Ở đây, ngoài Sở Như Mộng ra, không ai biết Viễn Cổ Tinh Linh là cái gì. Họ chỉ nghe qua thời thượng cổ, nơi nào nghe được hai chữ “Viễn Cổ” này. Hơn nữa, họ cũng không biết tinh linh là cái gì.
“Nói ra các ngươi cũng không hiểu, dù sao điều này liên quan tới điểm mù kiến thức của các ngươi, các ngươi chỉ cần biết là mạnh hơn huyết mạch thức tỉnh của các ngươi là được”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Đám người: …
Mẹ nó, xem thường ai đây?!
“Vậy… rất mạnh sao?”. Dạ Vũ hỏi.
“Mạnh? Nói thế nào đây. Các ngươi cũng biết thân thể ta ban đầu rất yếu, nhưng sau khi kích hoạt huyết mạch, thân thể ta cùng với Thánh cảnh không kém chút nào, thậm chí nhỉnh hơn một chút”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Chỉ về mặt thân thể thôi sao? Như vậy cũng quá vô dụng chứ? Ta biến thân không chỉ tăng lên hình thể, còn tăng lên linh lực, sức mạnh, lực phòng ngự đây”. Cung Bắc Hải bĩu môi nói.
“Ha ha, nếu như ta tu luyện là linh lực. Như vậy ta kích hoạt huyết mạch phải mạnh hơn các ngươi nhiều”. Lạc Cảnh Thiên cười lắc đầu nói.
“Có ý gì?”. Lam Khả Vi cau mày hỏi.
“Các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, sức mạnh của hắn không hề có bất kỳ thuộc tính nào? Nếu như không có kỳ ngộ, hắn đời này cũng đừng nghĩ tới việc sử dụng sức mạnh”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
Đám người nhíu mày, làm sao nghiêm trọng như vậy?!
“Rốt cuộc có chuyện gì?!”.
“... Nói cho các ngươi biết cũng không sao, nhưng các ngươi cần phải giữ bí mật. Đừng tiết lộ ra ngoài là được”.
Lạc Cảnh Thiên đem thân thế của hắn cùng cuộc nói chuyện với cao tầng Tây Mạc Ma Tộc nói ra, sau đó nói tiếp.
“Linh Tâm bị móc ra, ta không có cách nào hấp thu nguyên lực chuyển đổi thành linh lực. Dù cho tu luyện một loại sức mạnh khác cũng không cách nào nắm giữ được bất kỳ loại nguyên tố nào”.
Mấy người Dạ Vũ bàn tay nắm chặt, họ không nghĩ tới thân thế của Lạc Cảnh Thiên lại thảm như vậy, đồng thời cũng đối với Thần địa tăng lên rất nhiều hận ý.
“Không nên nghiêm trọng như vậy. Không phải đã nói sao? Ta kích hoạt huyết mạch thành công, không chỉ khiến thân thể ta tăng lên, đồng thời cũng chưa trị thân thể ta hoàn hảo. 8EPNf Cho nên hiện tại, ta có thể khống chế bất kỳ một loại nguyên tố nào”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Ngay sau đó, trên tay hắn xuất hiện Vận Mệnh Chi Trượng. Lúc này hắn có thể cảm nhận được Vận Mệnh Chi Trượng cùng hắn gần như hóa thành một thể, dù sao Vận Mệnh Nữ Thần cũng là một cái Viễn Cổ Tinh Linh a.
Ma lực phun trào, Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng ngâm xướng.
“Băng Phong Chi Địa”.
Nhất thời, bán kính xung quanh trăm mét hóa thành băng tuyết, gió gào thét thổi qua. Tại nơi này, đám người Dạ Vũ có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương như ngấm vào da thịt của họ.
Không chỉ thế, Lạc Cảnh Thiên còn nổi lên đùa ác, hắn nhẹ nhàng ngâm xướng.
“Bất Hủ Chương Nhạc - Trấn Hồn Khúc”.
Một bản âm hưởng vang lên, như hòa quyện cùng thế giới băng phong, cả đám da đầu run lên, linh hồn giống như bị từng trùy trọng kích. Ai nấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp lấy thở không ra hỏi.
Trấn Hồn Khúc, tên như y nghĩa. Chính là đem linh hồn trấn áp, nhưng nó chỉ nhằm vào những linh hồn tội ác, chứ như mấy người Dạ Vũ, linh hồn xuất thể còn chưa thể hình thành ý thức chứ nói gì tới tội ác.
Nhưng cho dù vậy, nghe được âm thanh này, đám người cũng cảm nhận được một loại ức chế cùng kìm nén. Mặc dù không bị thương gì, nhưng tâm tình hiển nhiên là không vui chút nào.
Vô cùng khó chịu.
Bốp!
Đang chơi vui, Lạc Cảnh Thiên liền cảm thấy trên đầu đau rát, bởi vì Sở Như Mộng lúc này đã chịu không được, trực tiếp cho hắn một cái tát.
Trong nháy mắt, toàn bộ Băng Phong Chi Địa liền biến mất sạch sẽ.
“Ngươi đánh ta làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên quay đầu bất mãn nói.
“Biết ngươi trâu bò, nhưng mẹ nó đừng lấy chúng ta ra thí nghiệm”. Sở Như Mộng tức giận nói. Vừa rồi giúp Lạc Cảnh Thiên cắt tóc nên hắn không rảnh để ý, hiện tại cắt xong hắn liền ra tay.
Nhìn thấy đám người đầy oán giận nhìn hắn, Lạc Cảnh Thiên cười có chút xấu hổ. Thật đúng là chơi cao hứng, quên mất đám người này chưa có trải sự đời, nên chịu kích thích cũng là bình thường.
Lại nhớ tới Thượng Cổ Tôn Giả.
