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Cố Nguyệt Hoài.
Đầu lưỡi của anh đặt vào sau hàm răng, lặng lẽ nhìn cô một lúc: “Đừng sợ, anh sẽ đòi lại giúp em, không lâu đâu.”
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt, cô nhìn gương mặt nghiêm túc của Yến Thiếu Ngu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, một lát sau cô thở dài một tiếng.
Mặc dù cô chưa bao giờ kể cho người khác biết những trải nghiệm khổ cực ở kiếp trước của mình, chỉ có một mối hận không có chỗ phát, nhưng lại luôn có một người luôn giống như ánh mặt trời, xuyên qua không gian và thời gian, bao trùm lấy cô.
Cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành, giọng nói của cô trở nên kiên định: “Em tin anh.”
Giọng của cô rất bình tĩnh và dễ nghe trong đó còn mang theo ý cười: “Em tin anh sẽ làm được, sẽ không bắt em phải chờ đợi thật lâu.”
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu nhẹ nhàng quét qua cái cổ trắng nõn của Cố Nguyệt Hoài, Anh không khỏi ho khan một tiếng rồi dịch ra xa một chút, sau đó đè nén lại chút không được tự nhiên trong lòng rồi nói: “Muộn rồi, em mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhưỡng mày, trong mắt hiện lên ý cười: “Được, đời khi thức dậy, chúng ta cùng nhau đi chợ.”
Cô xuống khỏi giường đất, đi hai bước về phía phòng của mình nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngoảnh đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, cô đột nhiên quay lại hai tay ôm lấy mặt của anh, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi mỏng có chút lạnh của anh.
Hình như Cố Nguyệt Hoài cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, hôn xong cô không nói lời nào mà chạy thẳng về phòng.
Yến Thiếu Ngu ngây ngốc một lúc, nhìn thấy bóng lưng có chút ngượng ngùng của Cố Nguyệt Hoài, anh không nhịn được giơ tay chạm vào môi của mình, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm, trong nháy mắt ngay cả ánh đèn dầu mờ ảo cũng nhuốm một cút kiềm diễm.
Anh cười khẽ, mặt màu vui sướng.
Tuy nhiên, lúc nghĩ đến Tống Kim An và Điền Tĩnh, nụ cười trên môi dần nhạt đi, anh nghĩ thầm, con người luôn phải làm việc chăm chỉ vì một số người nhảy một số chuyện, thật sự đã đến lúc phải rời đi.
*
Ngày hôm sau, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi nhưng nhiệt độ rõ ràng lại giảm xuống vài độ, gió lạnh thổi qua mặt đau như bị d.a.o cửa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người, sáng sớm bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào náo nhiệt.
Nhà họ Cố cũng giống vậy, tất cả mọi người đều dậy sớm ăn sáng rồi chuẩn bị đi chợ.
“Nhanh lên nào, nhanh lên nào, chuẩn bị xong chưa?” Yến Thiếu Ly đứng ở sân dậm chân, gương mặt của cô ấy vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng vẫn hưng phấn như cũ, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ấy xuống nông thôn tham gia chợ lớn nên rất kích động.
Ở bên cạnh, Yến Thiếu Đường được Cố Đình Hoài ôm trong ngực, người anh cả như Yến Thiếu Ngu trái lại trở thành người rảnh rỗi.
Cố Nguyệt Hoài quàng khăn quàng cổ thật kỹ mới ra cửa, cô nhìn thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong mới nói: “Đi thôi, em đã chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi đang hâm nóng ở trên bếp, buổi chưa anh ba hâm nóng lại là có thể ăn, không cần phải để ý đến bọn họ.”
Vừa nói, cô vừa đưa một chiếc giỏ tre nặng cho Yến Thiếu Ngu, người sau nhận lấy sau đó cụp mắt xuống nhìn thoáng qua, bên trong có một cái túi dệt to, mở ra nhìn thoáng qua, lông mày của anh nhướng lên, bên trong toàn là gạo trắng bóc.
Cố Nguyệt Hoài nói: “Hầu hết các chợ đều sử dụng phương pháp đổi đồ vật, có rất ít người sẽ trả tiền hoặc là phiếu.”
Yến Thiếu Ly cười đi lên quàng tay Cố Nguyệt Hoài: “Nhà này có chị thật là quá hạnh phúc, cái gì cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần ăn đồ ăn chuẩn bị sẵn là được.” Nói xong, cô ấy còn không quên nhìn Yến Thiếu Ngu nói: “Đúng không anh cả?”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô ấy, nhàn nhã mỉm cười rồi ừ một tiếng đáp lại.
