“Hắc, lúc này mới thú vị”. Sở Như Mộng nhếch miệng cười một tiếng, sau lưng hắn đôi cánh vỗ càng lúc càng nhanh.
Lạc Cảnh Thiên có thể cảm giác được nhiệt độ lên cao một cách đáng sợ, Hàn Băng Thịnh Yến cũng có chút chống không nổi. Nếu như không ngăn cản Sở Như Mộng vỗ cánh, hắn nhất định sẽ thua.
Vận Mệnh Chi Trương vung lên.
“Không gian! Tịnh hóa!”.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ ngâm xướng, một đạo không gian chi lực giống như một cái vòng xoáy không gian phát ra, đem ngọn lửa toàn bộ đánh tan.
Viễn Cổ Tinh Linh cường đại nhất chính là nắm giữ không gian chi bí. Nếu như nói ai hiểu rõ nhất không gian, người này chính là một cái Viễn Cổ Tinh Linh. Dù cho là tam đại sáng thế thần muốn sử dụng không gian chi lực đánh bại Viễn Cổ Tinh Linh cũng không có khả năng.
Đủ biết mức độ không gian chi lực Viễn Cổ Tinh Linh nắm giữ tới trình độ khủng bố như nào. Nói là sánh ngang với quy tắc cũng không phải là quá khoa trương.
Lạc Cảnh Thiên sau khi thức tỉnh huyết mạch, hơn nữa còn là trực tiếp đem thân thể biến hóa thành hình dáng Viễn Cổ Tinh Linh, mặc dù còn chưa tới mức thấu hiểu không gian chi lực như tiên tổ, nhưng dùng không gian làm cơ sở công kích, hắn có thể xếp vào 10 vị trí đầu toàn vũ trụ.
Hai người chiến đấu cũng dẫn tới sự chú ý rất lớn, đám người cao tầng Tây Mạc Ma Tộc đều đã xuất hiện quan chiến.
“Thiên nhi…”. Phùng Nguyệt nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên trở lại hình dáng ban đầu, bà ta hốc mắt biến đỏ. Lạc Vũ Quân ở bên cạnh hơi ôm lấy bà ta an ủi.
Đám người biết Lạc Cảnh Thiên biến lại bộ dáng bình thường như này hẳn là có nguyên nhân. Nhưng không có ai nói ra. Ai lại không có bí mật? Họ chỉ quan tâm Lạc Cảnh Thiên có thể đi được tới đâu, còn bí mật của hắn không ai muốn biết.
Lại không phải lão cổ hủ, họ đều nhanh sắp xuống lỗ, còn quan tâm mấy cái bí mật của thế hệ trẻ này làm gì?!
“Hai người này… đây là tỉ thí? Làm sao giống như đang liều mạng đây?”. Đại trưởng lão Bách Long Sơn kỳ quái hỏi.
“Quen thuộc liền tốt, đừng nhìn đánh rất hung ác, nhưng thực tế cũng không có tổn thương tình cảm gì”. Lạc Vũ Quân cười nói.
“Thực lực không tệ, không nghĩ tới đều đã nửa bước bước vào Thánh cảnh trung kỳ. Quả nhiên là thiên tài, Lam Khả Vi xem như có đối thủ rồi”. Long chủ cười nói.
Mấy người họ có thể nhìn ra Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng chưa có xuất ra toàn lực. Mà thực lực của Lam Khả Vi, người có thiên phú khủng bố nhất Tây Mạc Ma Tộc, thực lực của nàng so với hai người họ cũng chẳng kém chút nào. Cho nên Long chủ mới vui vẻ như thế.
Dù sao con cháu của ông ta có người nối nghiệp, cũng không phải như mấy tộc khác, cho nên tất nhiên sẽ vui vẻ.
Mà lúc này, Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đã bắt đầu nghiêm túc.
“Băng Hỏa Phong Bạo”. Sở Như Mộng lạnh nhạt phát ra âm thanh.
Phía sau lưng hắn, đôi cánh rời khỏi cơ thể. Mỗi bên cánh hóa thành một con phượng hoàng, một hỏa một thủy. Hai con lao thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên, trên đường đi tạo thành hai còn đường thủy hỏa, sau đó chúng xoay quanh lại tại thanh một cái vòi rồng, đầu hướng thẳng tới đâm về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng co giật, uy năng phát ra từ một chiêu này thật mẹ nó khủng bố.