Rõ ràng pháp sư mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại đem mình biến thành một cái chiến sĩ. Cận chiến pháp sư chơi rất vui sao? Hắn biểu thị không có chút nào vui, nhất là loại thân thể yếu gà như hắn. Nào có viễn trình thi pháp chơi vui?!
“Vừa rồi… là năng lực ngươi thức tỉnh huyết mạch nhận được?”. Lam Khả Vi kinh ngạc nói.
“Liền cái này? Ngươi ngốc đi? Đó chỉ là điểm tâm, ta sớm đã biết, nhưng trước kia không có điều khiển được nguyên tố nên không cách nào thi triển. Còn thứ ta lĩnh ngộ được, so với mấy trò vặt này mạnh hơn nhiều lắm”. Lạc Cảnh Thiên đắc ý nói.
“Hắc. Biết ngươi mạnh, xem ra truyền thuyết là thật”. Tuyết Băng Tâm đột nhiên nở ra nụ cười bí ẩn nói.
“Nam nhân nữ trang, sẽ biến mạnh”. Tuyết Băng Tâm nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Ha ha ha.
Đám người phá lên cười.
Quả thật, câu hình dung này thật đúng là phù hợp.
Mặc dù Lạc Cảnh Thiên hiện tại vừa cắt tóc xong, nhìn qua cũng không có điểm nào giống nữ tính, ngược lại vô cùng đẹp trai. Nhưng mà nghĩ tới cảnh hắn mái tóc dài ngang lưng, kết hợp cùng gương mặt kia, quả thật là hai cái thái cực, so với Mộ Thanh Tuyết, Tuyết Băng Tâm còn xinh đẹp hơn.
“Các ngươi là ghen ghét ta thịnh thế mỹ nhan”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.
“Bằng ngươi cũng xứng?”. Sở Như Mộng bổ đao.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời á khẩu nói không ra lời.
Cùng con hàng này so sánh…
Xin lỗi! Quấy rầy! Cáo từ!
So cái rắm!
“Tốt, không đùa giỡn. Lạc Cảnh Thiên, hiện tại ngươi năng lực chiến đấu tới mức nào? Ta cẩn biết cụ thể một chút”. Sở Như Mộng lúc này gương mặt nghiêm túc nói.
“Làm gì?”.
“Nói nhảm, đương nhiên là cùng ngươi đánh. Vừa đột phá Thánh cảnh nên ta muốn hoạt động gân cốt một chút”.
“Hoạt động gân cốt? Trong phòng ta sao?”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười bỉ ổi nói.
Ha ha ha.
Đám người cười lên, nhưng là, rất nhanh họ liền phát hiện, Sở Như Mộng gương mặt đã đỏ lên. Không phải là xấu hổ, mà là tức giận.
“Thiên Nữ Tán Hoa!”. Sở Như Mộng quát lớn.
Oanh!
Lạc Cảnh Thiên tại chỗ liền bị tạc bay, đám người Dạ Vũ may mắn đứng phía sau, không có bị trực tiếp tác động tới. Nhưng mà một chiêu kia cũng đem họ kém chút dọa tè ra quần.
“Con mẹ nó, ngươi làm thật?!”. Lạc Cảnh Thiên ổn định lại thân hình kinh ngạc nói.
“Thật em gái ngươi”. Sở Như Mộng quát lớn, sau lưng mọc ra đôi cánh một bên hỏa, một bên thủy.
“Ta…”. Lạc Cảnh Thiên nói không ra lời.
Mẹ nó.
Chẳng lẽ con hàng này tới tháng? Làm sao hôm nay tức giận như vậy? Uống nhầm thuốc súng sao?!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh của Sở Như Mộng, hắn biết Sở Như Mộng muốn đánh thật. Không vì gì khác, chỉ vì kiểm tra xem thực lực bản thân đến mức nào.
Hơi vỗ đầu, hắn làm sao lại quên đi việc con hàng này cũng vừa mới thức tỉnh huyết mạch đây.
Xem ra là muốn luyện tay, thích ứng năng lực mới.
Đã như vậy, liền bồi ngươi luyện một hồi đi.
Ổn định thân thể đứng trên không trung, Lạc Cảnh Thiên lấy ra Vận Mệnh Chi Trượng, khẽ vung vẩy, đám người Dạ Vũ nhất thời được bao bọc bởi một tầng kim quang.
“Đừng ra khỏi vòng kim quang. Đứng đó mà quan sát, có lợi cho các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Xong chưa?”. Sở Như Mộng nhẹ cười hỏi.
“Tới đi”.
“Phượng Hoàng Tung Cánh!”. Sở Như Mộng nghe xong, không chút do dự, đôi cánh sau lưng vỗ một cái, biển lửa bao trung thiên không lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên nhớ rõ một chiêu này, ngày đó đối mặt với người của Thần địa, Sở Như Mộng cùng dùng một chiêu này quyết định thắng bại.
Nhìn thấy biển lửa lao tới, Lạc Cảnh Thiên vung lên trượng, nhẹ nhàng ngâm xướng.
“Băng Phong Chi Địa - Hàn Băng Thịnh Yến!”.
Phía sau lưng Lạc Cảnh Thiên, từng đạo ma văn bắt đầu phác họa, màu băng lam ma pháp trận hình thành chỉ trong một giây. Trên bầu trời xuất hiện bạo tuyết đem toàn bộ biển lửa trấn áp.
Cảnh tượng cực kỳ hùng vỹ, đám người Dạ Vũ đứng bên trong kim quanh nhìn đều ngẩn ra.
Vốn dĩ họ còn muốn sau này châm chọc Lạc Cảnh Thiên “tóc dài nữ trang”, nhưng nhìn thấy cảnh này, họ liền bỏ đi ý nghĩ này.