Cố Đình Hoài ôm Yến Thiếu Đường đi tuốt ở đằng trước, quay đầu lại giục: “Đi nhanh lên, đoán chừng bây giờ đã chật kín người rồi.”
Đoàn người tăng tốc đi về phía ngã ba của đại đội Đại Lao Tử, chỗ này là một cái đèo nhưng mà địa hình thấp hơn, có rất nhiều cây mọc ở đó, rất thích hợp cho việc bày sạp.
Những năm trước, chờ lớn đều được tổ chức ở đây, những người dân ở các đại đội bên cạnh cũng sẽ đến.
Dọc đường đi gặp phải tốp năm tốp ba đều đi chợ lớn, có người còn nghiêng một cái giỏ tre bên trong đựng nông sản, khi gặp những người như vậy sẽ có người hét to bằng tiếng địa phương “Đi nhanh lên, trễ nữa sẽ không còn chỗ!”
Mấy người Cố Nguyệt Hoài đi tầm nửa giờ cuối cùng cũng đã đến nơi.
Nhìn cung quanh, tất cả đều là đầu người.
Yến Thiếu Ly lần đầu nhìn thấy cảnh này, cô ấy không khỏi nói to: “Thật nhiều người, sẽ không gặp kẻ bắt cóc chứ?”
Cô ấy đi ra từ đại đội Liễu Chi, trải nghiệm ở nơi đó khiến cô ấy luôn cảnh giác mọi thứ, ở đây tấp nập người như vậy trẻ em rất dễ đi lạc, đồng thời cũng rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ buôn người.
Cố Đình Hoài ôm chặt lấy Yến Thiếu Đường nói: “Yên tâm, mọi người cứ đi mua sắm đi giao Thiếu Đường cho anh là được.”
Yến Thiếu Ly lập tức cười híp mắt, nghiêm túc nói: “Anh cả Cố, anh thật là người tốt!”
Khóe miệng của Cố Đình Hoài khẽ nhếch lên, lắc đầu nói: “Được rồi, các em đi mua sắm đi, anh sẽ đi sau các em.”
Có lời này của anh ấy, Yến Thiếu Ly cũng không khách khí, cô ấy lôi kéo Cố Nguyệt Hoài chen vào trong đám đông, Yến Thiếu Ngu bình tĩnh đi phía sau các cô ấy, thỉnh thoảng lại đưa tay để tách đám đông đang đến.
Chợ lớn trên núi cũng chia thành đông, tây, nam, bắc mỗi khu vực bán một mặt hàng khác nhau như có vải, câu đối tết, chữ phúc, rau, trứng, gạo, dầu,... Các quầy hàng nằm cạnh nhau, lối đi ở giữa rất chật hẹp và đông đúc.
Đi dạo thực sự rất nhanh, dọc đường Cố Nguyệt Hoài trao đổi được câu đối tết và mấy mảnh vải, còn may mắn tình cờ gặp được một quầy bán thịt bò.
Thịt bò đỏ tươi vừa nhìn đã biết vừa mới thịt, hỏi thăm mới biết được con bò đó đã lớn tuổi và c.h.ế.t già, sau khi đại đội báo cáo thì một nhà được chia một ít thịt bồ, chẳng qua, bây giờ lương thực còn ăn không đủ no, nào có người nào sẵn lòng ăn thịt bò?
Tình cờ gặp chợ lớn nên mang ra bán, hy vọng có thể đổi được một ít lương thực về.
Hôm nay Cố Nguyệt Hoài mang không ít lương thực, hơn nữa đều là lương thực tinh, hoàn toàn đủ để đổi một ít thịt bò.
Cô cũng không khách khí, trực tiếng đặt sáu căn lương thực tinh và một cân thịt lên bàn, sau đó cất tất cả thịt bò vào trong túi.
Thực ra thịt bò cũng không quá đắt, bởi vì bò không nhiều mỡ nên giá chỉ sáu mao một cân, tất nhiên mức giá này đối với cô mà nói quả thực không đắt, nhưng đối với những người khác, họ lại không nỡ lấy lương thực ra đổi.
Mấy người đi tới đi lui mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới thắng lợi trở về.
Nhưng mà họ vừa về đền đại đội đã nghe được một tin tức.
Điểm thanh niên trí thức bị tuyết đè sập.