Tay không ngừng vung vẩy Vận Mệnh Chi Trượng, tay còn lại vẽ lên ma pháp trận.
“Không Gian! Giam Cầm!”.
Một tia không gian chi lực màu tím lao ra khỏi ma pháp trận, hóa thành một cái xiềng xích lao tới đem hai con phượng hoàng quấn lấy.
“Bạo!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh phạm vi ngàn mét đều bị sóng xung kích ép thành bột mịn. Toàn bộ quang cảnh giống như mới trải qua thời không tẩy lễ, cái gì cũng không có, chỉ còn lại một cái mảnh đất bằng phẳng.
Đám người Dạ Vũ bên trong vòng kim quang thấy cảnh này đều run lên.
Hai cái này quái thai, muốn đem nơi này san thành bình địa sao? Mẹ nó, cách mặt đất đều hơn trăm mét đã tạo thành uy năng như này, đứng trên mặt đất, chẳng phải đại địa đều sụp đổ?!
May mắn có kim quang bảo vệ, họ không có nhận lấy sóng xung kích đánh tới, nếu không sợ rằng họ lúc này đã thành nửa cái tàn phế, hơn nữa thân chắc chắn bị bạo nát.
Lam Khả Vi ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng không nghĩ tới hai người này lại biến mạnh như vậy. Nếu như nàng dùng toàn lực, sợ rằng cũng chỉ đánh ngang tay.
Không dừng lại ở đó, sau khi đem hai đầu phượng hoàng nổ nát, Lạc Cảnh Thiên hay tay nắm chặt Vận Mệnh Chi Trượng đặt trước người, sau đó lẩm bẩm:
“Vạn Thế Khai Hoa!”.
Hai tay giang ra, trên không trung, không gian chi lực vốn cùng hai đầu phượng hoàng nổ tan tành. Lúc này đã bắt đầu ngưng kết thành vô số đóa hoa, nếu như không nhìn xung quanh bị tàn phá, chỉ riêng một chiêu này cũng là thần khí tán gái.
Thật sự quá đẹp.
Sở Như Mộng ánh mắt hơi nhíu lại, hắn từ trong ký ức truyền thừa biết được một chiêu này.
Khi vũ trụ vẫn còn chìm trong hắc ám, vạn vật còn chưa hình thành. Viễn Cổ Tinh Linh từng một chiêu này đem không gian đánh ra, đem vũ trụ mở rộng gấp trăm vạn lần.
Có thể nói vũ trụ có thể đạt tới độ to lớn như ngày nay, Viễn Cổ Tinh Linh có công lớn nhất.
Mặc dù chiêu thức này là do Lạc Cảnh Thiên phát ra, uy năng cũng không sánh bằng Viễn Cổ Tinh Linh, nhưng hắn biết, một chiêu nắm giữ uy năng không phải hắn có thể đón nhận.
Nhưng mà…
Vừa mới thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng, hắn làm sao có thể nhận thua? Phượng hoàng kiêu ngạo nằm trong huyết mạch của hắn, chịu thua là không thể nào.
Nghĩ tới thứ nguy hiểm kia, hắn do dự trong giây lát, sau đó liền quyết định!
Liều mạng!
Những đóa hoa trên không trung bắt đầu vây quanh Sở Như Mộng, mà Sở Như Mộng lúc này lại đứng yên, không chút động đậy.
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, con hàng này lại tính dùng chiêu gì? Lúc này không chạy, ở nơi đó chờ chết sao?!
Chỉ là, sau một giây, những đóa hoa kia đã đem toàn bộ đường lui của Sở Như Mộng cắt đứt, sau đó chúng bắt đầu dung hợp, lấy Sở Như Mộng làm trung tâm, hình thành một đóa hoa đang dần khép lại.
Lạc Cảnh Thiên biến sắc, hắn lúc này mới biết Sở Như Mộng tính làm cái gì. Tên điên! Con mẹ nó tên điên này!
“Ngươi mẹ nó điên rồi sao?!”. Lạc Cảnh Thiên lao tới quát lớn.
“Hắc, không điên một chút, ai cùng ngươi làm bạn?”. Sở Như Mộng nhếch miệng cười.
Sau đó, sau lưng hắn xuất hiện đôi cánh trước đó, đem cả ngươi hắn bao bọc lại.
“Ngươi tốt nhất nên chết tại trong đó, nếu không ta tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi cái tên điên này”. Lạc Cảnh Thiên rống giận.
Con hàng này lại muốn lợi dụng chiêu thức của hắn để cho bản thân độ kiếp… không đúng, là muốn Dục Hỏa Trùng Sinh.
Không sai, chính là muốn để bản thân dạo bước trên ranh giới sinh tử, tìm kiếm đột phá.
Từ tro tàn cháy lên, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!
Long chủ cùng đám người biến sắc. Uy năng một chiêu này đã đủ sánh ngang với Thánh cảnh trung kỳ đỉnh phong, một chiêu này đừng nói là Sở Như Mộng, cho dù là đại trưởng lão Bách tvrUY Long Sơn, cho dù là Lạc Vũ Quân. Đón một chiêu này cũng phải tránh né mũi nhọn, Sở Như Mộng lại muốn đón nhận toàn bộ uy năng của nó…
Điên rồi đi?!
Ngay khi Long chủ chuẩn bị ra tay, Lạc Cảnh Thiên liền quát lên.
“Đừng tới!”.
Vận Mệnh Chi Trương vung lên, không gian chi lực điên cuồng tràn vào trong đóa hoa.
“Ngươi điên rồi? Làm sao lại muốn dùng sát chiêu giết nàng?!”. Long chủ bị ngăn lại, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên lại tăng lên uy năng chiêu thức, ông ta liền kinh hãi kêu lên.
“Đừng có ai tới! Ta không có thời gian giải thích! Đừng có xen vào!”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng đáp.
“Ngươi nhất định phải sống. Nhất định phải sống!”. Lạc Cảnh Thiên nội tâm điên cuồng gào thét.
Hắn truyền vào không gian chi lực nhìn như tăng lớn uy năng, nhưng thực tế hắn phóng ra một chiêu này, hắn cũng không khống chế nổi nó. Truyền không không gian chi lực chỉ có một mục đích, đó chính là đem Hỗn Độn Châu đưa vào trong người Sở Như Mộng.
Chỉ có Hỗn Độn Châu mới có thể đủ sức cung cấp sinh mệnh lực cho Sở Như Mộng chống chọi qua một kiếp này!
“Ngươi điên rồi? Hỗn Độn Châu rời thể sẽ rất nguy hiểm!”. Thượng Cổ Chi Linh âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Lăn!”.
Lạc Cảnh Thiên không đoái hoài tới nó, cũng không quan tâm nó lúc này làm sao lại xuất hiện. Hiện tại hắn chỉ muốn dùng mọi cách để Sở Như Mộng sống sót.
Long chủ nháy mắt xuất hiện bên cạnh mấy người Dạ Vũ, một chưởng liền đem kim quanh oang vỡ, sau đó dùng linh lực nắm lấy đám người trốn ra xa.
Hỗn Độn Châu ngay khi tiến vào cơ thể của Sở Như Mộng, nó bắt đầu điên cuồng phát tán ra sinh mệnh lực. Vốn dĩ nó thuộc về Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên chưa chết, không có ai có thể hấp thu sinh mệnh lực từ nó.
Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại có thể khống chế nó vô cùng hoàn mỹ, điều kiện là… khoảng cách đủ gần.
Cho nên, hắn chỉ đứng cách Sở Như Mộng chưa tới 20 mét.
Sở Như Mộng mặc dù nhìn không thấy, nhưng lại cảm nhận được Lạc Cảnh Thiên đang vì hắn làm cái gì. Nội tâm chưa từng có kiên định, hắn không muốn nỗ lực của Lạc Cảnh Thiên uổng phí.
Huynh đệ tốt, sau này ta sẽ ít hố ngươi một chút!
Thầm lẩm bẩm một câu, Sở Như Mộng cơ thể bắt đầu cháy lên.
Nói thì lâu, nhưng thực tế lại xảy ra rất nhanh. Đóa hoa ôm lấy Sở Như Mộng chưa tới 10 giây, sau đó…
Oanh!
Sức mạnh phát ra đem xung quanh đại địa trực tiếp làm nứt ra, khuôn viên ngàn mét bị bốc hơi một mảng lớn, trực tiếp tạo ra một cái hố sâu vài chục mét. Long chủ tay đưa lên tạo ra một cái vòng bảo vệ lớn ngăn lại sóng xung kích. Nội tâm ông ta kinh hãi không thôi.
Uy lực này… thật đáng sợ.
Quả là hai cái yêu nghiệt!
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